“Cuối cùng cũng đến lượt ta rồi sao?” Tộc trưởng bình tĩnh chờ đợi vận mệnh, trong mắt mang theo hồi ức.
Đám Chân Thần khác cũng nhìn trường hợp bao vây đáng sợ bên ngoài phi thường.
Ai cũng chỉ có thể chờ đợi tử vong buông xuống.
Bỗng nhiên…
“Đây là…”
“Đây…”
Tộc trưởng, Sách Xế, Sách Vân và những người đồng tộc đều kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài có một nam tử tóc đen từ hư không xuất hiện.
Người đó có một đôi màu vàng sậm, mắt xếch, ánh mắt sâu thẳm.
Khi hắn xuất hiện, cả mười người đều sợ hãi lập tức chạy trốn: "Là Vĩnh Hằng Chân Thần!"
Tộc trưởng bên trong phi thuyền phản ứng nhanh nhất, lập tức bay ra ngoài, cung kính hành lễ: "Bái kiến thượng tôn!"
La Phong nhìn hắn ta, khẽ gật đầu, vung tay thu cả chiếc phi thuyền này và tộc trưởng thu vào.
Có lẽ hắn sẽ phải giao thủ với cái vị Vĩnh Hằng Chân Thần xa lạ kia, sợ là sẽ có chút dư âm, cũng sẽ chấn chết những kẻ yếu này.
La Phong không muốn liên lụy đến người vô tội, nên đã thu họ vào trước.
Sau đó La Phong ngẩng đầu, nhìn về phía luồng sức mạnh cường đạo đang ẩn nấp ở phía xa xa , mười người kia đã chạy trốn tới nơi đó.
"Ta thấy ngươi rồi." La Phong cười.
Gã áo đen ẩn nấp phía xa, giận đến mức đau răng.
Mặc dù thực lực của gã rất mạnh, chia theo các tầng của huyết mạch tu hành pháp, gã đã tu luyện tới cảnh giới Vĩnh Hằng tầng tám, trong số các cường giả Vĩnh Hằng Chân Thần thì cũng coi là có thực lực cực mạnh.
Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt hái hoa Lam Tử Huyết Tinh, hắn không muốn xảy ra bất kì điều gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó sẽ tới!
“Đây là đất tu hành của ta." Một cổ sức mạnh kinh khủng được thả ra, giọng nói trầm thấp vang lên: "Vị Thần Quân đi ngang qua này, xin hãy rời đi."
Ở Khởi Nguyên đại lục, Thần Quân coi như là cách xưng hô kính trọng.
"Đất tu hành sao?" La Phong cười nói: "Sao ta lại phát hiện ra khí tức Thiên Địa Kỳ Trân cơ chứ?”
Nơi luồng sức mạnh kinh khủng bao phủ ở xa xa, một gã áo đen xuất hiện.
Lúc này sắc mặt gã áo đen thật âm trầm, gã rất tức giận.
Gã đã cố hết sức che giấu khí tức rồi, nhưng quá huyền hiệu, muốn 'che giấu một cách hoàn mỹ’ khí tức Thiên Địa Kỳ Trân, thì phải đạt cấp bậc Hỗn Độn Chúa mới có thể làm được.
"Hoa Lam Tử Huyết Tinh chỉ nở rộ trong vòng mười ngày, trong vòng mười ngày này, trừ ta, vẫn còn một vị Vĩnh Hằng Chân Thần đi ngang qua, hơn nữa hắn còn phát hiện ra khí tức Kỳ Trân." Gã áo đen thầm than thở.
Sau khi hiện ra, gã áo đen nhìn xa xa La Phong.
Ánh mắt hai bên chạm nhau.
"Đích thực có một phần Thiên Địa Kỳ Trân, nhưng ta đã phát hiện trước." Gã áo đen nói: "Ai dám cướp, ta giết kẻ đó!"
Gã đang đánh cược, đánh cược trong tình huống La Phong chưa biết về Thiên Địa Kỳ Trân thì sẽ không dễ dàng mạo hiểm động thủ.
Thế nhưng gã không biết, trên người La Phong trừ mấy món bảo vật quan trọng thì bần cùng chẳng có gì hết, đã tới lúc gấp rút cần bảo vật để đổi lấy tài nguyên rồi.
Hơn nữa La Phong cô độc tịch mịch quá lâu ở Nguyên Thủy vũ trụ, đã sớm khát vọng có một trận đại chiến rồi.
"Ta rất muốn thử đấy." Trong mắt La Phong có chiến ý.
"Ngươi đang ép ta đó." Gã áo đen khẽ thở dài, trời đất xung quanh nháy mắt trở nên u ám, mười thân vệ ở cạnh gã im hơi lặng tiếng chết đi.
Khi chết, họ đều có chút không dám tin tưởng.
"Ngươi giết thủ hạ?" La Phong nghi ngờ.
"Khi bọn chúng biết khí tức Thiên Địa Kỳ Trân đã đáng chết rồi." Gã áo đen bình tĩnh nói: "Vốn dĩ bọn chúng còn có thể sống thêm mấy ngày, ta làm xong chuyện mới giết chúng.
Ai ngờ ngươi lại tới!"
Kỳ Trân thông thường không cần phải giết thân vệ, Hắc Đa Mạc vẫn chịu đựng được sự dòm ngó do Kỳ Trân thông thường mang tới.
Thế nhưng hoa Lam Tử Huyết Tinh quá trân quý, nếu bại lộ, sẽ mang đến quá nhiều phiền toái, Hắc Đa Mạc biết nhất định mình chưa chắc đã gánh nổi.
Vì vậy, Hắc Đa Mạc nghĩ ra một cách, chính là giết chết tất cả những sinh linh tới gần khu vực này.
Mười thân vệ luôn đi theo gã, đương nhiên gã cũng không có ý định bỏ qua cho họ.
"Cho ta biết tên của ngươi, một Vĩnh Hằng Chân Thần, có tư cách để ta nhớ tên." Gã áo đen mở miệng.
"Nếu phải chết, thì không cần phải biết quá nhiều." La Phong nói.
Gã áo đen tức giận mà cười.
Gã không muốn tùy tiện động thủ là vì bất kì Vĩnh Hằng Chân Thần nào trên Khởi Nguyên đại lục cũng không thể coi thường, nói không chừng ai đó lật tay lại là lấy ra được một món bảo vật kinh khủng.
Nhưng cũng không có nghĩa là gã không tự tin!
Hắc Đa Mạc đã đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng tầng tám, trong số các cường giả Vĩnh Hằng Chân Thần cũng coi như là cực mạnh rồi, nếu không cũng sẽ không được phái tới chủ trì rất nhiều công việc ở Hộ Dương thành.
"Ta đã già đời còn phải cẩn thận, tên Vĩnh Hằng Chân Thần này lại không biết trời cao đất rộng." Gã áo đen phóng sát chiêu ra.
"Hả ?" La Phong cảm nhận được.
Căn nguyên pháp tắc chưa biết nào đó đã bị xáo trộn.
Một mũi dùi nhọn màu đen bóng từ hư không xuất hiện.
Trên mũi dùi nhọn màu đen bóng này có vô số bí văn rậm rạp chằng chịt, bí văn lưu chuyển, uy lực kinh khủng.
Nó vừa xuất hiện trước mặt La Phong, tốc độ đã khiến không gian vặn vẹo, tốc độ thời gian trôi đi cũng hơi chập chờn.
Cơ thể La Phong không lớn, nhưng lại là thần thể hoàn mỹ, lớn nhỏ tùy tâm, nhìn như nhỏ, thực ra lại vô cùng to lớn.
Hơn nữa, tiểu vũ trụ ở quê hương vẫn còn đang ngưng tụ ra thần lực cuồn cuộn không ngừng, Chân Thần Chi Tâm không ngừng cung ứng, giúp thần thể của La Phong luôn liên tục lớn lên.
Cái dùi nhọn màu đen bóng này cao cỡ nửa người La Phong, trong nháy mắt đánh vào ngực hắn.
"Bành! ! !"
Tựa như hai ngọn núi đồ sộ va chạm vào nhau bằng tốc độ cực cao, dù La Phong có thần thể hoàn mỹ, vẫn bị một mũi dùi nhọn màu đen bóng này đánh cho phải lùi lại một bước.
Hành động này của hắn khiến hư không đều cũng chấn động.
Đồng thời, rất nhiều mũi dùi nhọn vô căn cứ xuất hiện.
Lúc xuất hiện, chúng cũng đã đến trước mặt La Phong!
Có mũi dùi đánh vào đầu La Phong, có cái đánh vào lưng hắn, có cái lại đánh vào mặt hắn.
.
.
Từng mũi dùi nhọn, từ bốn phương tám hướng, vây công La Phong.
Tổng cộng có mười chín mũi dùi nhọn!
Mười chín mũi dùi nhọn này phối hợp với nhau, sự tấn công khủng bố của chúng giống như nước chảy liên miên không ngừng, mang sức mạnh hủy diệt xông vào cơ thể La Phong, muốn hoàn toàn phá hủy thần thể của hắn.
Hơn nữa, mỗi một mũi dùi nhọn đều mang chứa chất độc quỷ dị, thấm vào thần thể của La Phong, ăn mòn ý thức của hắn.
"Độc Pháp Tắc?" La Phong phát hiện ra, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn: "Thật thú vị."
Đã quá lâu rồi hắn không gặp được đối thủ thú vị thế này.