Thôn Phệ Giả

Còn lại một mình, hắn gọi 2 con rối phục vụ - kiêm hộ vệ cấp Võ Vương đã mua trên Thương Hành ra. Theo hướng dẫn sử dụng của hệ thống cung cấp, hắn nhanh chóng tách lấy 2 sợi thần thức đưa vào trung khu điều khiển của mỗi con và nhanh chóng đã hoàn thành việc khắc ấn ký của mình vào.

- Xong rồi, 2 ngươi là con rối võ Vương, vậy thì gọi 2 ngươi là Vương Nhất, Vương Nhị đi.

2 con rối một đen, một xám đồng loạt lên tiếng:

- Vương Nhất/ Vương Nhị bái kiến chủ nhân.

- Tốt…Tốt… giờ đi thu phục con mèo lớn này thôi. Lát nữa, hai ngươi khống chế con mèo Thiểm Điện Báo kia để ta gieo nô ấn. Nhớ là đừng tổn thương nó.

- Đã rõ, Chủ Nhân.

Phân phối nhiệm vụ xong, Từ Hiển thủng thẳng bước đi về phía đại môn của Bán Nguyệt Động. Phía sau là 2 con rối Vương Nhất, Vương Nhị song song hai bên đi theo. Cách cửa động chừng 5 – 6 trượng, Từ Hiển nhìn qua Vương Nhất:

- Vương Nhất, ngươi vào trong hang túm cổ con báo kia ra đây cho ta.

- Dạ, Chủ Nhân.

Vương Nhất nhanh như chớp bay vào hang động, chưa đầy 1 tức thời gian, thì ở bên ngoài Từ Hiển đã nghe tiếng kêu gào thảm thiết của Thiểm Điện Báo vang lên. Tiếng kêu đau đớn và đầy kinh hoàng của một con yêu thú bá chủ một nơi hoang sơn dã lĩnh nghe đầy kích thích.

Vừa lúc đó, Vương Nhất một tay xách cổ Thiểm Điện Báo bay ra ngoài, bước đến trước mặt Từ Hiển. Thiểm Điện Báo bị đè bẹp dưới mặt đất, không cục cựa được, ráng sức ngẩn đầu lên nhìn Từ Hiển gầm gừ:

- Nhân loại ti tiện đáng chết, ngươi dám có ý định gì với ta? Ta đang … đang thủ giới… Ngươi lại dám cho người đè ta… Ta… Chúng ta có hiệp ước xưa nay nhân loại và yêu thú nước sông không phạm nước giếng, hà cớ gì ngươi cho thuộc hạ tấn công ta? Khôn hồn thì ngươi thả ta ra, dập đầu tạ tội, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không Thảo Mộc Lâm Lâm chủ Thiên Hạc Tiên Tử sẽ phanh thây xé xác các ngươi, yêu thú trong Thảo Mộc Lâm sẽ tiến ra đồ sát nhân loại các ngươi.

- Yooo… Con mèo bệnh ngươi còn dám uy hiếp ta? Ngươi không nhận rõ hiện trạng của mình sao chớ hả? Ngươi nghĩ ngươi là ai? – Yêu thú tứ cấp lợi hại lắm sao? Đây vốn là địa bàn của Liệt Diễm Thử, ngươi công nhiên cướp trắng. Gan ngươi không những to mà mồm cũng to quá ha? Cái này gọi là đã ăn cướp mà còn la làng đó, ngươi biết không chứ hả? Con báo đời khốn nạn nhà ngươi mà cũng xứng đòi ta quỳ gối dập đầu? Ngươi lấy đâu ra tự tin thế hả?Ngươi có tin một cái hắc xì của ta cũng đủ lấy mạng ngươi không?

- Lấy mạng con mẹ ngươi… Nhân loại ti tiện. Muốn giết thì giết đi, đừng có mà nhiều lời. Thiểm Điện Báo ta há lại sợ nhân loại ti tiện các ngươi?

- Ai yoooo… bất ngờ nha… Ngươi một con mèo bệnh, học gì hay ho thì không học, học cái thói ăn nói mất dạy của mấy đứa não úng nước. Cách đây mấy hôm, ta đã cho một con bể miệng rụng hết răng, một con thì bốc shit ăn đó. Ngươi tin không?

- Ha ha… ngươi thì tài ba con mẹ gì? Chỉ là một Võ sư ngũ tinh nhỏ nhoi. Ta khinh…

- Súc sinh, mắng người cũng hay lắm. Sau này, việc mắng chửi nhục mạ đối thủ giao cho ngươi đi.

- Vương Nhị, hộ pháp cho ta.

- Dạ, Chủ Nhân.

- Mê vụ quyết – Khống hồn vụ, khống hồn con súc sinh này cho ta.

Hắn quát lớn, hai tay đưa về phía Thiểm Điện Báo đánh ra một đạo ấn quyết phức tạp. Trên khoảng không trước trán của Thiểm Điện Báo hiện lên một ấn ký huyết tự 奴 – nô – tồn tại chưa đến 1 giây thì biến mất, chỉ để lại vết mờ màu đỏ trên ấn đường của Thiểm Điện Báo…

Thiểm Điện Báo giãy giãy, gào lên mấy tiếng rồi co rúm cả người phủ phục quì xuống, giọng sợ hãi gọi:

- Chủ Nhân!

- Được rồi, Vương Nhất bỏ nó ra đi. Thiểm Điện Báo ngươi là yêu thú có thế mạnh về tốc độ, từ nay ngươi đảm nhiệm vị trí tọa kị cho ta. Miệng mồm ngươi lanh lợi, vậy thì gọi ngươi là Tiểu Xiểm đi.

- Dạ, Chủ Nhân. Tạ Chủ Nhân ban tên. Tiểu Xiểm xin được phục vụ Chủ Nhân cúc cung tận tụy đến chết không ngừng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa quyết không thoái thoát, nguyện trung thành nhất tâm cẩn cẩn…

- Dừng, ha ha… ngươi lắm lời giống mấy tên xiểm nịnh trong phim cổ trang quá đi. Gọi ngươi là Tiểu Xiểm quả thật đúng không thể đúng hơn được. Ngươi đã hoạt ngôn như vậy, thì sau này, những lúc buồn chán, sẽ cho người huyên thuyên toạt mồm te lưỡi luôn.

- Dạ… dạ… Chủ Nhân.

- Ra đây đi, Tiểu Liệt.

- Chủ Nhân, Tiểu Liệt có mặt.

- Ta đã thu phục Thiểm Điện Báo, từ nay, nó là người mình. Bán Nguyệt Động này đã là địa bàn của chúng ta. Ngươi hãy điều động tộc nhân đến đây, phân chia tay chân bộ hạ thiết lập các tầng thám báo, phòng hộ trong ngoài, canh giữ và truyền tin cho ta. Xong việc, vào động đợi lệnh.

- Dạ, Chủ Nhân!

Nói xong, Liệt Diễm Thử Vương xoay người chạy như bay ra ngoài, miệng chít chít chét chét kêu gọi tộc đàn, phân phối nhiệm vụ.

- Được rồi, Tiểu Xiểm, dẫn đường vào động.

- Dạ, mời Chủ Nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui