Thốn Mang

Ngày xuân, bầu trời trong xanhh vô cùng, từng đoá mây trắng như tơ lượn lờ bay.
Trên ban công biệt thự Lý Dương, Lý Dương một mình nằm dựa người trên ghế trúc, hưởng thụ ánh dương quang, uống rượu một mình !
"Hôm nay khí trời rất tốt, Mộc Dịch tiên sinh thân ái, lẽ nào loại rượu đó uống rất ngon sao ?" Steven nhìn thấy trên chiếc bàn cạnh ghế trúc Lý Dương có gần chục bình rượu trắng, cảm thấy có chút khó tin. Công lực đạt đến cảnh giới cỡ Lý Dương, có thể ngàn ly không say, nhưng mà có người nào lại uống rượu cả ngày như vậy chứ ?
"Ngươi cũng có thể thử !" Lý Dương khoa tay, một cổ tiên thiên chân khí bao lấy một bình rượu rồi lập tức bay đi, Steven đưa tay phải ra, lập tức đón lấy.
Steven mở nắp bình, bắt chước Lý Dương ngửa đầu uống.
"Khái khái ~~~" Steven không ngừng ho, vừa rồi hắn không cẩn thận bất ngờ để rượu chảy vào trong khí quản.
Lý Dương không khỏi bật cười " Ha ha, Steven, muốn uống rượu như ta cũng cần phải tu luyện đấy !" Lý Dương ngửa đầu, trực tiếp uống một ngụm lớn, cảm nhận sự nóng bỏng của rượu chảy trong ngực, khuôn mặt Lý Dương dần dần bốc lên tiếu ý.
Steven lẳng lặng uống một ngụm nhỏ, rồi lập tức nhíu mày, thầm nói : "Hừm hừm, rượu này uống rất ngon sao ? Ta sao lại cảm nhận không được, ta vẫn thích rượu đỏ hơn".
"Phải rồi, Steven, phụ thân ngươi khi nào mới người đến đưa ngươi về ? Ta sao lại có cảm giác ngươi tựa hồ một chút lo lắng cũng không có ?" Lý Dương từ trên ghế đứng lên, hỏi tới Steven.
Steven không để ý nói : "He he, có Mộc Dịch tiên sinh ở đây, tôi còn lo lắng gì ? Hà huống phụ thân đại nhân người đã phái người qua rồi. hai vị trưởng lão của gia tộc Pfister chúng tôi tự thân qua đón tôi, có lẽ chỉ hai ngày bọn họ sẽ có mặt !"
Lý Dương gật đầu. Liền đó vừa uống rượu vừa đi lướt qua Steven, chầm chậm đi xuống ban công.
Một ngụm rượu mạnh xuống, ngực bị rợu thiêu đốt, cổ tư niệm kia như thuỷ triều không ngừng dâng lên dạt dào trong tim, chầm chầm xâm thực lấy linh hồn, lấy ý chí. Lý Dương bản thân tự nguyện trầm mê, rượu không làm người say mà chính người tự làm mình say… …
Lý Dương bước 3 bước một, cứ như vậy chậm rãi đi về phòng mình.
Steven nhìn theo bóng lưng Lý Dương, không biết tại sao, hắn cảm thấy bóng lưng của Lý Dương và sự ấm áp của ngày xuân thật không phù hợp, hiện rõ sự thê lương, ảm đạm, có loại cảm giác lạnh lẽo cô độc khi trời chiều.
Hai ngày sau, trong biệt thự Lý Dương.
"Thiếu gia, người chịu khổ rồi !" Hai vị lão nhân thân mặc đồ Tây nói với Steven. Trên thân hai vị lão nhân có thứ khí chất quý tộc rất nùng súc, bất kể là y phục, hay là nhất cử nhất động, bao gồm nhãn thần, đều đem phong phạm quý tộc biểu hiện đến lâm li trí tận.
Steven vừa nhìn thấy hai lão nhân, lập tức tươi cười : "A. Hai vị trưởng lão, các người cuối cùng đã đến, lần này ta suýt chút nữa là cũng không thể về nhà được rồi, Oliver đáng ghét, không ngờ phái người ám sát ta. Sáu huyết tộc hầu tước, sáu tên. Đúng sáu người ! Hắn tuyệt đối là muốn ta phải chết, may mắn, Mộc Dịch thân ái đã cứu ta !"
Hai vị lão nhân lập tức đi tới trước mắt Lý Dương, cảm kích nói : "Cảm tạ Mộc Dịch tiên sinh đã cứu lấy một mạng của thiếu gia, gia tộc Pfister chúng tôi nhất định sẽ báo đáp tiên sinh thật tốt !"
Lý Dương dò xét hai lão nhân này, nhìn bề ngoài, hai lão nhân đều tóc trắng mắt xanh, tràn đầy cái khí thế của quý tộc cổ lão, nhưng mà Lý Dương lại cảm nhận được trên thân hai lão nhân khí tức hắc ám lớn mạnh đến đáng sợ, vượt xa khí tức hắc ám của Steven.
Huyết tộc công tước !
Hai lão nhân này chính là lưỡng đại huyết tộc công tước, khó trách gia tộc Pfister yên tâm phái hai lão nhân đi dẫn thiếu gia bọn họ về.
"Hai vị bất tất phải khách khí như vậy, tôi và Steven vừa gặp đã quen, cứu hắn cũng chỉ là kết quả tình cờ !" Lý Dương bình thản nói, trên mặt không chút biểu tình.
Hai vị huyết tộc công tước đều đã trải qua thiên niên tuế nguyệt, đối với nhân tính không phải không liễu giải, thi ân đồ bào, đó là điều bình thường, nhưng hiện tại hai vị huyết tộc công tước lại nhìn không thấu người thanh niên trước mắt.
Hai vị huyết tộc công tước không chỉ nhìn không thấu tâm tư Lý Dương, cũng nhìn không thấu bản thân thực lực của Lý Dương. Lý Dương vận dụng liễm tức thuật, cho dù là huyết tộc công tước cũng đừng hòng nhìn thấy được.
Khí chất quý tộc trên người haii vị huyết tộc công tước bình thường khiến người khác tự cảm thấy kém xa, nhưng trên thân Lý Dương lại tự nhiên phát ra khí tức băng lãnh khiến cho Lý Dương giống như một tảng băng vạn năm, cách người ngoài ngàn dặm, hai vị huyết tộc công tước bất ngờ cảm thấy bản thân đứng trước Lý Dương như thấp bé hơn.
"Một Dịch thân ái, tôi cùng hai vị trưởng lão quay về trước, qua một thời gian, tôi sẽ lại thăm người. Người là ân nhân cứu mạng của Steven tôi, Steven này đã từng lấy danh nghĩa huyết tộc chi tổ Cain phát thệ, nhất định sẽ báo đáp người, tôi sẽ nhớ rõ. Lần tới tôi đến gặp người, cũng là lúc tôi báo đáp người !"
Steven nói ngắn gọn thân thiết, bất ngờ Steven lại nói : "Mộc Dịch thân ái, nói thực là, thời gian ở chỗ người, ta cảm cảm thấy người tuyệt không băng lãnh như biểu hiện bề ngoài, ta hy vọng Steven ta có thể trở thành bằng hữu của ngài". Steven kỳ vọng nhìn Lý Dương.
Khuôn mặt vốn không chút biểu tình của Lý Dương cuối cùng hiện ra một nụ cười, Lý Dương dùng tay vỗ vai Steven nói : "Steven, chúng ta không phải đã là bằng hữu rồi sao ?"
Steven sững sỡ, rồi cũng cười… …
Steven đi rồi, ngày tháng của Lý Dương trở lại bình thường, bình thường đến đáy sông Hudson để tu luyện, thỉnh thoảng lại tiến hành một số nhiệm vụ ám sát. Lý Dương bất kể là tu luyện nội công hay là tu luyện "Ma thần lục tuyệt", hắn đều tại đáy sông Hudson tu luyện, cho đến giờ, Lý Dương vẫn không hiểu, mật độ linh khí dưới đáy sông Hudson vì sao lại vượt xa trên đại lục.
Bất quá điều này không hạn chế Lý Dương tu luyện.
Tổ chức trung gian sát thủ thời gian gần đây sanh ý tăng lên ghê gớm, quá khứ một số siêu cấp đại thế lực tuyệt không để tổ chức trung gian sát thủ trong mắt, trong mắt bọn họ, ví như nhiệm vụ có mục tiêu là thất cấp cao thủ thì không phải là tổ chức trung gian sát thủ có thể chấp hành thành công.
Bất quá hiện tại đã xuất hiện sát thủ "Tử Đạn !"
Một người có thể giết chết đệ nhất cao thủ của lang nhân nhất tộc, một người có thể giết chết thất cấp cao thủ đính phong, một sát thủ thần bí --- Tử Đạn ! Điều này khiến địa hạ thế giới xuất hiện mấy S cấp nhiệm vụ, quá khứ tỷ lệ xuất hiện S cấp nhiệm vụ tuyệt không cao như vậy. Nhưng hiện tại rất cao, bất quá nói cũng kỳ lạ. Sát thủ "Tử Đạn" tựa hồ không quan tâm đến tiền, mục tiêu các nhiệm vụ hắn chấp hành đều ở tại New York, còn nhiệm vụ có mục tiêu ở các địa phương khác, sát thủ "Tử Đạn" đều không tiếp.
Điều này khiến mục tiêu của các nhiệm vụ sát thủ đều chạy như bay khỏi New York, mục tiêu các nhiệm vụ này đều hiểu, một khi sát thủ "Tử Đạn" tiếp nhận nhiệm vụ. Sinh mệnh của bọn họ kể như cũng kết thúc.
Ngày hôm nay, trong phòng khách của Lý Dương.
Lý Dương đang nằm trên ghế sofa, xem một số tiết mục tổng hợp trên TV.
Hốt nhiên, Lý Dương tựa như nhớ ra điều gì, vội móc di động ra, bấm số điện thoại của Lão Kiệt Khắc, nói :
"Uy, Lão Kiệt Khắc, là ta, Mộc Dịch ! Ta không phải đã hoàn thành mười trận đấu đính cấp rồi sao ? Án chiếu theo quy tắc của địa hạ quyền đàn, ta chắc là có quyền lợi khiêu chiến Ma Vương, ta hy vọng lão nhanh chóng giúp ta an bài mọi thứ, ta chuẩn bị khiêu chiến Ma Vương càng sớm càng tốt !"
Ở đầu kia điện thoại Lão Kiệt Khắc sững người, rồi lập tức hưng phấn lên : "A ha, Mộc Dịch thân ái, ngươi nói… …ngươi muốn khiêu chiến Ma Vương ?"
Bất kể là quyền thủ nào của địa hạ quyền đàn. Trận đấu quan trọng nhất chính là trận khiêu chiến Ma Vương, bình thường đính cấp quyền thủ tiến nhập vào võ đài đính cấp, cho dù đánh hơn mười trận đấu, cũng không dám tuỳ ý khiêu chiến Ma Vương ! Ma Vương đại biểu cho tối cường giả của địa hạ quyền đàn, các địa hạ quyền thủ một khi khiêu chiến thất bại. Không phải chết ngay tại trận, thì cũng trọng thương tàn tật ! Có thể sống an lành mà rời khỏi. Trong vạn người không có một.
Khi khiêu chiến Ma Vương các tuyển thủ hầu như mỗi người đều có sự chuẩn bị vững vàng, tối thiểu phải có một tia hy vọng mới dám khiêu chiến Ma Vương. Nếu như không có sự chuẩn bị cẩn thận, để bị nuốt hận nơi võ đài, vậy thì khi đó có hối cũng không kịp.
Khiêu chiến Ma Vương là trận đấu lớn nhất của địa hạ quyền đàn, bất kể là mức độ lực tuyên truyền, hay là sàn cá cược của địa hạ quyền đàn, cùng với phí thi đấu các thứ, đều là ở đẳng cấp cao nhất !
"Lão Kiệt Khắc, lẽ nào có vấn đề sao ?" Lý Dương phát hiện ở đầu kia điện thoại hình như không có thanh âm, lập tức hỏi.
Lão Kiệt Khắc lập tức tỉnh lại, vội vàng nói : "Không có, đương nhiên không có vấn đề, chuyện này giao cho ta, ta sẽ mau chóng an bài ngay tiến hành thi đấu giữa ngươi và Ma Vương. Tốt, cứ vậy đi, bye bye !" Bỏ điện thoại xuống, Lão Kiệt Khắc hưng phấn đến nhảy cẫng lên.
"Ha ha, Mộc Dịch hắn khiêu chiến Ma Vương, với thực lực của Mộc Dịch nhất định có thể thành công, vậy ta ít nhất có thể đặt cược nhiều một chút, he he, sau này Mộc Dịch thành Ma Vương, vậy tiền của ta còn không phải tự lăn đến sao, lời to lời to rồi !" Lão Kiệt Khắc hưng phấn vô cùng.
Lão Kiệt Khắc mặc dù được gọi là người quản lý số một của địa hạ quyền đàn, nhưng tiền lão kiếm được không phải là nhiều nhất, kiếm tiền nhiều nhất chính là người quản lý của Ma Vương địa hạ quyền đàn, mỗi một người quản lý của địa hạ quyền đàn đều kỳ vọng mình có thể thành người quản lý của Ma Vương.
Dù gi các trận đấu có Ma Vương tham gia đều là trận khiêu chiến Ma Vương, mỗi lần phí thi đấu đều cao đến hãi người, phần trăm của người quản lý bọn họ cũng cao đến hãi người.
Ban ngày.
Lý Dương lại nằm trên ghế trúc, tại ban công uống rượu, ban ngày uống rượu việc này gần như là một thói quen khi Lý Dương đến New York.
Điền Cương lúc này hưng phấn từ trong phòng mình lao ra, lúc đầu hắn định tìm Lỵ Lỵ, nhưng Lỵ Lỵ đã đến Đại học New York nghe giảng khó, tiểu Kiệt Khắc cũng ở trong phòng không ngừng công nghiên cứu Trung Y, Điền Cương liền phóng lên ban công.
Vừa nhìn thấy Lý Dương, Điền Cương cũng không áp chế được hưng phấn trong lòng nữa, to tiếng ha ha cười nói :
"Ha ha, sư huynh, đệ thành công rồi, ha ha, đệ cuối cùng đã đạt đến tiên thiên đại thành rồi, sư tôn đưa đệ "Huyền Vũ bí điển" thực đúng là rất lợi hại, tốc độ tu luyện của đệ gấp cả chục lần lúc trước, đệ nửa năm trước bất quá mới vừa đạt đến tiên thiên cảnh giới, hiện tại nhờ "Huyền Vũ bí điển" chỉ nửa năm đã đạt đến tiên thiên đại thành, ha ha, trong lịch sử có được người nào nhanh hơn đệ không nhỉ ?" Điền Cương hưng phấn đến đỏ cả mặt.
Chỉ nửa năm ngắn ngủi, từ tiên thiên cảnh giới đạt đến tiên thiên đại thành !
Lý Dương trong lòng kinh hãi, bản thân lúc xưa dựa vào Tinh Cực tam cảnh, khiến tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của bản thân tăng lên, lại nhờ vào sự giúp đỡ của Hạng Vũ, cũng phải hao phí hơn nửa năm từ tiên thiên cảnh giới đạt đến tiên thiên đại thành, còn Điền Cương chỉ độc một mình tu luyện, không ngờ đạt đến tốc độ như vậy, trong lịch sử có người nhanh hơn hắn hay không, cái này cũng khó nói à !
"Lý Dương, đồ đệ yêu của bổn Bá vương không tệ chứ hả, hừ hừ, sự lợi hại của tiên thiên thổ đức chi thân hiện tại mới chỉ thể hiện ra một chút thôi, sau này ngươi sẽ hiểu bổn Bá vương vì sao cuối cùng lại cao hứng khi thu hắn làm đồ đệ, tiên thiên thổ đức chi thân, người may mắn có được tiên thiên chi thân đơn giản là người được trời sủng ái, tốc độ tu luyện của hắn nhanh đến khủng khiếp, hơn nữa khiến người ghen tị nhất chính là uy lực thiên kiếp của bọn chúng cũng thập phần nhỏ, ông trời đối đãi với bọn chúng thật là quá chiếu cố". Trong ngữ khí của Hạng Vũ có tia tự hào, đồng thời có tia ghen tị, tự hào là bản thân có đệ tử như vậy, ghen tị với vận khí của người may mắn có tiên thiên chi thân.
Lý Dương cũng thở dài một hơi, bỏ bình rượu xuống, nhìn Điền Cương chằm chằm, bất ngờ nói : "Tên hỗn đản nhà ngươi, thực đúng là biến thái à !"
Điền Cương ha ha đắc ý cười, rồi lập tức nói : "A, đệ đi tìm Lỵ Lỵ, đệ phải tự thân nói với cô ấy tin tức tốt này". Nói rồi, Điền Cương liền rời khỏi ban công… …
Ban đêm.
Trong phòng ngủ Lý Dương.
Tối nay, Lý Dương không có xuống sông Hudson để tu luyện, mà ở lại trong phòng thối luyện củng cố lại một lượt năng lượng trong thể nội, từ khi hấp thu một bộ phận năng lượng của huyết tộc hầu tước, năng lượng trong thể nội Lý Dương cao lên rất nhiều, nhưng mà cũng hiện rõ là rất lẫn lộn, không tinh thuần,
Lý Dương tâm hướng lên trời, xếp bằng nổi giữa khoảng không.
Một luồng bạch sắc khí lưu cùng một cổ hồng sắc khí lưu quấn quýt vờn quanh thân Lý Dương, bạch sắc khí lưu chính là tiên thiên chân khí tinh thuần trên người Lý Dương, còn hồng sắc khí lưu là năng lượng huyết tộc hấp thu lúc xưa, mặc dù cũng bị Lý Dương không chế, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thối luyện.
Trong "tinh vân" tại nội bộ đan điền Lý Dương, cũng có từng tia huyết hồng sắc, cùng bạch sắc trong "tinh vân" hiện rõ rất vướng mắt.
Kỳ thật đây đã là kết quả sau một thời gian tu luyện của Lý Dương, lúc xưa sau khi vừa hấp thu xong, "tinh vân" trong đan điền Lý Dương quá nửa đều là huyết hồng sắc, hiện tại chỉ chiếm một phần nhỏ.
"Hô !"
Thanh âm thở vang lên rõ ràng trong phòng, liền đó một đạo huyết hồng sắc khí lưu từ trong miệng Lý Dương thoát ra, lại cùng hai đều khí lưu khác quấn quýt vờn bên ngoài cơ thể Lý Dương, qua một lúc lâu, Lý Dương lại thở ra một hơi, đồng thời lại một cỗ huyết hồng sắc khí lưu thoát ra, bên ngoài cơ thể Lý Dương nhất thời có ba đạo hồng sắc khí lưu, ba đạo hồng sắc khí lưu dưới sự khống chế của một đạo bạch sắc khí lưu không ngừng vận chuyển.
Trong đan điền Lý Dương.
Tinh vân không ngừng xoay chuyển, lúc này huyết hồng sắc năng lượng trong tinh vân gần như không thấy nữa, tinh vân một dãn một co, từng tia huyết hồng sắc năng lượng kia tựa như bị hút vào trong lỗ đen. Hoàn toàn biến mất không thấy nữa. Lý Dương hít một hơi sâu, hồng sắc khí lưu bên ngoài cơ thể lập tức lưu nhập vào trong "tinh vân", "tinh vân" lập tức bắt đầu điên cuồng co dãn, từng tia huyết hồng sắc năng lượng chầm chậm bị chuyển hoá, chầm chậm bị hấp thu, tâm thần Lý Dương không ngừng gia tăng tốc độ co dãn của "tinh vân", huyết hồng sắc năng lượng chuyển hoá cũng càng lúc càng nhanh, từ từ, tốc độ đạt đến một cực hạn, Lý Dương liền chầm chậm hấp thu.
Một đêm trôi qua.
Lý Dương miệng khẽ mở ra, hồng sắc khí lưu và bạch sắc khí lưu vận chuyển bên ngoài cơ thể lại tiến nhập vào thể nội.
Lý Dương chầm chậm mở mắt ra, lẩm bẩm tự nói : "Ừm, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ nửa tháng sau là có thể hoàn tất việc thối luyện !" Hốt nhiên di động Lý Dương để đầu giường rung lên.
"Mộc Dịch thân ái, ta vừa nhận được tin tức, địa hạ quyền đàn đã an bài xong rồi, một tháng sau, sẽ là ngày quyết chiến của ngươi và Ma Vương Rehn !" Lão Kiệt Khắc vừa nhận được tin tức liền lập tức báo với Lý Dương, lão đối với việc Lý Dương khiêu chiến Ma Vương thực là thập phần xem trọng.
"Ta biết rồi, Lão Kiệt Khắc ! Cảm ơn lão nhé !" Lý Dương tắt điện thoại, khuôn mặt tức thì có một nụ cười, lẩm bẩm nói : "Đây thực là một tin tức khiến người hưng phấn !"

Thốn Mang
Tập 3 : Kim Đan


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui