Thốn Mang

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Cả Côn Luân tiên cảnh phàm là cao thủ, hoặc một vài tu chân giả bình thưởng tràn đầy tham lam, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất, phong cuồng hướng tới Vân Vụ sơn.
Chỉ thấy toàn bộ Côn Luân tiên cảnh, trên bầu trời tựa như có một bầy châu chấu khổng lồ, có hơn vạn tu tiên giả cùng tu yêu giả phong cuồng lao về hướng Vân Vụ sơn. Tu tiên giả đầy trời, ngay cả bầu trời cũng bị che khuất.
- Hô hô...
Những tiếng rít phá vỡ không khí khi ngự không phi hành không ngừng vang lên.
Quá ư điên cuồng.
Ngay cả một vài tu chân giả Kim Đan kỳ cũng ngự trên phi kiếm, cực tốc lao tới hướng Vân Vụ sơn. Bất quá cũng có thể hiểu được dù sao thiên địa trân bảo muốn đoạt được không nhất định là dựa vào thực lực, có khi may mắn lại còn quan trọng hơn cả thực lực. Giống như vậy, cả tòa Vân Vụ sơn hùng vĩ biết bảo bối ở chỗ nào? Nếu không biết mới cần phải có may mắn. Nếu như gặp may, bất kì ai vừa tới đã có thể tìm ra được. (1)
Những người có tâm lý dựa vào may mắn như vậy không chỉ có một, hai mà là rất nhiều. Giống như chơi xổ số ở thế tục, giải thưởng mới có năm triệu đô la mà đã có nhiều người chơi như vậy. Nếu giải thưởng lên tới một trăm triệu đô la có lẽ sẽ càng có nhiều người chơi hơn. Còn nếu như thực giải thưởng là mười tỉ đô la? Có thể toàn dân đều sẽ chơi sổ xố mất.
Thiên địa dị tượng kinh người như thế, loại trân bảo này trong mắt của người tu tiên giả, tuyệt đối còn quý giá hơn mười tỉ đô la trong mắt của người phàm. Có thể tưởng tượng được, sự điên cuồng của tu chân giả trong Côn Luân tiên cảnh lúc này.
Dù sao, suốt dọc lịch sử của Côn Luân tiên cảnh, đây là lần thiên địa dị tượng lợi hại nhất.
Đại điện của Tinh Cực tông.
Ảo Quang chân nhân, Lý Dương, Tiêu Diêu tán nhân, tán tiên Lãnh Vũ, Đại Thành kỳ cao thủ Huyền Băng mấy vị cùng với đám đệ tử cao tầng của Tinh Cực tông toàn bộ đều ở trên đại điện.
Thiên Vân sơn mạch gần với Vân Vụ sơn nhất, Tinh Cực tông cũng là phái chiếm giữ yêu thế lớn nhất. Nếu như cùng lúc phát hiện ra thiên địa dị tượng, rồi đi tới đó, tin rằng Tinh Cực tông hẳn sẽ tới đầu tiên. Bất quá lúc này ý kiến bên trong nội bộ của Tinh Cực tông lại không thống nhất.
Tán tiên Lãnh Vũ một mình đứng trên đại điện:
- Sư huynh, không thể đợi được nữa, phải nhanh lên, bảo vật kinh thiên như vậy không ngờ lại ở tại Vân Vụ sơn. Trong các tông phái, gần nhất chính là Tinh Cực tông ta, đây chính là thiên mệnh ban tặng, ông trời đã đem bảo bối này cấp cho Tinh Cực tông ta, chúng ta nên đi ngay thôi! Có được bảo bối thế này, thế lực của Tinh Cực tông ta nhất định sẽ đại tăng! Cũng sẽ vượt xa cả Thục Sơn kiếm phái cùng Thượng Thanh cung, trở thành đệ nhất tông phái của Côn Luân tiên cảnh!
Tán tiên Lãnh Vũ vội vã nói.
Tán tiên Lãnh Vũ chính là muốn để toàn bộ cao thủ của Tinh Cực tông ra trận, bao gồm cả khách khanh gì đó, kêu gọi tất cả, nhanh chóng truy tìm bảo bối rồi mới tính tiếp.
Tế Trường Phong liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói:
- Tam sư thúc, tuyệt đối không thể như vậy, Tinh Cực tông ta khai sơn lập phái thời gian quá ngắn, căn cơ thua xa Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái. Chúng ta tuyệt dối không thể hi sinh những cao thủ tinh anh như thế. Đệ tự đề nghị, cứ phái một hai người đi là được, Tinh Cực tông ta cần phải bảo toàn thực lực của mình.
Tế Trường Phong có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
- Trường Phong, sư thúc sư tôn nói chuyện, ngươi không nên xen vào!
Lãnh Vũ khiển trách, lúc này Lãnh Vũ đã có chút nóng nảy, dù sao lúc này, thời gian chính là tượng trưng cho kỳ ngộ, nếu như ra tay chậm, bị người khác đoạt được thì nguy rồi.
Tế Trường Phong bị Lãnh Vũ khiển trách, không khỏi hơi đỏ mặt.
Lý Dương khẽ cau mày, cũng đứng lên khuyên:
- Sư thúc tổ, Thục Sơn kiếm phái cùng Thượng Thanh cung đều có Tiên nhân hạ thế. Huống hồ Vân Vụ sơn cũng không phải muốn tiến là tiến vào được. Bao nhiêu năm nay, phàm là tiến vào Vân Vụ sơn, vẫn chưa có một ai có thể sống sót rời khỏi, tuyệt đối không phải cứ tới trước là có thể đoạt được bảo bối !
Lãnh Vũ liếc mắt nhìn Lý Dương một cái, nhưng cũng không khiển trách gì, dù sao Lý Dương vẫn là cháu của Ảo Quang chân nhân, lại còn là nghĩa tử của Tiêu Diêu tán nhân.
- Lý Dương à, con vẫn còn quá trẻ, tuy sự thật giống như lời con nói, nhưng cũng phải biết, thành công luôn đến với những người có chuẩn bị, chúng ta phải nắm lấy cơ hội, người đầu tiên tới trước, so với kẻ cuối cùng thì có nhiều cơ hội hơn nhiều!
Lãnh Vũ liền nói ngay.
- Con tán thành ý kiến của Lãnh Vũ sư bá, cơ hội như vậy nếu không giơ tay, vậy cũng thật là quá bảo thủ, đây là cơ hội vạn năm khó gặp.
Một vị sư thúc của Lý Dương đứng lên nói.
- Tinh Cực tông ta căn cơ không bằng Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái, không thể chịu được thiệt hại quá lớn, phàm là việc gì ổn định một chút vẫn tốt hơn!
- Được rồi!
Tiêu Diêu tán nhân đứng lên.
Nhìn thấy Tiêu Diêu tán nhân đứng lên, không ai dám nói gì nữa, dù sao thực lực của Tiêu Diêu tán nhân mọi người đều biết, nếu như tới tranh đoạt bảo bối, thì Tiêu Diêu tán nhân là người có cơ hội nhiều nhất.
- Thiết Oa, Lý Dương, hai người theo ta.
Tiêu Diêu tán nhân cũng không để ý xem Tinh Cực tông rốt cuộc quyết định ra sao, với thực lực cảu Thiết Oa chân nhân, việc bảo vệ tính mạng khẳng định không có vấn đề gì. Còn như Lý Dương, xét về bản lĩnh giữ mạng, Xuyên Vân Toa Vụ thêm vào thân thể của tu ma giả, tuyệt đối không phải tầm thường. Huống hồ Tiêu Diêu tán nhân còn luôn ở bên cạnh bảo vệ Lý Dương.
Lý Dương cùng Thiết Oa chân nhân dưa mắt nhìn nhau, đi tới bên cạnh Tiêu Diêu tán nhân, lập tức Tiêu Diêu tán nhân mang theo Lý Dương cùng Thiết Oa chân nhân trực tiếp phá nhằm hướng bắc bay đi.
Khi ba người Lý Dương vừa đi được một lát.
Vài chục đạo thân ảnh bay vọt qua bầu trời Tinh Cực tông nhằm hướng Vân Vụ sơn.
- Sư huynh, không kịp nữa rồi, tu tiên giả của những tông phái khác đã đến rồi!
Lãnh Vũ nóng nảy nói.
Ảo Quang chân nhân cuối cùng cũng đã có quyết định, liền đứng đậy:
- Lãnh Vũ sư đệ, ta cùng hai người đi xem trước, còn những kẻ khác đều ở lại đây. Tinh Cực tông ta dù không đoạt được bảo vật kinh thiên này, nhưng chỉ cần tiếp tục phát triển, cả Côn Luân tiên cảnh cũng không có ai có thể làm khó bọn ta. Huống hồ, Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái tranh đầu, chỉ cần thực lực bọn họ giảm sút, cũng tương đương với việc thực lực của chúng ta gia tăng. Lãnh Vũ sư đệ, đệ hẳn phải hiểu?
Sắc mặt Lãnh Vũ có chút khó coi, bất quá Ảo Quang chân nhân đã lên tiếng, hắn nói gì cũng vô dụng.
- Đã như vậy, sư huynh, chúng ta đi!
Ảo Quang chân nhân đưa mắt nhìn đám đệ tử xung quanh, ra lệnh:
- Sau khi ta cùng Lãnh Vũ trưởng lão rời đi, đệ tử Tinh Cực tông không ai được phép ra ngoài, bất kỳ ai rời đi, sẽ phải quay mặt vào tường một trăm năm!
Sau đó Lãnh Vũ cùng Ảo Quang chân nhân hai người cũng phá không đi mất, còn như những đệ tử khác của Tinh Cực tông chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh, không một ai dám ra ngoài.
Lý Dương, Tiêu Diêu tán nhân cùng Thiết Oa chân nhân phá không phi hành, trực tiếp bay về phía Vân Vụ sơn.
Lúc này Vân Vụ sơn phát tán ra tử sắc quang hoa giống như một tòa bảo sơn vậy.
- Dừng lại đã!
Tiêu Diêu tán nhân bỗng nhiên ra lệnh, Lý Dương cùng Thiết Oa chân nhân lập tức dừng lại. Chỉ thấy Tiêu Diêu tán nhân đột nhiên nhìn về phía chân núi của Vân Vụ sơn, Lý Dương cũng đưa mắt dõi theo, lập tức hai mắt không khỏi co rút lại.
Chỉ thấy dưới chân Vân Vụ sơn có một tấm bia đá bao phủ bằng cấm chế cao tới mười trượng.
- Nghĩa phụ, chúng ta trước xuống xem thử xem!
Lý Dương biết lúc này không thể lỗ mãng, nên mới quyết định trước hết phải xem xét rồi mới tính tiếp, Tiêu Diêu tán nhân cùng Thiết Oa chân nhân cũng hạ xuống theo.
Ba người trong nháy mắt đã tới dưới chân Vân Vụ sơn.
Tấm bia đá có màu đen sẫm, bên trên có kim sắc quang mang nhàn nhạt, kim sắc quang mang viết thành tám chữ. "Tiến vào trong núi, sinh tử khó nói!"
Chỉ mới thấy tám chữ này, trong lòng Lý Dương đã không khỏi chấn động. Hắn có một loại dự cảm rằng Vân Vụ sơn chắc chán tràn ngập sát khí, bảo vật kinh thiên như vậy muốn đoạt được nhất định không phải chuyện dễ.
- Trong núi rốt cuộc nguy hiểm ra sao, nghĩa phụ, thần thức của người có phát hiện được gì không?
Lý Dương liền hỏi, bản thân hắn dù sao cũng không phát hiện ra được.
Tiêu Diêu tán nhân khẽ lắc đầu.
- Không phát hiện được gì, nhưng ta cảm giác được trong Vân Vụ sơn này tràn ngập sát khí. Xem ra người bố trí ắt phải là một cao thủ, ngay cả ta cũng không phát hiện ra chút dấu vết nào của đại trận hoặc cấm chế.
Hắn sao biết được người bố trí trận chính là tiên đế Thiên Nhàn Tử, cấm chế đại trận do cao thủ cấp bậc Tiên đế bố trí, Tiêu Diêu tán nhân làm sao có thể phát hiện được.
Thiết Oa trân nhân hai mắt hấp háy, cau mày nói:
- Hay là chúng ta đợi một chút, để xem xem người khác tiến vào đại trận sẽ gặp phải những gì?
- Chúng ta cũng chỉ là đi xem náo nhiệt mà thôi, cho dù chúng ta không mở đường, Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái cũng sẽ vì chúng ta mở đường!
Lý Dương cười nói.
Tiêu Diêu tán nhân cũng bật cười.
Lời của Lý Dương còn có một ý khác:
- Có nguy hiểm chúng ta không đi, chúng ta cũng chỉ là thuận tay đoạt lấy bảo bối, đoạt được thì là may mắn, không đoạt được chúng ta cũng không để ý.
Lập tức, ba người liền tùy tiện tìm một bãi đất quanh đó, bố trí cấm chế xung quanh rồi khoanh chân ngồi xuống. Bọn họ đợi kẻ khác tới mở đường! Cấm chế trận pháp ngay cả bọn họ cũng không phát hiện ra chút dấu vết gì thì uy lực nhất định không nhỏ, một khi đã không biết rõ, làm sao có thể loạn động.
- Có người tới!
Ba người Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy từ phương nam có hơn vài chục người đang bay tới, cực tốc nhằm hướng Vân Vụ sơn.
Từ trên cao, có thể nhìn thấy được tấm bia đá, nhưng bọn họ làm sao có thể chú ý tới nội dung của nó. Lúc đầu bởi vì Tiêu Diêu tán nhân cảm thấy trong Vân Vụ sơn tràn ngập sát khí nên mới cẩn thận chú ý một chút.
Vài chục người kia cứ như vậy trực tiếp bay vào Vân Vụ sơn.
Ba người Lý Dương hoàn toàn tập trung tinh thần quan sát mấy chục người kia.
Khi bọn họ chỉ còn cách Vân Vụ sơn có mười thước...
Bỗng nhiên...
- Ca sát!
Tiếng xương bị gãy nát đột nhiên vang lên, thân thể ba người tu tiên giả đi đầu trong nháy mắt "bồng!" một tiếng rồi nổ tung, xương cốt vỡ tan, cả máu thịt cũng bắn ra. Chỉ nghe thấy nguyên anh khẽ rên lên một tiếng, nhưng trong nháy mắt đã bị áp lực khủng bố chấn tan.
Ba nguyên anh trong nháy mắt tan thành mây khói.
- A!
Mấy người đằng sau không kịp dừng lại đã tiến nhập vào trong khu vực kia, tiếng xương cốt gãy nát "crắc crắc" lập tức vang lên giống như có một chiếc cối xay thịt vô hình, trực tiếp đem từng người từng người một nghiền nát ra, ngay cả nguyên anh cũng bị chấn tan.
Hai mươi ba mươi người còn lại lập tức dừng lại, sắc mặt nhất thời trắng bệch, đồng thời tất cả đều bay ngược về. Bọn họ không dám tiến lên thêm một bước nào nữa, bọn họ không biết tiếp tục đi tới sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng bọn họ biết được một điều, nếu như tiếp tục tiến tới, kết qua sẽ giống như vài vị sư huynh đệ vừa rồi.
Ba mươi người sắc mặt vẫn còn trắng bệch lúc này nhanh chóng hạ xuống.
Ba người Lý Dương không khỏi kinh hãi nhìn nhau.
"Đó là thứ gì? Cấm chế không thể nhìn thấy được, chẳng những ép nát thân thể, ngay cả nguyên anh cũng tương tự, quả là quá khủng bố!" Lý Dương nhìn thấy máu thịt từ trên không rơi xuống, trong lòng phát lạnh.
Tiêu Diêu tán nhân bình tĩnh nói:
- Cấm chế này hẳn là cách ngọn núi khoảng bảy trượng gì đó, không ngoài tám trượng.
Tiêu Diêu tán nhân vừa rồi thấy rõ.
- Lý Dương, đây hẳn là một loại áp lực cấm chế, trọng lực cấm chế trên người ngươi cũng là một loại áp lực cấm chế.
Âm thanh của Hạng Vũ vang lên trong đầu Lý Dương.
- Áp lực cấm chế? Hướng của trọng lực cấm chế lực lượng hẳn là theo chiều từ trên xuống, còn áp lực cấm chế thì sao?
Lý Dương hỏi lại.
Hạng Vũ cười nói:
- Cứ thử qua một chút không phải là biết được sao?
Trên người Lý Dương vẫn luôn có một đạo trọng lực cấm chế, bỗng nhiên Lý Dương cảm thấy thân thể chấn động, trọng lực cấm chế đã biến đổi, vốn trọng lực đều là từ trên xuống, nhưng hiện tại lại từ bốn phương tám hướng ép vào thân thể.
- Hô!
Lý Dương không ngờ trong nháy mắt giống bắn lên cao như một quả tên lửa.
- Bá Vương, người không ngờ lại trêu ta!
Lý Dương lúc này dở khóc dở cười, trọng lực cấm chế lúc trước đều là dồn ép xuống phía dưới, cho nên Lý Dương không lúc nào là không sử dụng năng lượng trong cơ thể chống đỡ, không cho bản thân bị nén xuống đất.
Nhưng vừa nãy, Hạng Vũ lại thay đổi trọng lực cấm chế, tất cả áp lực từ bốn phương tám hướng đè tới. Đối với Lý Dương mà nói, hiệu quả không khác là bao. Nhưng cứ như vậy, lực phải chịu sẽ chia đều,không cần có trợ lực, lực lượng vốn Lý Dương vẫn dùng để bảo trì trạng thái cân bằng, giờ thay vào đó lại đẩy hắn lên cao.
- Tiểu tử, biết rồi chứ. Áp lực cấm chế ngoại trừ để cho áp lực toàn bộ nén xuống dưới, còn có thể để áp lực từ bốn phương tám hướng ép vào. Bất quá người bố trí cấm chế này cũng thật là khủng bố, không ngờ lại có thể bố trí áp lực cấm chế trên cả một ngọn núi lớn như vậy, công lực quả thực vô cùng lợi hại!
Hạng Vũ cũng kinh hãi.
- Có biện pháp gì hóa giải không?
Lý Dương hỏi.
Hạng Vũ cười nói:
- Có.
- Biện pháp gì?
- Ngạnh kháng vượt qua!
Lý Dương nhất thời cảm thấy bất lực, Hạng Vũ đúng là đang trêu trọc hắn. Đột nhiên Lý Dương hai mắt sáng ngời, lập tức lên tiếng:
- Ông nội, hai người mau mau xuống đây.
Lý Dương thấy Ảo Quang chân nhân cùng tán tiên Lãnh Vũ đang đi tới liền lập tức bay tới.
Ảo Quang chân nhân vừa tới gần Vân Vụ sơn trong lòng đã cảm thấy không ổn, nghe thấy tiếng của Lý Dương, liền hạ xuống ngay.
Ba người cùng ở trên mặt đất.
- Lý Dương, Vân Vụ sơn này có gì nguy hiểm sao?
Ảo Quang chân nhân hỏi.
Lý Dương gật đầu, vừa muốn trả lời thì bỗng nhiên lại thấy một đám mấy trăm tu tiên giả chiếm một góc trời bay cực nhanh về hướng Vân Vụ sơn. Đám tu tiên giả này ai ai ánh mắt cũng sáng lên, có vẻ rất hưng phấn, hiển nhiên bọn họ muốn tiến vào Vân Vụ sơn để tìm bảo bối.
- Cẩn thận!
Lý Dương vội vã hét lên một tiếng.
Muộn mất rồi.
Vài chục tu tiên giả đã tiến vào trong khu vực khủng bố kia, chỉ nghe tiếng "crắc crắc" của xương cốt gãy nát không ngừng vang lên, đám tu chân giả đều bị ép nát. "Bồng!" Một tiếng, huyết nhục bay tán loạn, nguyên anh cũng giống như một trái bóng bay vỡ ra.
Chỉ trong nháy mắt, đã có vài chục người bị áp lực cấm chế kinh khủng kia ép nát xương cốt, đánh tan xác thịt, mây máu bay khắp cả phạm vi vài trăm thước.
- Sư huynh! sư tôn!…
Những tiếng hét vang lên, Ảo Quang chân nhân đứng bên dưới chứng kiến cảnh này cũng cả kinh, bỗng nhiên, hai mắt Lý Dương sáng rực...
--
1. Tác giả viết đoạn này lủng củng quá, tớ sửa nội dung đôi chút – vandai79
Nhóm dịch chúng tôi đang gặp chút khó khăn, rất mong anh em TTV ủng hộ tham gia dịch tại đây:
Tập 6: Phong khởi vân dũng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui