Thốn Mang

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Huyết vụ không ngừng bốc lên, đồng thời điên cuồng tràn ra bốn phương tám hướng với tốc độ cực kỳ kinh khủng, thậm chí trong khi còn có không ít người chưa kịp có phản ứng đã có hơn mười người bị thôn phệ. Như bị acid hủ thực, phát ra những thanh âm "Xoẹt xoẹt", huyết nhục chảy be bét .
- A!…A!…A!…
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, ai bị thôn phệ đều rất đau khổ, cả người co quắp, sắc mặt trở nên trắng bệch một cách đáng sợ, đồng thời tiếng gào sợ hãi vang lên rất thê lương. Nỗi thống khổ của bọn họ rất ngắn ngủi, vì thân thể của họ ngay lập tức hoàn toàn hóa thành nước, nguyên thần cũng bị tiêu diệt, căn bản không thể chạy thoát.
- Đi mau!
Thần thức Lý Dương trong nháy mắt phán đoán, tốc độ huyết vụ quá nhanh, cho dù mình vận dụng Xuyên Vân Toa Vụ, cũng không nhất định có thể thoát được, lúc này dưới chân hắn bỗng xuất hiện Thanh Vân trường kiếm.
- Jake!
Quát khẽ một tiếng, Lý Dương vung tay lên, tóm lấy Jake thu vào Túi Tiểu Càn Khôn, liếc mắt nhìn chung quanh, hắn tiện tay thu vào Túi Tiểu Càn Khôn vài người đứng xung quanh mình. Tuy nhiên Lý Dương không kịp nhiều người khác.
Vì huyết vụ như một ác ma kinh khủng đã lan tới không đến một thước bên cạnh Lý Dương.
- Hưu...
Lý Dương như một mũi tên, còn huyết vụ giống như một cơn lốc, bốc lên rồi điền cuồng đuổi theo Lý Dương. Chung quanh cũng có vô số những người khác chạy trối chết cố thoát khỏi màn huyết vụ, nhưng tốc độ của màn này huyết vụ quá nhanh, bọn họ căn bản không ai có thể thoát được.
Lý Dương giống như một nhà lãnh đạo huyết vụ, hắn cứ phi hành phía trước, huyết vụ phía sau điên cuồng đuổi theo, vẻn vẹn trong chốc lát, Lý Dương đã bay ra khỏi Hoành Đao Hạp. Huyết vụ tựa hồ bị ước thúc, dồn cả ở cửa Hoành Đao Hạp, nhưng không truy đuổi ra ngoài.
- A, cứu mạng!
- Mộc Dịch đại nhân!
- A...
Đối mặt với tử vong, đám người bị thôn phệ lúc này hoàn toàn bị rã ra thành một đống nước. Tốc độ huyết vụ quả là kinh khủng. May mà Lý Dương có Thanh Vân nên mới trốn thoát ra ngoài, còn đám người phía sau điên cuồng gào thét rên rỉ, tìm mọi cách chạy trốn, nhưng màn huyết vụ này thật là quá thần bí, năng lực hủ thực cũng rất mạnh.
Lý Dương đứng trên vách núi bên cạnh Hoành Đao Hạp, nhìn đấm huyết vụ này, trong lòng rất kinh hãi. Hắn không biết uy lực của màn huyết vụ này rốt cuộc lợi hại đến đâu. Hắn trước nay cũng chưa hề nghe nói đến sự tồn tại của màn huyết vụ kinh khủng như vậy. Uy lực mạnh như vậy rốt cuộc là cái gì nhỉ?
- Hô!
Lý Dương vung tay lên, Jake cùng với hơn mười người đứng gần vừa được cứu bỗng xuất hiện một bên, Jake sợ đến toát mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả lưng áo. Nếu không phải nhờ có Lý Dương, phỏng chừng cả bọn đã tiêu đời rồi.
- Sư huynh, huyết vụ này sao đột nhiên xuất hiện như vậy, kinh khủng quá.
Trong lòng Jake vẫn còn sợ hãi.
- Tạ ơn Mộc Dịch đại nhân!
Hơn mười người kia lập tức cung kính quỳ xuống, hướng Lý Dương cảm tạ ân cứu mạng.
Đột nhiên...
- A ...
Một tiếng kêu bi thiết từ trong Hoành Đao Hạp truyền đến, đồng thời một bóng người màu đỏ từ trong màn huyết vụ vọt ra, bóng người đó huyết nhục tơi bời, ngoại thân chảy máu đầm đìa. Do đó thoạt nhìn giống như một bóng người màu đỏ, bất quá cũng không phải quá tệ, ít nhất còn không bị hóa thành nước vàng, Lý Dương và tất cả mọi người nhìn hắn kinh ngạc.
Bọn họ đều biết năng lực hủ thực của huyết vụ, bình thường chỉ trong nháy mắt đã có thể đem một người hóa thành vũng nước vàng, nhưng người này thì sao?
- Thuộc hạ bái kiến Mộc Dịch đại nhân!
Người nọ bay tới vách núi, thấy Lý Dương. Vội vàng quỳ một gối xuống, đồng thời hắn khống chế nguyên thần của mình bắt đầu chữa trị các vết thương ngoài da. Hoàn hảo, hắn chỉ bị thương da thịt phía ngoài mà thôi, nguyên thần không có bị thương tổn chút nào. Trong chốc lát, đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ.
- Sao, ta phải dùng hết sức mới bảo vệ được tánh mạng thoát ra khỏi màn huyết vụ, chẳng lẽ ngươi cũng có kĩ nghệ đặc biệt gì hả?
Lý Dương hỏi Hạnh Tồn Giả.
Hạnh Tồn Giả vội vàng đáp:
Thuộc hạ cũng không có kĩ nghệ đặc thù gì, chỉ là thời điểm gặp nguy cơ, liều mạng phát huy hết năng lượng trong thân thể, đồng thời nhờ có ma nguyên lực cũng bảo vệ. Thuộc hạ phát hiện, năng lực hủ thực của huyết vụ tựa hồ có hạn, đối với thuộc hạ thì việc hủ thực (ăn mòn) rất khó khăn. Có lẽ là có liên quan với việc tu vi của thuộc hạ đã đạt tới Ma Tướng hậu kỳ đỉnh phong.
Lý Dương nhãn tình sáng lên:
- Năng lực hủ thực có hạn?
Hắn đương nhiên biết, mặc kệ công kích kiểu gì đi nữa thì lúc nào cũng có cực hạn, nhưng phải biết rằng mức cực hạn rất thần bí, bình thường rất khó xác định. Hôm nay Hạnh Tồn Giả là Ma Tướng hậu kỳ nhờ liều mạng thoát thân, mới biết được năng lực hủ thực của huyết vụ không phải là quá cao, ít nhất đối phó với cao thủ cấp bậc Ma Soái là hoàn toàn vô dụng.
- Các ngươi ở lại đây, ta chuẩn bị đi xuống xem sao.
Lý Dương nói tiếp.
Hắn rất tự tin, mặc dù công lực hắn cũng là Ma Tướng hậu kỳ đỉnh phong, nhưng hắn có hộ thể đao mang, nhưng lại có Như Phong Tự Bế, thậm chí có cả Tử Cực Ma Thể Huyền Công. Nói về lực phòng ngự, cũng chẳng hề kém cạnh gì Cao Thủ Bậc Ma Soái.
- Sư huynh, ta đi với ngươi
Jake đột nhiên nói.
Lý Dương giáo huấn:
- Sư đệ, phía dưới đó rốt cuộc có cái gì, ta cũng rất khó nói. Huống chi, ngươi không thể chống đỡ được màn huyết vụ này đâu.
- Ngươi đem ta thu vào trong Túi Tiểu Càn Khôn là được rồi? Đợi khi tới phía dưới gặp chỗ nào đó an toàn thì thả ta ra.
Jake nói với giọng coi trời bằng vung. Trên thực tế hắn hơi tò mò không biết phía dưới có gì, chẳng những có Băng Lăng Hoa, hơn nữa còn có huyết vụ, hiển nhiên không phải là một địa phương bình thường.
- Tiểu tử này? Được rồi.
Nếu để Jake trốn trong Túi Tiểu Càn Khôn, Lý Dương cũng không phản đối nữa. Hắn vung tay lên, đem Jake thu vào Túi Tiểu Càn Khôn.
Ma nguyên lực trong cơ thể Lý Dương thoáng cái đã bao trùm toàn bộ thân thể hắn. Đồng thời ma nguyên lực dựa theo quỹ tích Như Phong Tự Bế bắt đầu xoay chuyển không ngừng. Dưới ma nguyên lực còn tiềm phục hộ thể đao mang. Theo dự tính của Lý Dương, ma nguyên lực cộng với Như Phong Tự Bế là có thể chống cự được huyết vụ rồi, nếu không đủ, có thể vận dụng thêm hộ thể đao mang.
- Hô!
Cước đạp Thanh Vân, Lý Dương bay vọt vào trong khôn cùng huyết vụ.
- Xoẹt xoẹt...
Năng lực hủ thực mãnh liệt của huyết vụ lập tức khảo nghiệm ma nguyên lực, ma nguyên lực dựa theo một quỹ tích hỗn độn, khí lưu không ngừng vận chuyển, giống như một con lươn đang trườn, tránh khỏi đại bộ phận huyết vụ, huyết vụ chỉ có thể hủ thực rất ít ma nguyên lực. Tốc độ hủ thực không thể bằng với tốc độ khôi phục của Lý Dương.
An toàn!
"Xem ra huyết vụ này không có nguy hiểm gì với ta cả. Ngay cả hộ thể đao mang cũng không cần phải sử dụng." Trong lòng Lý Dương rất yên tâm, nhưng hắn vẫn để hộ thể đao mang luôn luôn sẵn sàgn tùy thời có thể phóng ra. Dù sao cẩn thận vẫn hơn.
Trong khôn cùng huyết vụ, Lý Dương hướng thẳng về phía Hàn Đàm bay đi.
- Tõm!
Một thanh âm trong vắt vang lên trên mặt nước Hàn Đàm, Lý Dương đã lao thẳng cả người vào trong Hàn Đàm.
Một cổ dòng nước lạnh như băng miết quanh thân thể Lý Dương, đồng thời một dòng chất lỏng sền sệt màu đỏ trong Hàn Đàm không ngừng lưu động, Lý Dương khi lỡ đụng chạm vào chất lỏng màu đỏ đó liền cảm thấy một lực hủ thực mãnh liệt.
"Xem ra chất lỏng màu đỏ này chính là trạng thái hóa lỏng của huyết vụ khi nãy." Lý Dương thầm phán đoán.
Một đóa hoa băng lăng xinh đẹp trôi nổi trong Hàn Đàm, cực kỳ động lòng người. Lý Dương xuyên qua những đóa Băng Lăng Hoa đó mà lao xuống phía dưới.
Lý Dương không ngừng tiến sâu xuống đáy Hàn Đàm, nhiệt độ giảm xuống với một tốc độ đáng sợ, thậm chí Lý Dương đã cảm thấy cả người run rẩy.
Đối với người tu hành ma đạo mà nói, chỉ cần nguyên thần bất diệt thì tự nhiên bất tử. Do đó cho dù thân thể bị đông cứng, cũng không cần lo lắng. Bất quá, khi nhiệt độ thấp đến mức cực hạn, thậm chí ngay cả nguyên thần cũng sẽ bị đóng băng mà chết.
Dù sao, sức lạnh cực độ cũng một loại công kích rất mạnh.
Tâm thần càng mạnh, nguyên thần càng là cường đại, có khả năng chịu được nhiệt độ rất thấp.
Một cao thủ cấp bậc Ma Tướng, nhiều nhất xuống dưới khoảng trăm thước là có thể bị đông cứng cả nguyên thần, cao thủ Ma Soái có thể xuống sâu hơn một chút, Ma Vương tự nhiên rất cao.
Còn nhiệt độ Hàn Đàm lúc này càng đi xuống, nhiệt độ càng lạnh. Lúc này, Lý Dương cũng cảm thấy thân thể từ từ bắt đầu đông cứng lại, thân thể vừa mới đạt tới Ma Tướng hậu kỳ còn lâu mới chịu được độ lạnh như thế, bất quá, nguyên thần hắn cũng không thấy có vấn đề gì.
Thậm chí còn ngay cả một chút cảm giác cũng không có. Con kiến mà đấm vào thần long, thần long có cảm giác sao? Nguyên thần của Lý Dương thực sự quá sức cường đại.
- Hưu!
Thần thức Lý Dương có thể thấy rõ cả Hàn Đàm, Hàn Đàm sâu khoảng chừng ngàn thước. Tại đáy Hàn Đàm có một trận pháp, giống như một truyền tống trận gì đó. Càng xuống sâu, nhiệt độ càng lúc càng thấp, có những giọt băng màu trắng sữa trôi nổi bên trong Hàn Đàm.
Đột nhiên...
- Hưu!
Một băng tinh ở gần Lý Dương bỗng nhiên hóa thành một mũi tên, trực tiếp bắn về phía Lý Dương. Bởi vì khoảng cách quá gần, Lý Dương cũng không ngờ một vật chết như băng tinh mà có thể công kích, nên hơi chủ quan. Băng tinh lúc này đã bắn thẳng vào người Lý Dương rồi lập tức nổ mạnh.
Uy lực của vụ nổ rất kinh khủng. Toàn bộ ma nguyên lực phủ ngoài thân thể Lý Dương đều bị đánh tan. Đồng thời Lý Dương mở lớn mắt ra, hộ thể đao mang lập tức xoay tròn, đem uy lực của vụ nổ hóa giải hoàn toàn.
- Hưu!…Hưu!…Hưu!…Hưu!…
Những băng tinh dày đặc trong Hàn Đàm bắt đầu điên cuồng bắn về phía Lý Dương. Số lượng thật kinh khủng, cơ hồ trong nháy mắt Lý Dương đã bị mấy vạn băng tinh vây phủ. Lực nổ của đám băng tinh này đạt tới mức độ khó mà tưởng tượng được. Mấy vạn băng tinh đồng thời nổ tung?
- Bùng!
Tốc độ Thanh Vân trong nháy mắt đạt đến cực hạn, Lý Dương hóa thành một đạo hắc quang, trực tiếp nhằm phía về phía truyền tống trận, bất chấp tất cả cứ thế xông bừa vào, mặc kệ công kích gì đi nữa, hộ thể đao mang vẫn điên cuồng vận chuyển.
- Oanh!…Oanh!…Oanh!…Oanh!…Oanh!…
Hơn vạn vụ nổ băng tinh rung động cả Hàn Đàm. Cho dù Lý Dương cường hãn đến đâu cũng không thể chịu nổi. Băng tinh nhiều quá! Lúc này, Lý Dương đã xuống sâu trong Hàn Đàm khoảng chừng tám trăm thước, hắn muốn xuống sâu nữa, nhưng những vụ nổ từ băng tinh sinh ra một lực cản rất lớn không cho hắn xuống sâu hơn nữa.
Một băng tinh nổ tung đã có thể làm cho ma nguyên lực bị băng hoại rồi, cho dù hộ thể đao mang cường thịnh đến đâu đi nữa cũng không thể ngăn cản mấy vạn băng tinh công kích.
"Mẹ nó, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào không biết, băng tinh làm sao lại có thể tự động công kích?" Lý Dương mắng thầm, hộ thể đao mang điên cuồng vận chuyển hắn cảm nhận được hộ thể đao mang đã tới cực hạn, một tiếng nổ mạnh làm cho thân thể Lý Dương khẽ lắc lư.
- Oanh!
Hộ thể đao mang băng hoại!
Thân thể Lý Dương trực tiếp bại lộ trước mặt băng tinh. Vô số ích băng tinh tiếp tục điên cuồng công kích thân thể Lý Dương.
- Mẹ kiếp, liều mạng thôi!
Lý Dương gào lên một tiếng, sử dụng Xuyên Vân Toa Vụ tới cực hạn, cố gắng làm sao để mình ít nhất chịu được công kích của các vụ nổ băng tinh, đồng thời tận lực hướng phía dưới phóng đi.
Nhưng băng tinh quá dày đặc, không chỗ nào mà không có mặt, cho dù Xuyên Vân Toa Vụ có lợi hại tới đâu thì Lý Dương cũng vẫn bị công kích.
- A...
Một cơn đau kịch liệt, đùi Lý Dương lại bị một băng tinh nổ tung hủy diệt. Gần như không thấy máu, bởi vì vừa chảy ra đã biến thành một khối máu băng.
- Mịa!
Vào lúc nguy hiểm nhất, Lý Dương phẫn nộ chửi ầm cả lên. Rồi đồng thời cũng liều mạng điên cuồng hướng truyền tống trận phía dưới phóng đi, vô số băng tinh nổ tung tạo thành lực cản, làm cho khoảng cách hai trăm thước đó giống như dài đến ngàn ngàn dặm.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, tiếng nổ kinh khủng bắt đầu phá hủy thân thể Lý Dương.
- Oanh!
Theo tiếng nổ mạnh cuối cùng, cả thân thể Lý Dương đã hoàn toàn nổ tung ra, cả thân người đều bị phá hủy. Quá kinh khủng! Một băng tinh mà có thể làm cho phòng ngự ma nguyên lực của Lý Dương hoàn toàn băng hoại, mấy vạn băng tinh công kích, cho dù phòng ngự của Lý Dương mạnh tới đâu cũng chống cự không được.
Thân thể hủy diệt.
Các ma khí cấp bậc thấp hết thảy đều bị hủy, kể cả kiện hắc linh viêm y của Lý Dương cũng bị hủy diệt nốt, chỉ còn lại có Túi Tiểu Càn Khôn, Chiến Thần Ngõa, Thanh Vân, và trái tim của Lý Dương đã hóa thành tinh thể, cùng với hai thanh Đao Phách màu lam thẫm. Lý Dương lúc này dùng nguyên thần khống chế Túi Tiểu Càn Khôn đưa Chiến Thần Ngõa, Thanh Vân thậm chí còn thân thể trái tim thu vào trong đó.
Bất quá Đao Phách thì không thể tiến vào Túi Tiểu Càn Khôn, bởi vì nguyên thần của Lý Dương khống chế nó, nên nguyên thần của Lý Dương cũng không thể tiến vào Túi Tiểu Càn Khôn.
Do đó, trong lúc nhất thời, chỉ còn lại có hai thanh Đao Phách cùng với cái Túi Càn Khôn tiến thẳng xuống Hàn Đàm.
"Mẹ ơi, ta muốn xem rốt cuộc có vật gì mà ở bên ngoài lại biến thái như thế."
Nhưng một người đã tới cảnh giới của Lý Dương, quan trọng nhất là nguyên thần, thân thể cũng không trọng yếu nữa. Lý Dương khống chế Âm Dương Đao Phách tiếp tục không ngừng ép Túi Tiểu Càn Khôn thu nhỏ lại gấp trăm lần, so với Âm Dương Đao Phách còn nhỏ hơn, Âm Dương Đao Phách không ngừng xoay tròn, bảo vệ cho Túi Tiểu Càn Khôn, Âm Dương Đao Phách xoay tròn giống như một cây trùy cực nhanh bắn thẳn xuống đáy Hàn Đàm.
Bất quá, băng tinh xuất hiện khắp nơi, tự nhiên Đao Phách cũng không thể tránh khỏi bị công kích.
Nhưng, nói đến cũng lạ, băng tinh phàm là đến gần Đao Phách, còn chưa kịp nổ tung công kích, đã bị một đạo hắc sắc thiểm điện lóe ra rồi lập tức những băng tinh này liền hóa thành hư vô.
Đúng vậy, hư vô.
Không có vật gì có thể đến gần hai Đao Phách này được.
Đao Phách của Lý Dương giống như được cái gì đó bảo vệ, bất kỳ công kích nào xuyên thấu Đao Phách, uy hiếp đến nguyên thần, hết thảy đều bị hắc sắc thiểm điện thần bí công kích lại. Bất quá hắc sắc thiểm điện không chịu khống chế của Lý Dương, chỉ có khi Lý Dương gặp phải nguy hiểm, mới phát sinh sự tình như vậy.
Hắc sắc thiểm điện không thể dùng thần thức phát hiện ra được, chỉ có dùng mắt mới có thể thấy được. Do đó, lúc này trạng thái nguyên thần của Lý Dương cũng không thể thấy hắc sắc thiểm điện được.
Lý Dương chìm trong trạng thái cực độ khẩn trương. Chỉ còn một tín niệm, bơi tới đáy Hàn Đàm cực nhanh, hắn thậm chí vẫn chưa phát hiện ra một sự tình quỷ dị, băng tinh muốn công kích Đao Phách đều biến thành hư vô.
Trên thực tế, chỉ những băng tinh công kích Đao Phách mới bị đánh thành hư vô. Chủ yếu là bên trong Đao Phách có nguyên thần của Lý Dương.
"Rốt cục cũng tới!" Lý Dương rốt cục đã vào trong truyền tống trận, vừa tiến vào truyền tống trận, truyền tống trận tự động phát ra một đạo quang mang màu đỏ cùng với một đạo tuyết quang màu trắng, lưỡng đạo quang mang bắt đầu xoay tròn, Lý Dương liền được truyền tống đi. Nói đúng ra, là Âm Dương Đao Phách của Lý Dương được truyền đi, hoàn toàn biến mất khỏi đáy Hàn Đàm.
Tập 8: Phiêu Tuyết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui