Thôn Phệ Tinh Không

Chiến dịch Đảo sương, thu hoạch của Hoa Hạ Quốc coi như không tệ. Nhưng Mộc Nha Tinh là bảo vật tuyệt đối, không ai hiềm có quá nhiều! Khi tin La Phong đến Căn Cứ Thị Kinh Đô vừa truyền ra, các lãnh đạo Hoa Hạ Quốc liền lập tức bắt đầu hành động.
Còn bản thân La Phong thì đáp một chiếc xe con bình thường cùng người trong nhà đi gặp cô.
Một tòa nhà trong tiểu khu.
Reng reng.
Bốn người nhà La Phong đứng trước cửa một căn biệt thự liên kế. La Hồng Quốc đang bấm chuông.
- Các ngươi đừng bấm chuông nữa, nhà họ không có ai đâu. Lão thái thái nhà họ vừa vào viện rồi. Nhi tử và chồng con đều tới bệnh viện chăm sóc cho lão thái thái rồi.
Một ông già đi ngang qua nói.
- Hả?
Niệm lực của La Phong lan ra, đảo qua cả căn biệt thự này, đích xác không có ai thật.
- Xin hỏi bác, là bệnh viện nào thế?
La Phong hỏi.
- Khẳng định là Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thiên Tân Thành chúng ta rồi.
Ông già nói:
- Nhà này rất thành công, không đi Viện Số Một thì quả là việc lạ.
Bốn người nhà La Phong ngồi trong xe con, ngồi ghế trước một người, ghế sau ba người.
- Cuộc sống gia đình cô cũng không tệ. Sống trong biệt thự, giàu hơn nhà chúng ta lúc trước nhiều.
Vẻ mặt La Hồng Quốc tươi cười
- Sau này ta an tâm rồi.
- Cháu trai, cháu gái nhà bà cô hồi nhỏ rất thông minh, thành tích văn hóa cực tốt. Mười lăm tuổi đã vào đại học Kinh Đô. Bây giờ đang ở một sở Nghiên Cứu trọng điểm của quốc gia. Biệt thự đó là do sở Nghiên Cứu phân phối.
La Phong nói. Đây là những tin tức lúc trước Lưu Ngạn chép qua.
La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan đều nở nụ cười:
- Thật thông minh! Cũng thông minh như hài tử nhà chúng ta.
La Phong, La Hoa không khỏi nhìn nhau.
- Khặc, cái này gọi là thiên phú!
Trong không gian vòng cổ tay, Ba Ba Tháp đang ngâm mình trong bồn tắm cực lớn cười ha ha nói:
- La Phong, bây giờ xem ra, bộ não ngươi… hẳn là có quan hệ tới huyết mạnh của La gia các ngươi. Sau Đại Niết Bàn, ai mang theo huyết thống La gia, quả là không tệ.
- Ngươi nói xem. Đệ đệ ngươi cũng rất thông minh, thuần túy dựa vào việc tự học, chơi cổ phiếu mà lợi hại như vậy. Cháu trai cháu gái nhà bà cô ngươi đều có một chút huyết mạch của bà cô ngươi La Hồng Cầm, do đó cũng thông minh. Người có bộ não rộng, về mặt tiên thiên đều thông minh cả.
Ba Ba Tháp nói:
- Đương nhiên họ đều không mạnh được như ngươi… ha ha…
Ở 'Thiên Tân Thành", một trong tám đại vệ thành Căn Cứ Thị Kinh Đô, trong một căn phòng hạng nhất Bệnh Viện Nhân Dân.
Trên giường bệnh đang có một lão thái thái tóc hoa râm nằm đó, mặc không chút huyết sắc. Trên chiếc sofa bên cạnh có một cặp vợ chồng trung niên đang ngủ. Hai thanh niên nam nữ đang ngồi bên giường nói chuyện với lão thái thái.
- Các ngươi là? Một nữ tử trẻ tuổi nghi hoặc quay đầu nhìn ra cửa. Ngoài cửa chính là người trong gia đình La Phong.
La Hồng Quốc đi tới trước, nhìn lão thái thái trên giường bệnh, hơi thở gấp gáp. Lão thái thái cũng nghi hoặc nhìn trung niên này, rồi vẻ mặt bà khẽ biến, bà cũng hơi kích động:
- Ngươi… ngươi là…
Điều này làm vợ chồng đang ngủ trên bên cạnh đều đứng lên.
- Mẹ, sao rồi?
Vợ chồng lúc này đều chạy tới.
- Ngươi là ai?
Vị trung niên nhìn La Hồng Quốc, vẻ hơi đề phòng.
- Ngươi là Thang Thành phải không?
La Hồng Quốc nhìn trung niên đó
- Quay đi quay lại, đều đã già cả rồi.
- Ngươi là…
Thang Thành nghi hoặc nhìn người trước mắt.
Nước mắt La Hồng Quốc rơm rớm, nhìn về phía lão thái thái. Lão thái thái cũng vùng lên gượng ngồi dậy, nhìn La Hồng Quốc:
- Ngươi là… Hồng quốc?
- Đúng, là ta, Hồng Quốc! Cô, cô vẫn còn nhận ra ta à.
La Hồng Quốc không giấu nổi xúc động.
- Đúng là Hồng Quốc. Ngươi trông cơ hồ giống cha ngươi như đúc. Cái miệng…
Lão thái thái vươn bàn tay gầy guộc, cố nắm lấy La Hồng Quốc
- Hồng Quốc, ngươi còn sống, cô ngươi không ngờ lại có thể trước khi chết mà còn gặp ngươi.
- Ngươi là biểu ca à?
Trung niên giật mình nhìn La Hồng Quốc.
- Ừm.
La Hồng Quốc gật đầu lia lịa.
- Trời, việc này… mới đây đã qua bốn mươi năm rồi. Biểu ca! Biểu ca!
Trung niên Thang Thành cũng xúc động vô cùng. Trong thời kỳ Đại Niết Bàn, biết bao nhiêu gia đình tan tành, những người còn sống phân ly ra các nơi. Lúc đó giao thông đoạn tuyệt, thông tin đoạn tuyệt, rất nhiều tài liệu lưu trữ về hộ tịch quốc gia cũng đã mất.
- Ta liếc mắt đã nhận ra rồi.
Lão thái thái vui sướng vô cùng
- Cơ hồ giống anh ta như đúc. Hồng Quốc, cha ngươi và mẹ ngươi đâu?
La Hồng Quốc khẽ lắc đầu.
Lão thái thái thấy thế không khỏi thở dài một hơi.
- Tiểu Phong, tiểu Hoa, tới đây.
La Hồng Quốc vội ngoắc tay, sau đó nhìn về phía lão thái thái
- Cô út, đây là hai hài tử của cháu.
- Hồng Quốc, năm đó ngươi là một hài tử non choẹt. Quay đầu lại, đã có hai con trai rồi. Hơn nữa còn lớn như vậy. Tới đây, để ta coi.
Lão thái thái cố gắng mở to hai mắt. La Phong và La Hoa vội đi đến bên giường. Lão thái thái nhìn thật kỹ
- Ừm, không tệ. Trông đều đẹp đẽ cả. Có hình dáng của lão La nhà chúng ta! Vĩnh Tình, Vĩnh Viên, tiểu Phong, tiểu Hoa, tới cả đây. Bốn hài tử các ngươi nên nói chuyện với nhau đi.
Lão thái thái vội kêu.
Bùng!
Cửa phòng bị một cước đá bung. Đám người trong phòng bệnh đều giật bắn người. Đám người trong phòng bệnh đều quay đầu lại bất mãn nhìn. Ba người từ ngoài cửa phòng bệnh đi vào. Một thanh niên ánh mắt lạnh lùng đi trước, phía sau là hai đại hán thân thể cường tráng. Nhìn thấy ba người… người trong nhà bà cô không khỏi hơi biến sắc.
- Ngươi tới làm gì!
Cháu gái của bà cô Thang Vĩnh Tình tiến lên phía trước một bước, mặt có vẻ giận dữ.
- Chỉ nói cho ngươi biết, thời gian lựa chọn của ngươi còn có ba ngày thôi!
Thanh niên ánh mắt lạnh lùng nhìn Thang Vĩnh Tình vẻ lạnh giá
- Vĩnh Tình, ngươi hẳn đã biết tính tình ta!
- Ngươi… ngươi mau ra ngoài, không được ở đây.
Thang Vĩnh Tình nói liên tục.
Bên cạnh, đệ đệ Thang Vĩnh Viên tiến lên một bước, giận dữ chỉ vào tên thanh niên này:
- Vương Hưng An! Ngươi đừng quá đáng. Ta và tỷ tỷ cũng là người của sở Nghiên Cứu Bậc Nhất, ngươi…
- Chó má!
Thanh niên âm lãnh lạnh lẽo nhìn Thang Vĩnh Viên.
- Ta không để mắt sở Nghiên Cứu của các ngươi. Đừng nói cái chức nghiên cứu viên chó má của ngươi. Tiểu tử, đừng tưởng rằng vì tỷ tỷ ngươi mà ta không dám động thủ với ngươi. Ta cho tỷ tỷ ngươi thời gian ba ngày. Ba ngày sau, tỷ tỷ ngươi mà không đáp ứng ta. Chẳng những tỷ tỷ ngươi, cả nhà ngươi nữa, lúc đó ta đồng thời thu thập tất!
- Ba ngày…
Thanh niên âm lãnh quay sang giơ ba ngón tay lên với Thang Vĩnh Tình, lộ ra nụ cười ngụy dị
- Còn có ba ngày thôi. Vĩnh Tình mỹ lệ của ta, ta không hy vọng một đóa hoa mỹ lệ mà tàn héo như vậy!
Thang Vĩnh Viên tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
- Vĩnh Tình, chuyện gì thế?
Bên cạnh, hai vợ chồng trung niên vội hỏi.
- Ba, không sao đâu.
Vĩnh Tình vội an ủi.
- Lão nhân, ngươi hãy nghe cho kỹ đây.
Thanh niên âm lãnh nhìn Thang Thành, mỉm cười nói:
- Trong vòng ba ngày, con gái ngươi phải đáp ứng làm đàn bà của ta. Cả nhà các ngươi sẽ sống dễ chịu! Nếu không… Ta cho cả nhà các ngươi đều xuống địa ngục cả! Vận mệnh của các ngươi, bây giờ đều nằm trong tay Vĩnh Tình. Ha ha…
La Phong đứng một bên bình tĩnh cảnh này. La Hoa nhìn về phía La Phong:
- Anh?
- Đừng nóng, xem còn gì nữa.
La Phong bình tĩnh nói.
La Hoa gật gật đầu.
Hai vợ chồng Thang Thành đến giờ vẫn cảm thấy mù mờ. Lão thái thái trên giường bệnh cũng vội ngồi dậy hô:
- Vĩnh Tình, người này rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là chuyện gì thế?
- Vương Hưng An, ngươi có bao nhiêu đàn bà rồi, tại sao dây dưa tỷ tỷ của ta!
Thang Vĩnh Viên cả giận nói.
- Ta không có sở thích gì khác. Cái ta muốn là thu thập mùi vị các loại đàn bà.
Vương Hưng An nở nụ cười tà dị
- Ngươi xem tỷ tỷ ngươi đi… Chậc chậc, dung mạo tuy nói có thể cỡ 83 phần, nhưng luồng khí chất học giả tối thiểu cũng có thể tăng thêm 23 phần. Gần như là tuyệt đốt, làm cho người ta thật sự phải si mê. Trong bộ sưu tập của ta vẫn còn thiếu một người như vậy. Vĩnh Tình, nếu phản kháng, ngươi có biết kết quả chứ?
- Ta nói một câu, đừng phản kháng, cứ nhắm mắt hưởng thụ đi.
Vương Hưng An lộ vẻ tươi cười
- Ta không muốn tự mình hủy diệt ngươi. Ngươi có biết, lúc trước ta từng hủy diệt những phụ nữ phản kháng ta, ta đã đau lòng như thế nào đâu!
Nói rồi hắn còn ôm ngực.
- Ngươi là tên biến thái!
Thang Vĩnh Viên kêu lên.
- Người như ngươi, vĩnh viễn không giải thích được ý nghĩ của ta.
Trong ánh mắt Vương Hưng An có một loại cao cao tại thượng, nhìn Vĩnh Viên vẻ cảm thông
- Cô gái giận dữ rồi kìa! Chậc chậc, trong mắt ta, ngươi chỉ là một con kiến.
Rồi lập tức quay đầu nhìn về phía Vĩnh Tình, vẻ mặt khinh thường
- Vĩnh Tình, chúng ta lập quan hệ tốt, ngươi yêu ta, ta yêu ngươi, chẳng phải tốt lắm sao? Cần gì để ta phải giờ thủ đoạn cường ngạnh. Ta làm người rất không thích dùng nắm đấm.
Vĩnh Tình cắn môi.
- Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên.
Mọi người trong phòng bệnh nghi hoặc quay đầu nhìn. Vương Hưng An và hai thủ hạ đều nghi hoặc nhìn. Chỉ thấy La Phong mặc quần áo giản dị màu đen đang vỗ tay nhè nhẹ, mỉm cười nhìn Vương Hưng An.
- Ta rất không thích, có người dám làm bộ tịch trước mặt ta.
Vương Hưng An hơi trợn mắt, ánh mắt u lãnh như độc xà
- Hắn vỗ tay, lão Nhị, tới đó bẻ hai tay hắn.
- Dạ.
Một hán tử cường tráng cười một tiếng nanh ác.
- Dừng tay.
Vĩnh Tình vội kêu, nhìn Vương Hưng An, giọng như khóc
- Ta đáp ứng. Ngươi đi đi, ngươi đừng làm như vậy, đừng làm như vậy nữa.
- Ha ha, chẳng phải tốt hơn sao?
Vương Hưng An lập tức nhướng mày, cười phá lên
- Lão Nhị, về. Ta rất đại lượng, tha…
- Không ngờ vừa tới Căn Cứ Thị Kinh Đô một chuyến, đã chạm mặt việc như vậy rồi.
Âm thanh lại cất lên.
Đám người trong phòng bệnh đều quay đầu nhìn lại.
Người vừa nói chuyện lại vẫn chính là La Phong. Sắc mặt Vương Hưng An lập tức trở nên rất khó coi, trong nháy mắt mục quang trở nên lạnh lùng:
- Rõ là tìm chết.
- Ngươi đừng nhúng tay.
Vĩnh Tình vội vàng nhìn La Phong
- Hắn tên là Vương Hưng An. Là người Vương gia Kinh Đô Thị. Hơn nữa nắm trong tay không ít quyền lực kinh tế Vương gia. Là người thừa kế số một của Vương gia vừa mới được gia tộc bổ nhiệm. Hơn nữa mẹ hắn lại có quan hệ với tổng quân khu kinh đô…
- Ta cũng gọi ngươi là biểu muội.
La Phong cười. Vĩnh Tình sửng sốt.
La Phong đi thẳng về phía Vương Hưng An, khi đi rất bình tĩnh.
- Ngươi là ai?
Vương Hưng An nhìn như đóng đinh vào La Phong.
- Ta là ai?
La Phong nhếch mép cười.
Veo! Veo! Veo!
Tờ giấy bên cạnh giường bệnh đột nhiên xé vụn thành sáu mảnh nhỏ, sáu mảnh giấy nhanh chóng xoay tròn múa lên, đảo thành sáu tàn ảnh, rồi với một tốc độ mà tất cả mọi người không thể phản ứng, đảo qua hai vai, hai chân, xương sống, tiểu phúc Vương Hưng An! Chỉ một điểm tơ máu bay ra, những tơ máu ấy tụ tập giữa không khí, hình thành một giọt máu rơi xuống trước người La Phong.
- Ngươi, ngươi…
Vương Hưng An muốn giãy dụa, nhưng toàn thân lại hoàn toàn tê liệt, chỉ có thể động đậy cái đầu.
Cả phòng bệnh chợt im phăng phắc. Hai tên bảo vệ há hốc mồm… họ hiểu rõ, đối phương là tinh thần niệm sư! Còn những người khác trong phòng bệnh, nhất là bọn người Thang Vĩnh Tình lại sững sờ nhìn La Phong, lại nhìn về phía người trong nhà La Phong. Thân thích họ rốt cuộc làm gì? Sao lại xuất hiện một cường giả như vậy?
- Ngươi dám động thủ với ta.
Vương Hưng An tức giận nghiến răng.
- Ngươi đừng làm vẻ phẫn nộ đó ra…
La Phong nhìn xuống Vương Hưng An đang nằm trên mặt đất
- Dùng những lời ngươi vừa nói "trong mắt ta, ngươi chỉ là một con kiến".
- Ngươi đáng chết, đáng chết!
Ánh mắt Vương Hưng An kinh khủng khiếp người.
- Muốn chết hử?
La Phong nhìn Vương Hưng An
- Nói cho ta biết, ngươi muốn tìm ai báo thù cho ngươi? Mẹ ngươi có quan hệ với tổng quân khu à? Hừ, đệ nhất nhân quân đội Hoa Hạ Quốc, là tồn tại trên cấp chiến thần 'Cổ Nghị" hử? Vương gia các ngươi là một trong chín đại gia tộc của liên minh HR, địa vị cao nhất liên minh HR chính là nghị trưởng hội nghị Y Tát Đa Na!
La Phong móc túi lấy điện thoại di động, rồi mở điện thoại, đưa màn hình cho Vương Hưng An
- Hai số điện thoại giữa, một cái là Cổ Nghị, cái kia là nghị trưởng liên minh HR Y Tát Đa Na. Muốn nhờ họ trả thù, xin ngươi cứ gọi điện thoại… Đừng gọi điện thoại khác. Cái phía trên là tổng quán chủ Cực Hạn Vũ Quán Hồng đó.
----- o O o -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui