Thốn Mang

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Bên trong Hắc Ma thành không thể phi hành, khi Lý Dương vừa đến nơi đây thì đã biết quy củ này rồi. Nhưng đối với những nhân vật cao cấp của tam đại môn phái ở đây mà nói thì quy tắc đó căn bản chẳng là cái gì cả.
- Vù!
Năm đạo thanh ảnh từ trên bầu trời Hắc Ma thành và trực tiếp bay đến trà quán, nơi Lý Dương đang ngồi.
Hắc Mộc thượng nhân sắc mặt lạnh lùng, từ sát khí mà hắn để lộ ra khắp toàn thân có thể nhận thấy được sự phẫn nộ của hắn. Nhưng bốn tên trưởng lão sau lưng Hắc Mộc thượng nhân lại biết, đối với con người Hắc Mộc thượng nhân thì vĩnh viễn chẳng thể dùng vẻ bề ngoài mà phán đoán trong lòng hắn nghĩ gì được.
Trên tầng hai của trà quán.
Chỉ có duy nhất một mình Lý Dương ngồi đó, kể cả lão bản của trà quán cũng bị dọa cho phải chạy đi rồi, dù sao người vừa chết cũng chính là trưởng lão của Tu La môn, một trong tam đại môn phái. Nhưng Lý Dương vẫn cứ ngồi một mình trên tầng hai của trà quán mà uống rượu. Ngồi trong trà quán uống rượu? Bất quá Lý Dương cũng chẳng để ý chuyện đó.
- Vù!
Đột nhiên một luồng năng lượng khủng bố từ trên không trung truyền đến, nó giống hệt như một viên đạn pháo vậy, mục tiêu chính là trà quán.
Trong thể nội tu ma giả cũng có ma sát lực, tuy đại bộ phận ma sát lực trong tâm tạng dùng để tôi luyện nhục thể nhưng vẫn còn một phần ở trong tâm tạng, dùng để tấn công từ xa thì vẫn có thể được. Chỉ là nếu so sánh với công kích từ xa thì khi tu ma giả công kích cận thân sẽ có uy lực lớn hơn mấy chục lần đến cả trăm lần. Cho nên bình thường các tu ma giả căn bản không sử dụng ma nguyên lực để công kích từ xa.
Mắt thấy quán trà sắp bị luồng năng lượng trước mặt nghiền nát thì đột nhiên, một đạo năng lượng màu đỏ sẫm ào ra và hình thành nên hình dáng một đám mây che chắn ngay trước trà quán.
Đột nhiên đám mây do luồng năng lượng màu đỏ sậm hình thành đó bắt đầu vận chuyển, án chiếu theo quỹ tích của luồng khí lưu hỗn độn trong "Như Phong Tựa Bế" mà bắt đầu vận chuyển.
Luồng năng lượng từ trên không trung đánh tới hung hăng va thẳng vào đám mây màu đỏ sậm, nhưng đám mây màu đỏ sậm đó cứ tiếp tục vận chuyển, không ngờ luồng năng lượng hắc sắc đó lại bị đẩy qua một bên rất nhẹ nhàng.
- Oành!…Oành!…Oành!…Oành!…
Mấy tửu lâu và phòng trọ bên cạnh trà quán lập tức giống như một đám lá khô, sau nháy mắt đã bị luồng hắc sắc năng lượng đang tỏa ra tứ phía đó đánh tan, sau một hồi tiếng phòng ốc sụp đổ mới dừng lại.
Lý Dương vẫn ngồi y nguyên như cũ mà uống Nhị Oa Đầu, chỉ là trên mặt hắn đã xuất hiện một nụ cười nhạt, chẳng ai biết rằng nụ cười đó là đại biểu cho cái gì.
- Một tán ma không ngờ lại công kích ta từ xa?
Lý Dương vừa cười vừa lắc lắc đầu, tiếp đó lại uống một ngụm Nhị Oa Đầu.
- Là ngươi giết Hàn Phong trưởng lão của Tu La môn ta?
Đột nhiên một thanh âm vang lên trong tầng hai của trà quán, ngay sau đó Hắc Mộc thượng nhân và tứ đại trưởng lão sau lưng cũng xuất hiện.
Hắc Mộc thượng nhân thân thể hoàn toàn được bao bọc trong một bộ hắc y, đôi mắt lão phóng ra điện mang bắn thẳng về phía Lý Dương, năng lượng tâm thần cường hãn dó xung kích về hướng Lý Dương.
- Đúng!
Lý Dương vẫn chẳng thèm nhìn đến Hắc Mộc thượng nhân như cũ, hắn vẫn cứ ngồi y nguyên mà uống rượu, căn bản chẳng để ý đến khí thế của đám người Hắc Mộc thượng nhân. Luận tâm thần thì Hắc Mộc thượng nhân làm sao sánh nổi với Lý Dương, chỉ dùng riêng khí thế thì sao có thể làm hắn bị ảnh hưởng được chứ.

- Tâm thần công kích cũng không biết, chẳng qua là chỉ biết dùng khí thế áp bức người ta, đây bất quá chỉ là phương pháp sử dụng tâm thần thô thiển nhất, như vậy mà dám dùng đối phó ta, đáng cười a!
Lý Dương cười thầm trong bụng.
Hắc Mộc thượng nhân đã độ qua sáu lần thiên kiếp tán ma, tương đương với công lực của La Thiên Thượng Tiên tiền kì, bản thân đao phách của Lý Dương đã có thể giúp hắn tiêu diệt cao thủ cao hơn mình một cấp, thêm vào "Phá Sơn Liệt Không" nữa thì lại được tăng thêm không ít, như thế cũng đủ để Lý Dương đối phó với nhân vật cấp Thiên Tiên rồi.
La Thiên Thượng Tiên tiền kỳ?
Phòng ngự lực rất lợi hại, nhưng mắt của hắn thì sao? Sức phòng ngự của đôi mắt thì thấp hơn rất nhiều, đối phó với Hắc Mộc thượng nhân Lý Dương vẫn có chút nắm chắc, đặc biệt là tu vi tâm cảnh của hắn lại cao hơn hẳn đối phương, tâm thần công kích chắc chắn có hiệu quả.
- Tại sao lại giết trưởng lão của Tu La môn ta?
Hắc Mộc thượng nhân tiếp tục hỏi, chỉ là lúc này sát khí của hắn đã bắt đầu chậm rãi tăng lên.
- Sư tôn, hắn giết ca ca con, sư tôn nhất định phải báo thù cho huynh ấy!
Hàn Vũ trưởng lão lập tức nhìn về Lý Dương với ánh mắt phẫn nô, trong mấy người ở đây, có lẽ Hàn Vũ trưởng lão là người muốn giết chết Lý Dương nhất.
- Ục ục…
Lý Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, một hơi uống cạn rượu trong bình, tiếp đó tùy tiền quăng ra, bình rượu lập tức va vào mặt đường.
- Xoảng!
Bình rượu bằng pha lê lập tức vỡ tan, thanh âm cực kì rõ ràng, nhất thời không khí trong trà quán khẩn trương lên, Lý Dương sau khi ném bình rượu xuống thì đồng thời đứng hẳn lên và nhìn vào Hắc Mộc thượng nhân lần đầu tiên.
Nếu nói mục quang của Hắc Mộc thượng nhân có thể khiến cho người ta run rẩy thì mục quang của Lý Dương còn có thể khiến cho người ta phát cuồng, mục quang của Lý Dương quét qua hắc Mộc thượng nhân và tứ đại trưởng lão, khí thế cường đại lập tức áp bức cả năm người.
Khí thế cường đại hệt như thực chất đó ép xuống năm người, lập tức trà quán trở nên tĩnh lặng, cường giả vi tôn, Lý Dương có khí thế như vậy, thực lực làm sao có thể kém được chứ?
- Hừ, dám bất kính với ta, giết rồi thì sao nào?
Lý Dương lãnh khốc nói.
Tứ đại trưởng lão lập tức vô cùng phẫn nộ, nhưng khí thế cường đại của Lý Dương vừa rồi đã để lại một ảnh hướng không nhỏ trong lòng họ, tuy là phẫn nộ nhưng lại không dám nói gì, lúc này đồng tử của Hắc Mộc thượng nhân co lại, phảng phất như bộ dạng của "rắn đeo kính" trước khi tấn công vậy.
- Hừ!
Hắc Mộc thượng nhân hừ lạnh một tiếng, nhãn thần băng lãnh như rắn mắt kính đó nhìn chăm chăm về phía Lý Dương.
Khóe miệng Lý Dương không khỏi nở ra một nụ cười nhạt, đột nhiên tay phảy của hắn lay qua một cái, một bình Nhị Oa Đầu nữa lại xuất hiện, Lý Dương chẳng thèm nhìn đến mấy người Hắc Mộc thượng nhân nữa mà ngồi uống rượu một mình, dáng vẻ hắn như đang chẳng để ý gì.
Cảnh này không khỏi mấy người Hắc Mộc thượng nhân một lần nữa trừng mắt lên.

"Vừa rồi ta dùng ma nguyên lực từ xa công kích, kẻ tên là Lý Dương này lại có thể nhẹ nhàng đẩy ra, ít nhất thực lực cũng không yếu, xem khí thế của hắn, ai, không ngờ tâm thần của tên gia hỏa này lại đáng sợ như vậy, tu vi tâm cảnh của các tu ma giả bình thường chỉ xấp xỉ với công lực. Bây giờ xem ra công lực của tên Lý Dương này chắc phải xếp xỉ với mình, thậm chí còn cao hơn nữa!" Trong đầu Hắc Mộc thượng nhân xoẹt qua các luồng suy nghĩ.
Lúc trước, khi Hàn Phong trưởng lão lần đầu tiên giao thủ với Lý Dương, khi quay về đã liền nói lại cho Hắc Mộc thượng nhân nghe tất cả mọi chuyện liên quan đến Lý Dương, do đó Hắc Mộc thượng nhân biết được danh tự của Lý Dương.
- Đúng rồi, thi thể cái tên Hàn Phong trưởng lão của Tu La môn các ngươi vẫn còn ở đó, lẽ nào các ngươi không cần thi thể của hắn sao?
Lý Dương đang uống rượu thì đột nhiên tùy tiện nói.
Đôi mắt Hắc Mộc thượng nhân lập tức sáng lên mà đi về phía thi thể của Hàn Phong trưởng lão, đệ đệ Hàn Vũ của Hàn Phong cũng lập tức đi đến.
Nơi ngực của Hàn Phong có một lỗ thủng đáng sợ, Hắc Mộc thượng nhân vừa ới liếc mắt cái đã có thể nhận ra tình hình.
- Quả nhiên, quả nhiên là nhất kích tất sát, một quyền đánh ra có thể nhẹ nhàng phá tan phần ngực, sau đó đó đánh nát tâm tạng và nguyên thần, tốc độ nhanh đến mức khiến cho nguyên tầm của Hàn Phong thậm chí không kịp rời đi.
Thái độ của Hắc Mộc thượng nhân đối với Lý Dương đã dần có chút biết hóa.
Tứ đại trưởng lão đều sắc mặt đại biến, bọn họ cũng đều là cao thủ, được nhiên có thể nhìn ra, vết thương này do một quyền chính diện công kích tạo thành. Thực lực của Hàn Phong cũng xấp xỉ với bọn họ, Lý Dương lại có thể một quyền giết chết Hàn Phong, như vậy còn không phải là có thể một quyền giết chết bọn họ sao.
Đột nhiên…
Sắc mặt của Lý Dương và Hắc Mộc thượng nhân đều có một chút biến hóa.
Bởi vì có một luồng thần thức cường đại quét qua, sau nháy mắt đã bao trùm toàn bộ trà lâu. Sau đó lại có một luồng thần thức cường đại khác quét đến, Lý Dương khẽ mỉm cười rồi để lộ ra một chút khí tức, nếu không hai kẻ đang định nhìn trộm kia chẳng thể phát hiện ra hắn!
Lý Dương đặt bình rượu xuống, trong lòng thầm nghĩ "Xem ra đại nhân vật của hai môn phái còn lại trong Ma Cung tam môn cũng có thực lực xấp xỉ với Hắc Mộc thượng nhân, ta cũng nên "biểu diễn" một chút rồi!
Nụ cười trên mặt Lý Dương lập tức trở nên rất là thần bí.
"Không ngờ hai tên gia hỏa Xích Nhãn và Thanh Phong đó cũng đã dùng thần thức quan chiến rồi." Trong lòng Hắc Mộc thượng nhân lập tức cảm thấy mâu thuẫn, dù sao trưởng lão của môn phái cũng bị giết, nếu hắn không giáo huấn Lý Dương một chút, bị Huyết Sát môn Xích Nhãn và Âm Sát môn Thanh Phong phát hiện là một chuyện vô cùng mất mặt.
- Lý Dương, giết trưởng lão của Tu La môn ta, ngươi định thế nào đây?
Hắc Mộc thượng nhân đột nhiên xoay người lại nhìn về phía Lý Dương rồi lạnh giọng hỏi.
Lý Dương vung tay ra thu lấy bình rượu và đồng thời đứng lên. Hắn đối nhãn với Hắc Mộc thượng nhân mà lạnh lùng nói:
- Làm gì? Hừ, thế giới của tu ma giả luôn là cường giả vi tôn, tên Hàn Phong này dám bất kính với ta, giết thì đã giết rồi, còn làm cái gì nữa, nói mấy lời thừa đó làm gì? Nhớ năm xưa Huyết Tu La tiền bối đi theo sư tôn ta nam chinh bắc chiến, không ngờ bây giờ Tu La môn lại kém cỏi thế này?" (1)
Hắc Mộc thượng nhân lập tức ngẩn ra.
Huyết Tu La là ai? Chính là môn chủ của Tu La môn đời trước, là sư tôn của Hắc Mộc thượng nhân này!

"Huyết Tu La tiền bối đi theo sư tôn ta nam chinh bắc chiến." Câu nói này đã khiến Hắc Mộc thượng nhân phải suy nghĩ, năm đó Huyết Tu La tu vi cực cao, là tán ma đã độ qua bảy lần thiên kiếp, lại thêm có đệ tử Tu La môn sau lưng, địa vị tự nhiên là không thấp, có thể chỉ huy hắn cũng chỉ có Bá Vương Hạng Vũ và một vài siêu cấp cao thủ Hạng Vũ mang từ Ma giới theo thôi.
Nhưng thần thức của Huyết Sát môn Xích Nhãn trưởng lão và Âm Sát môn Thanh Phong chân nhân lại có chút dao động, hiển nhiên bọn họ cũng bị câu nói của Lý Dương chấn nhiếp rồi.
Lý Dương nhìn về phía Hắc Mộc thượng nhân rồi lắc đầu thở dài:
- Năm xưa chư vị anh hào của Hoàng Tuyền hải giết định vô số, nhưng bây giờ thì sao, chỉ biết đi dây dưa vào mấy việc nhỏ như hạt vừng!
Lý Dương vừa rồi còn đang cảm thán, sắc mặt đột nhiên biến đối, tựa như cực kì phẫn nộ nói:
- Thế giới của tu ma giả chính là cường giả vi tôn, tên Hàn Phong đó bất kính với ta, ta giết thì cũng đã giết rồi, Hắc Mộc thượng nhân ngươi muốn báo thù sao, vậy thì đến đây, đánh nhau thì đánh, đừng có ở đó mà nói lời thừa, một chút khí khái cũng không có, ta thật cảm thấy xấu hổ thay cho Tu La môn đó!
- Đến đây, báo thù cho tên Hàn Phong không biết quy củ đó đi, đương nhiên, Lý Dương ta cũng sẽ toàn lực ứng chiến với người!
Lý Dương ngạo nghễ nói.
Trên mặt Hắc Mộc thượng nhân không có chút biểu tình nào, chỉ là nhãn thần hắn đang biến hóa, hiển nhiên trong lòng hắn đang có những biến hóa kịch lịch.
- Dám hỏi, sư tôn của Lý Dương đạo hữu là ai?
Không ngờ Hắc Mộc thượng nhân lại gọi Lý Dương là đạo hữu rồi. (Bởi vì cả lục giới đều là di Hồng Quân đạo nhân truyền đạo, vô luận là tu phật tu ma tu tiên tu yêu hay tu gì khác thì cũng đều thuộc vào đạo, hơn nữa cái cực trí mà cao thủ các giới đều truy cầu đều là thiên đạo, cho nên bình thường đều xưng hô đối phương là đạo hữu – tác giả)
- Bá Vương!
Trên mặt Lý Dương lộ ra vẻ vừa tôn sùng vừa kính trọng nói.
Sắc mặt Hắc Mộc thượng nhân lập tức đại biến, thần thức của hai kẻ nhìn trộm đó cũng chấn động, hiển nhiên câu trả lời của Lý Dương đã khiến họ chấn động.
Bá Vương là ai?
Dám xưng là Bá Vương, trong lịch sử của Hoàng Tuyền hải này cũng chỉ có một mình Hạng Vũ mà thôi, năm đó công lực của Hạng Vũ đã đạt đến Ma Vương hậu kì, thực lực tương đương với Cửu Thiên Huyền Tiên hậu kì, một thực lực như vậy, cho dù là tán ma độ qua chín lần thiên kiếp thì cũng chẳng chống nổi một ngón tay hắn, thực lực như vậy, khắp cả Hoàng Tuyền hải này làm gì có ai dám bất kính với hắn chứ.
Có thể nói, Bá Vương Hạng Vũ chính là vương giả có địa vị tối cao trong lịch sử của Hoàng Tuyền hải này!
- Tiểu tử Lý Dương ngươi, không ngờ lại lấy oai của bản Bá Vương ra khoe, đúng là đáng ghét a.
Hạng Vũ cười ha hả nói.
Trong lòng Lý Dương cũng hắc hắc cười nói:
- Bá Vương, chẳng phải chỉ là dùng oai danh của ngài một chút thôi sao? Hắc hắc, bất quá hiệu quả tốt đến bất ngờ a, cái kẻ tên là Hắc Mộc thượng nhân đó sắc mặt chưa hề biến hóa, nhưng không ngờ nghe đến đại danh của ngài, ngài xem sắc mặt của hắn bây giờ kìa!
Đích xác, nghe đến tên của Bá Vương, Hắc Mộc thượng nhân này cũng chẳng bảo trì nổi sắc mặt lạnh lùng nữa, sắc mặt hắn giống hệt như băng sơn sụp đổ, vẻ chấn kinh trong lòng được lộ ra rõ ràng.
- Bá Vương, đại danh của ngài quả là có sức ảnh hưởng a! Việc này không khỏi khiến ta nghĩ đến vẻ oai hùng của Bá Vương khi nam chinh bắc chiến trong cuộc Tiên Ma đại chiến lần đó, hách hách!
Lý Dương nịnh Hạng Vũ vài câu.
- Đó là tự nhiên, năm đó bản Bá Vương tung hoành nam bắc chiến, đám tiên nhân đó gặp phải bản Bá Vương đều là đến một tên chết một tên, đến một đôi chết một đôi, thậm chí đến Chiến Thần Ngõa ta cũng không cần sử dụng, hừ hừ!
Hạng Vũ hiển nhiên cũng rất tự hào.

Hắc Mộc thượng nhân đột nhiên cất lời.
- Bá Vương, không ngờ Lý Dương đạo hữu lại là đệ tử của Bá Vương, tên tiểu tử Hàn Phong đó thật có mắt không thấy Thái sơn.
Thái độ của Hắc Mộc thượng nhân lập tức biến hóa rất lớn, không ngờ lại có vẻ khiêm nhường.
Lý Dương sửng sốt, lẽ nào Hắc Mộc thượng nhân thật sự tin sao?
Lý Dương còn đang chuẩn bị một vài bí kĩ của Hạng Vũ để chuẩn bị chứng mình thân phận, không ngờ tên Hắc Mộc thượng nhân này lại đã tin ngay rồi.
Hắc Mộc thượng nhân thật sự tin sao?
Không biết, bất quá qua vẻ bên ngoài thì tựa hồ như đã tin rồi, còn về trong lòng hắn đang nghĩ thế nào thì Lý Dương không biết được.
- Không phải nói muốn báo thù sao?
Lý Dương hỏi ngược lại.
Hắc Mộc thượng nhân vội vàng nói:
- Không, không, Lý Dương đạo hữu là truyền nhân của Bá Vương, Hàn Phong đắc tội với đạo hữu là tự đi tìm cái chết, trừng phạt hắn là việc nên làm, việc này sao có thể trách đạo hữu được?
Hắc Mộc thượng nhân vừa mới đến đã nói muốn báo thù, bâu giờ lại nói ra như vậy.
- Dư Mẫn trưởng lão, hãy mau an bài một trang viên đi, Lý Dương đạo hữu đến Hắc Ma thành của chúng ta, sao có thể ở trọ tại khách sạn được. Đúng rồi, hãy tặng tòa trang viên ở phía thành đông Hắc Ma thành cho Lý Dương đạo hữu.
Hắc Mộc thượng nhân ra lệnh cho một trưởng lão phía sau lưng.
Dư Mẫn trưởng lão vội vàng nói:
- Tuân lệnh!
- Hàn Phong đắc tội với Lý Dương đạo hữu, Hắc Mộc ta cũng chẳng thể yên tâm, đạo hữu hãy tiếp nhận trang viên này đi, như thế Hắc Mộc ta mới có thể yên tâm a. Không biết đạo hữu có nể mặt Hắc Mộc ta mà tới đó xem xem không?
Hắc Mộc thượng nhân hướng về phía Lý Dương mà nở ra một nụ cười hòa hảo nói.
Vừa rồi còn nói muốn đánh muốn giết, bây giờ lại không những không báo thù mà còn tặng trang viên cho Lý Dương.
Lý Dương có thể khách khí sao?
- Ha ha, vậy ta cũng không khách khí nữa?
Lý Dương chẳng từ chối chút nào mà lập tức tiếp nhận, tiếp đó hắn và Hắc Mộc thượng nhân ngự không bay về trang viên ở phía đông Hắc Ma thành.
1. Câu này là hoàn toàn bịa ra, nhưng ko bịa ra không được, vì cho văn cảnh nó liền mạch thôi – vo vong TTV
Tập 7: Kim sắc huyết dịch


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận