Thốn Mang

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
- Sư huynh, làm gì khẩn cấp như vậy?
Điền Cương rượu còn chưa uống xong, khi Lý Dương nói liền lập tức bay theo, lúc này cũng rất nghi hoặc, có sự tình gì làm cho Lý Dương khẩn cấp như thế, vội vàng như thế.
- Đông Phương Minh Đế xuất hiện rồi.
Lý Dương nói rất hưng phấn, cước đạp đao mang, Lý Dương đón gió mà bay, trong mắt lóe ra đạo đạo quang mang.
- Cái gì, Đông Phương Minh Đế tới rồi!
Điền Cương kinh ngạc.
Lý Dương cười rất hưng phấn:
- Đúng vậy, Đông Phương Minh Đế đã tới rồi, vừa rồi chính là Hồn Băng truyền âm cho ta, Hồn Băng, đã đạt tới Minh Đế cao thủ hậu kỳ, hắn dĩ cho rằng ta không biết chi tiết về hắn, lại không biết, ta sớm đã biết từ lâu rồi.
Lý Dương không biết vì sao Hồn Băng nói cho hắn tin tức này, nhưng hắn vừa rồi dùng thần thức tìm tòi, đích xác phát hiện ở ngoài tám trăm ngàn dặm đang có hai vị Minh Đế hậu kỳ cao thủ. Nghe nội dung hai người nói chuyện, một vị là trung ương Minh Đế Chu Khất, người kia chính là Đông Phương Minh Đế Thái Úc.
- Hồn Băng là Minh Đế hậu kỳ cao thủ, thần thức có thể bao trùm cả Minh giới, sớm phát hiện Đông Phương Minh Đế là một sự tình rất bình thường, bất quá Hồn Băng hắn vì sao đem sự tình này nói cho sư huynh ngươi vậy? Còn nữa, ngũ phương Minh Đế trong Minh giới đều là Minh Đế hậu kỳ cao thủ, trừ những người này, chỉ còn có hai Minh Đế hậu kỳ cao thủ khác. Trong hai người này cũng không có Hồn Băng, Hồn Băng này là vị Minh Đế hậu kỳ cao thủ nào nhỉ?
Điền Cương nghi hoặc hỏi Lý Dương.
Lý Dương cười:
- Đừng hỏi, có lẽ là một Minh Đế rỗi hơi mở một tửu lâu cho vui mà thôi.
Lý Dương lúc này mắt sáng lên, tâm tình kích động, mặc kệ chuyện gì đi nữa, nhưng đã phát hiện Đông Phương Minh Đế, Lý Dương luôn luôn trong một trạng thái hưng phấn nhất. Gặp được Đông Phương Minh Đế thì việc mượn được Tam Sanh Thạch càng gần thêm một bước.
- Tam Sanh Thạch, ta nhất định phải tìm được!
Lý Dương trong lòng kiên định. Hai người đã đạt tới tốc độ cực hạn, khoảng cách tám trăm ngàn dặm không phải là xa, hai người có thể tới nơi rất nhanh.
Trong lúc này tại băng lâu.
- Mộc Dịch ca ca sao ly khai khẩn cấp như vậy? Kỳ cục thật!
Linh Linh nghi hoặc nhìn bầu trời ngoài băng lâu.
Hồn Băng từ cái bàn muôn thuở của mình đứng lên, lúc này, khí thế của hắn thay đổi hẳn.
- Bắt đầu rồi Thái Úc, cơn ác mộng của ngươi bắt đầu rồi. Nhan Vũ, đừng lo lắng, ta sẽ không giết con gái của nàng, ta chỉ muốn cho Thái Úc sợ hãi thôi, để cho Thái Úc bi thống mà thôi, ngàn năm sau, ta sẽ làm cho Linh Linh khôi phục.
Hồn Băng trong lòng thầm nói, trên mặt xuất hiện một nụ cười thân thiết.
- Linh Linh.
Linh Linh vừa nghe Hồn Băng gọi nàng, liền quay đầu lại trề miệng nói:
- Hồn Băng thúc thúc, Mộc Dịch ca ca hắn đi rồi, hắn làm sao khẩn cấp đi như vậy? Được rồi, Hồn Băng thúc thúc, ngươi gọi ta có việc gì?
Hồn Băng cười nói
- Lại đây với thúc thúc, thúc thúc có mấy thứ bảo bối trân quý phi thường muốn cho ngươi xem.
Nói rồi, Hồn Băng liền đi lên lầu, đồng thời ngoắc gọi Linh Linh, Linh Linh vừa nghe, nhưng có vẻ hơi giận:
- Hồn Băng thúc thúc, Mộc Dịch ca ca đi rồi, ta không có hứng thú xem gì bảo bối gì cả.
Nói rồi, Linh Linh xong muốn về lại phòng mình.
- Ngươi không đi, sau này đừng có hối hận. Đó là một món bảo bối phi thường phi thường trân quý, năm đó mẹ ngươi cũng từng xem qua bảo bối này. Nói rồi Hồn Băng liền đi lên thang lầu, đi thẳng đến lầu ba, Linh Linh cũng chạy theo.
- Mẹ ta, mẹ… mẹ ta?
Linh Linh đột nhiên ngẩng đầu, cả người hóa thành tia chớp, bay thẳng đến phòng Hồn Băng.
- Phanh!
Linh Linh mở cửa phòng, quay về phía sau hướng về phía Hồn Băng lúc này vẫn còn trên cầu thang khẩn cấp nói:
- Hồn Băng thúc thúc, xin ngươi nói cho ta biết, mẹ ta là ai? Mẹ sao lại chết, ngươi nói mẹ ta từng xem cái bảo bối đó, ngươi khẳng định là gặp mẹ ta rồi, mẹ ta rốt cuộc là ai?
Giờ khắc này, Linh Linh đã òa khóc
Hồn Băng thân hình chợt lóe, bay vào phòng, đồng thời phóng ra một đạo cấm chế bao chung quanh phòng. Đồng thời cửa phòng cũng được cài then lại.
- Ngươi ngồi xuống trước.
Hồn Băng tự mình ngồi trên ghế, còn Linh Linh vẫn không chịu ngồi xuống, nhìn thẳng vào Hồn Băng nói:
- Hồn Băng thúc thúc, ngươi nói cho ta biết, mẹ ta rốt cuộc là ai? Tại sao từ nhỏ ta không có gặp mẹ ta, mỗi lần ta cha ta sự tình về mẹ, cha liền mắng ta, mẹ ta rốt cuộc là ai? Ngươi nói cho ta biết đi.
Nói rồi, nước mắt Linh Linh cũng chảy xuống.
- Mẹ ngươi gọi là Nhan Vũ.
Hồn Băng thở ra một hơi dài, bình tĩnh nói, trong lòng thầm nghĩ "Nhóc, cho ngươi ngủ say ngàn năm, thúc thúc xin lỗi ngươi, phải nói cho ngươi có biết một chút sự tình năm đó."
- Nhan Vũ, mẹ ta gọi là Nhan Vũ, Nhan Vũ, tên hay quá.
Trên mặt Linh Linh một có nụ cười hạnh phúc, trong miệng không ngừng thì thào gọi tên mẫu thân.
- Mẹ ta bây giờ ở nơi nào?
Linh Linh trên mặt phát ra tia hi vọng, tần ngần nhìn chăm chăm vào Hồn Băng, Linh Linh sinh ra đến nay đã không biết đã bao nhiêu năm rồi, chỉ biết là từ khi Linh Linh được sinh ra, Đông Phương Minh Đế Thái Úc bất quá vừa mới đạt tới Minh Đế hậu kỳ.
Không biết bao nhiêu năm qua, nguyện vọng lớn nhất trong tâm linh của Linh Linh là biết mọi chuyện về mẹ.
- Mẹ ngươi !
Hồn Băng mỉm cười :
- Linh Linh, mẹ ngươi bây giờ đang ở một nơi rất xa, không thể gặp ngươi. Để ta đưa ngươi đến đó.
- Một nơi rất đặc thù? Không thể đến? Hồn Băng thúc thúc, mẹ ta kêu ngươi tới gặp ta, mẹ ta bây giờ khỏe không?
Ánh mắt Linh Linh làm cho Hồn Băng không thể cự tuyệt, Hồn Băng không đành lòng thấy Linh Linh thương tâm, chỉ có thể nói dối với Linh Linh.
- Mẹ ngươi khỏe lắm, rất khỏe.
Nụ cười trên mặt Hồn Băng vô cùng rực rỡ, nhưng trong lòng rỉ máu. Khỏe lắm? Có lẽ chết thì coi như được giải thoát rồi, không cần phải giống như hắn, sống không bằng chết.
- Linh Linh, đây là Băng Phách Huyền Tinh của mẹ ngươi năm đó.
Hồn Băng lấy của chí bảo môn phái mình đưa ra, một viên châu giống như dạ minh châu xuất hiện trong tay hắn, rồi đột nhiên cả căn phòng mát dịu đi rất nhiều.
Mát, rất mát. Nhưng không phải lạnh như băng.
Băng Phách Huyền Tinh là của một đại môn phái ở Quỷ giới, gọi là Băng Phách tông. Trấn tông chi bảo của Băng Phách tông là thần khí Băng Phách Huyền Tinh. Băng Phách Huyền Tinh cực kỳ huyền bí, có nhiều truyền thuyết về nó. Song trên thực tế khi Bắc Minh hải xuất hiện, không có ai thấy lại thần khí Băng Phách Huyền Tinh trong truyền thuyết nữa.
- Thật xinh đẹp. Đây là bảo bối của mẹ?
Linh Linh nhìn lên Băng Phách Huyền Tinh đang trôi nổi trước mắt, không kìm được vươn tay ra cầm lấy.
- Hô!
Hồn Băng lúc này cũng ngửa đầu nhắm mắt lại, những giọt nước mắt từ từ chảy xuống, Linh Linh không thấy được cảnh này, mọi chú ý của nàng đều tập trung vào Băng Phách Huyền Tinh, rốt cục tay nàng cũng chạm được vào thần khí trong truyền thuyết này.
- Chiu chiu...
Khi đầu ngón tay của nàng tiếp xúc với Băng Phách Huyền Tinh, Băng Phách Huyền Tinh đột nhiên quang hoa đại thịnh, từng đạo quang mang màu trắng sữa từ đầu ngón tay của Linh Linh dung nhập vào trong cơ thể của nàng. Còn thân thể Linh Linh đột nhiên chấn động, không nhúc nhích được.
Còn Hồn Băng vẫn nhắm mắt lại như trước, từng đạo quang mang từ trong thân thể hắn bắn ra, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Linh Linh, Linh Linh không nhúc nhích được, trên mặt cũng không có gì vẻ mặt biến hóa, vẫn giữ nguyên trạng thái kích động như khi tiếp xúc với Băng Phách Huyền Tinh.
Không ai biết.
Bởi vì Linh Linh đã không thể nói nữa, cũng không không thể suy nghĩ nữa.
Đạo đạo thanh quang mang màu trắng không ngừng dung nhập trong cơ thể Linh Linh, làm bên ngoài thân của Linh Linh dần dần xuất hiện một lớp băng mỏng, lớp băng này hoàn toàn bao vây Linh Linh. Băng tinh này không phải băng tinh bình thường, mà là loại băng tinh do một vị Minh Đế hậu kỳ cao thủ, tu luyện "Băng Phách Bảo Điển" Đến mức tối cao dùng bản thân chân nguyên hình thành.
Băng Phách Tỏa Hồn, đạt tới Băng Phách Tỏa Hồn trong "Băng Phách Bảo Điển" phải là đệ tử đích truyền của tông chủ mới có công pháp tu luyện này, tu luyện đến tận cùng, có thể đạt tới Minh Đế hậu kỳ. Minh Đế hậu kỳ, phải biết là gian nan đến đâu.
Lịch sử Băng Phách tông cũng chỉ xuất hiện một lần, Hồn Băng mới là người thứ hai mà thôi.
Băng Phách Tỏa Hồn, đó là đại mật pháp cuối cùng trong Băng Phách Bảo Điển. Người bị làm phép, hồn phách hoàn toàn bị băng khóa chặt, linh hồn bị băng khóa chặt, chính là trạng thái ngủ say bất tỉnh. Một chiêu trực tiếp tác dụng lên linh hồn, kể cả Đại Tôn thân hành đến cũng rất khó giải cứu.
Về những việc liên quan đến linh hồn nguyên thần, có lẽ chỉ có Hồng Quân đạo nhân trong truyền thuyết mới có phương pháp giải cứu, còn Đại Tôn cũng căn bản không thể. Đương nhiên ngoại trừ Hồng Quân đạo nhân, người làm phép cũng có phương pháp giải trừ, dù sao hắn là người làm phép, nên rất tinh thông về mặt này.
- Nhan Vũ sư muội, xin lỗi, ta thi triển Băng Phách Tỏa Hồn này lên trên người con gái của ngươi, đồng thời, cũng là trên người con gái của Thái Úc. Ngàn năm, một ngàn năm thôi, ta chỉ cần một ngàn năm, một ngàn năm sau, ta nhất định giải cứu Linh Linh, Linh Linh nàng không có gì hao tổn cả, cũng như cảm giác vừa ngủ dậy mà thôi. Chỉ có điều là một giấc ngủ quá dài, ngủ một ngàn năm. Ngoài ra không có gì tổn thương.
Hồn Băng không ngừng thì thầm nói, giải thích sự tình cho sư muội của mình, mặc kệ sư muội của hắn đã chết lâu rồi, hắn vẫn cố giải thích, nếu không hắn không thể an tâm.
- Thái Úc, Thái Úc!!!
Hồn Băng mắt đỏ ngầu, giống như người điên đang muốn giết người.
- Ngươi năm đó muốn cưới sư muội ta, ta để cho ngươi cưới, nhưng khi Bắc Minh hải xuất hiện, ngươi nhưng không chịu đến Băng Phách tông của ta ở Quỷ giới, vẫn ở lại Minh giới, thậm chí khi Tiên Ma đại chiến xảy ra, nhẫn tâm ra tay giết sư muội, ta mà không làm cho ngươi sống trong ác mộng, cho ngươi điên cuồng mà chết, Quỷ Đế ta há có thể an tâm!!!
Tiếng kêu gào trầm thấp vang lên trong phòng.
Hồn Băng cũng không phải người Minh giới, hắn là người Quỷ giới, chính là Quỷ Đế, Quỷ Đế Băng Hồn, tại Quỷ giới hắn còn lợi hại hơn cả Thập Điện Diêm Vương, có lẽ chỉ có Quỷ giới Phong Đô Đại Đế mới có thể mạnh hơn hắn một chút mà thôi.
Chính xác mà nói, Quỷ giới Phong Đô Đại Đế chỉ có thế lực to lớn. Xét về tự thân thực lực, ai mạnh ai yếu, điều này khó nói.
Băng Hồn mới là tên thật của hắn.
- Thái Úc, đây mới là bước đầu tiên thôi, bây giờ con gái yêu dấu của ngươi đã ngủ say, chờ cho cảm tình của ngươi chuyển tới bốn mĩ thiếp, ta sẽ giết bốn mĩ thiếp kia, cho ngươi thống khổ một lần nữa, phàm cái gì ngươi yêu, ta sẽ hủy diệt, phàm những gì ngươi thích, ta sẽ phá hư, ta cho ngươi sống trong khổ sở điên cuồng, cho ngươi vĩnh viễn sống không bằng chết.
Băng Hồn ha ha cười to.
Đột nhiên, Quỷ Đế Băng Hồn xoay người, hai tay bắn ra đạo đạo quang mang màu xanh, một đạo cấm chế liền xuất hiện trong phòng, Quỷ Đế Băng Hồn lạnh lùng cười, lấy lại Băng Phách Huyền Tinh, lập tức thân hình chợt lóe, liền rời khỏi băng lâu, hướng Quỷ giới bay đi.
Cao thủ Quỷ giới, Minh giới có Quỷ Minh lực. Đương nhiên Minh giới có người gọi là Minh Nguyên lực, người ở Quỷ giới thì gọi là Quỷ Nguyên lực, thực chất đều là Quỷ Minh lực mà thôi.
Lúc mới đến đây, Lý Dương tưởng lầm Băng Hồn là Minh Đế hậu kỳ cao thủ, trên thực tế lại là Quỷ Đế hậu kỳ cao thủ của Quỷ giới.
Quỷ Đế Băng Hồn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một người, đó là Linh Linh với thân thể bị băng tinh bao vây.
Mắt Linh Linh vẫn lóe ra quang mang kích động như trước, quang mang kích động kia rốt cuộc nói lên điều gì? Ngoại nhân không ai biết được. Còn Băng Phách Huyền Tinh mà Linh Linh cầm lấy sơm đã bị Quỷ Đế mang đi rồi, chỉ còn lại cánh tay của Linh Linh vươn ra, hoàn toàn bất động.
Ngũ phương Minh Đế ở Minh giới, trung ương Minh Đế Chu Khất là cao nhất, Đông Phương Minh Đế Thái Úc thần bí nhất, Thái Úc cơ hồ không rời khỏi đế cungcủa mình, cho dù ly khai, cũng chỉ đi Quỷ giới, việc này người bình thường không ai biết.
Chu Khất lúc này đang trên xa giá của mình, Thái Úc và Chu Khất đều ngồi, kéo xa giá là hai dạ minh phượng hoàng, bên ngoài xe, có mười mấy tên cao thủ hộ giá, cực kỳ khí thế.
- Thái Úc huynh, nhiều năm rồi, ngươi vẫn cứ đắm chìm trong quá khứ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mệt sao?
Chu Khất nhìn Thái Úc thở dài nói.
Hắn biết tính tình Thái Úc, đó là tuyệt đối quật cường.
- Sao, có lại người đến.
Thần thức Chu Khất đảo qua, phát hiện thấy hai người dùng tốc độ cực kỳ kinh khủng bay tới. Coi kĩ lại, Chu Khất còn kinh ngạc hơn, một đại hán áo xanh trong đó cước đạp Thanh Vân.
Thanh Vân là vật của Tiên Đế, làm sao lại có trong tay một cao thủ cấp bậc Ma Quân, lại làm sao có thể luyện hóa, hơn nữa còn có một người càng làm cho Chu Khất kinh ngạc hơn, chỉ dựa vào đao mang tản ra những tia quang mang, tốc độ vẫn không chậm hơn Thanh Vân chút nào.
Tập 10: Tam Sanh Thạch


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận