Nặc Lam Sơn lạnh mặt, nhìn đoạn video trên màn hình trước mặt. Hắn chẳng có một chút hảo cảm nào với La Phong. Đặc biệt là sau khi hắn an bài người viết ra một email có sức mê hoặc rất lớn, nhưng La Phong đến cả việc hồi âm cũng chẳng làm. Việc này tự nhiên làm hắn vô cùng căm tức.
Thấy La Phong khoe khoang, hắn sao mà thoải mái cho được?
- Ủa?
Nặc Lam Sơn vừa thấy chợt lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi nhìn về phía nam tử mũi to ngồi cạnh
- Đây là thiên tài mà ngươi nói à?
Trong video, La Phong căn bản bị giày xéo!
Thất bại!
- Đây là video cuối cùng.
Nam tử mũi to vội giới thiệu
- Thanh niên tên là 'Tên Điên" này sau khi thua trận trận này thì vẫn luôn không hề tái chiến.
- Video trận chiến đấu cuối cùng à?
Khóe miệng Nặc Lam Sơn khẽ nhếch lên, nhìn cảnh La Phong bị giày xéo trong video, tiếu ý càng đậm hơn.
Không Gian Quyết Chiến vắng vẻ.
La Phong một mình ngồi phệt trên lôi đài màu đen, Độn Thiên Toa cũng rơi xuống một bên.
"Sao lại như thế?"
"Không chịu nổi một kích"
"Hoàn toàn không chịu nổi một kích! Nàng chỉ là một vũ giả, chứ không phải là tinh thần niệm sư. Vũ giả Cấp Hằng Tinh cấp một, chỉ được là đánh giá lục khỏa tinh, lại… Độn Thiên Toa của ta trước mặt nàng chẳng hề có lực phản kháng?" Trong mắt La Phong hiện lên vẻ đau đớn. Cảnh vừa rồi giống như cơn ác mộng.
882 thắng! 1 bại! Liên tục thắng 822 tràng, đây việc oai phong như thế nào, đáng hăng hái như thế nào?
La Phong cũng nghĩ rằng mình coi như thiên tài tuyệt đối trong cấp Hằng Tinh bậc một, không có mấy người có thể thắng được mình.
Nhưng vừa rồi, nữ vũ giả cầm song đao mà hắn chạm mặt, mình căn bản là bị giày xéo. Nữ vũ giả này cho mình lần lượt chín cơ hội. Mỗi lần có cơ hội thể giết mình đều tha cho mình…
Thời điểm mấu chốt lại buông tha cho mình chín lần, tới lần cuối cùng mới đảo qua ấn đường mình một cú.
Chết!
Ngắn ngủn một hồi quyết chiến, được đối thủ liên tục nới tay chín lần. Rất hiển nhiên nữ vũ giả này căn bản là đang "giỡn". Về thực lực đã vượt xa La Phong. Giống như một người lớn trêu đùa hài tử, nới tay chín lần, cuối cùng mới giết chết La Phong.
"Ta… ta lại yếu như vậy à? Ta… ta có yếu thế không?" La Phong nghiến răng đau đớn.
Còn lúc này, cũng có rất nhiều người khiêu chiến La Phong. Nhưng La Phong căn bản không còn tâm tư tái chiến đấu. Trong đầu hắn hoàn toàn là cảnh trận đấu lúc trước… Mặc cho Kiếm Ngư Trận có uy lực mạnh như thế nào, nhưng dưới lưỡi đao vô cùng kiên quyết sắc bén của nữ vũ giả, đều bị chém văng ra!
Cặp song đao, thiên y vô phùng!
"Sao… sao… ta thất bại thảm hại như vậy? Nàng đồng giai, lại chỉ là vũ giả! Ta lại…"
La Phong có thể tiếp thu thất bại, nhưng không cách nào tiếp thu được thảm bại như thế. Trận thảm bại này nói cho La Phong một điểm… chỉ cần là đảo Hắc Long Sơn, giữa đồng giai cũng có rất nhiều người mạnh hơn La Phong hắn! Nếu không thì một đồng giai, sao lại dễ dàng giày xéo mình như vậy?
Một nơi khác trong Không Gian Quyết Chiến.
Lôi Thần đang giao chiến với một nữ vũ giả toàn thân mặc màu trắng. Chiến tích của Lôi Thần lúc trước cũng rất bưu hãn 691 thắng, 3 bại, được đánh giá 'bát khỏa tinh'! Mặc dù nói đã thất bại ba lượt, nhưng Lôi Thần cũng không thèm để ý. Vì quyết chiến vốn chính là có thắng có thua. Phần lớn quyết chiến đều là để có thể đạt được đột phá. Thất bại, còn lợi cho việc "đột phá" hơn so với thành công!
Vì có khu vực, do đó đối thủ của Lôi Thần phần lớn đều là thất khỏa tinh, bát khỏa tinh, thậm chí cửu khỏa tinh.
Thua ba tràng là việc rất bình thường.
- Phá cho ta… phá phá phá phá!
Lôi Thần có vẻ như điên cuồng, hoàn toàn bao phủ giữa khu vực. Chiến đao nguyên lực trong tay hóa thành những tia chớp.
Choang! Choang! Choang! Choang! Choang! Choang! Choang! Choang!
Liên tiếp những tiếng đánh xoang xoảng.
Nữ vũ giả một thân chiến y màu trắng, có vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng. Mặt nàng không chút thay đổi, đôi mắt u lãnh, hai tay nắm thanh chiến đao sắc bén. Song đao ẩn ẩn hiện hiện, nhưng lại có thể tiếp được mọi luồng điện do Lôi Thần chém ra, chỉ là trong cảnh đối chiến rất nhanh, thì thanh chiến đao của nữ vũ giả bạch y lại quỷ dị xuyên qua ảo ảnh chiến đao của Lôi Thần, lóe lên cổ Lôi Thần.
Cái đầu bị chém văng lên.
Lôi Thần, bại!
Hồng một thân chiến y màu đen, cầm một thanh trường thương màu bạc, mắt lóe sáng, nhìn đối thủ trước mắt:
- Ha ha, thống khoái, thống khoái. Ta chiến đấu 695 tràng. So với ngươi, các đối thủ khác căn bản không ăn thua gì. Đúng là thẹn với từ tinh anh này.
Hồng nói, trải qua trợ lý giả định tự động phiên dịch thành tiếng thông dụng vũ trụ.
Đối diện với hắn là một nam tử vóc người gầy gò, một thân áo bào trắng. Nam tử đó cầm một thanh trường kiếm, nhìn Hồng:
- Ta cũng không ngờ, ở Không Gian Quyết Chiến trong Sát Lục Tràng có thể chạm mặt một đối thủ như vậy!
- Trở lại.
Nam tử đó khẽ quát một tiếng.
Veo!
Thân hình như một tia chớp vọt tới trước, cận thân bức bách Hồng. Đồng thời trường kiếm trong tay đã như có linh tính đảo qua một vòng cung quỷ dị tựa hồ chuẩn bị tập kích vào rất nhiều bộ vị trên thân thể Hồng.
- Ha ha ha ha…
Hồng cười to thống khoái.
Mũi trường thương trong tay giật mạnh, như cuồn cuộn nổi lên hàng vạn hàng nghìn lớp sóng biển, cuốn thẳng vào đối thủ, đồng thời luồng ý cảnh thương pháp dung nhập thẳng vào khu vực hắc ám, giống như một vòng xoáy đáng sợ trong bóng đêm, thôn phệ cả kiếm thủ thanh niên áo bào trắng trước mắt. Trường kiếm trong tay kiếm thủ thanh niên áo bào trắng vô cùng lưu loát, mang theo nhiều điểm điện quang, dường như đâm vào một chỗ trong vòng xoáy, đồng thời chung quanh hắn cũng sinh ra những tia chớp, tràn ngập cả khu vực, không ngừng bành trướng.
- Ầm!
Song phương vừa chạm nhau rồi phân ra, sau đó lại nhanh như chớp lao vào giao chiến với nhau.
Hồng lúc trước liên tục đánh 695 tràng, trận nào cũng thắng lợi vô cùng dễ dàng. Nhưng lần này lại đột nhiên gặp phải một đối thủ lợi hại đáng sợ! Hai người lần lượt chiến đấu trên hơn một ngàn hiệp, rõ ràng khu vực của Hồng áp đảo đối thủ, nhưng đối thủ lại chính xác vô cùng, kiếm pháp nhanh nhẹn quỷ dị vô cùng, vừa mạnh vừa cực kỳ chính xác, thật sự làm cho song phương đánh ngang tay.
Chiến đấu lâu như vậy, song phương không ai phạm sai lầm.
Ầm!
Hai người tách ra đứng trên lôi đài, đối mặt nhau.
- Sát Thủ, ngươi được ta tôn trọng, trận này, chúng ta hòa đi.
Thanh niên áo bào trắng đề nghị
- Ngươi cũng được ta tôn trọng.
Đôi mắt Hồng như có vì sao lấp lánh, dán mắt vào đối thủ
- Ta khổ tu ở Sát Lục Tràng một tháng, về khu vực và thương pháp đều tiến thêm một bước. Đến giờ có một chiêu ta chưa bao giờ thi triển… Bây giờ, ta sẽ thi triển ra chiêu này, coi như là tôn kính ngươi.
Hồng nói, thông qua trợ lý giả định phiên dịch ra thanh âm điện tử.
- Cái gì?
Kiếm thủ thanh niên áo bào trắng biến sắc.
- Một chiêu này ta…
Hồng nói xong, trường thương trong tay rung lên, nhất thời một con rồng lớn bắn ra, mang theo một luồng ý cảnh xoay tròn, khu vực chung quanh càng thêm đặc
- Choang…!
Khu vực hắc ám sinh ra một làn sóng xung kích như một cơn lốc xoáy liên miên không dứt, mũi thương trở thành một mũi nhọn.
Kiếm thủ thanh niên áo bào trắng nheo mắt, trường kiếm trong tay đâm ra như chớp.
Phốc! Phốc! Phốc!
Mỗi một kiếm đều chỉ sai có một chút xíu rất quỷ dị, lướt sát qua mũi thương, mũi thanh trường thương như có linh tính, quỷ dị vô cùng, linh hoạt trơn tuột, không khí cũng như chịu ảnh hưởng của nó, căn bản không thể ngăn cản nó.
Còn thanh niên áo bào trắng muốn trốn cũng bị khu vực bao phủ, tốc độ không bằng người.
Đỡ cũng không đỡ được.
- Vèo!
Mũi thương quỷ dị làm cho người ta run sợ, xuyên thẳng vào ấn đường thanh niên áo bào trắng, rồi lòi ra từ sau ót.
Sát thủ (Hồng), thắng!
Đại sảnh Sát Lục Tràng.
Trần đại sảnh đỏ như máu, cái bàn màu đen, cái ghế lạnh giá. Hai người La Phong, Lôi Thần ngồi đó, tâm tình rất không ổn.
- Không ngờ ngươi cũng gặp phải nàng.
La Phong cười khổ.
- Cái gì, ngươi cũng gặp à?
Lôi Thần kinh ngạc.
- Hừm
La Phong gật đầu
- Nữ vũ giả đó thật là… Ta căn bản không phải là đối thủ của nàng. Nàng hoàn toàn trêu chọc ta, giày xéo ta. Tố chất thân thể nàng cũng chỉ là cấp Hằng Tinh cấp một mà, đồng cấp đồng giai với ta, lại mạnh hơn ta nhiều đến thế. Độn Thiên Toa của ta trước mặt nàng quả là chuyện đùa!
- Ta cũng thế. Ta cảm giác nàng hẳn là có khu vực, nhưng nàng đến cả khu vực cũng chẳng thi triển, liên tục có thể đả thương ta chín lần, lần cuối cùng mới giết ta. Quá… quá…
Lôi Thần cười vẻ khổ sở.
Trên Địa Cầu, hai người họ, một người là thiên tài phong hoa tuyệt đại, một người là người sáng lập ra Lôi Điện Vũ Quán trên Địa Cầu. Ai ngờ có một ngày, lại có người đồng cấp đồng giai với họ mà có thể giày xéo trêu đùa họ.
- Lão Nhị, lão Tam, các ngươi gọi ta làm gì?
Hồng mặc áo đen mặt có vẻ tươi cười, hăng hái đi tới
- Ủa, sao xem các ngươi tâm tình không tốt lắm nhỉ?
- Thua. - La Phong lắc đầu.
- Thua rất thảm. - Lôi Thần cũng trông mặt rất khó chịu.
- Thua là chuyện tốt mà.
Hồng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, liền nói:
- Thua mới có thể phát hiện ra nhược điểm của mình. Như vậy mới có thể tiến bộ.
- Nhưng thua quá thảm.
La Phong nhìn qua Hồng
- Đại ca, ngươi xem ra rất vui?
- Ha ha, gặp được một đối thủ. Đối thủ rất mạnh.
Hồng cười nhìn thoáng qua La Phong, Lôi Thần
- Hai người các ngươi nếu còn ở cấp Hành Tinh cấp chín, e rằng cũng không phải là đối thủ của hắn. Vô cùng lợi hại! Nếu ta không đột phá sau một tháng khổ tu ở không gian Sát Lục trong Sát Lục Tràng, lần này ta cũng không thắng được hắn. Rõ là thống khoái, gặp được đối thủ như vậy.
Sát Lục Tràng, ngoại trừ giá tiền tương đối thấp, nên lưu lượng người ở đại sảnh khá lớn, còn có một vài nơi rất bí mật, đó là 'Tĩnh tâm thất'. Trong một gian Tĩnh Tâm Thất.
Một nam tử khôi ngô cao lớn, toàn thân cường tráng mặc áo màu xanh đen đang ngồi trên sofa. Nhìn màn hình trước mặt. Trên màn hình đồng thời phát ba video. Lần lượt là trận La Phong đối chiến với nữ vũ giả, Lôi Thần đối chiến với nữ vũ giả, Hồng đối chiến với thanh niên áo bào trắng. Mắt nam tử cường tráng sáng lên.
Hắn dán mắt vào video thứ ba nhất… Hồng và thanh niên áo bào trắng.
- Lại… lại là khu vực ba lớp?
- Một thương cuối cùng, khu vực hắn bộc phát tuyệt đối là khu vực ba lớp! Một tiểu tử cấp Hành Tinh cấp chín, lại đạt tới khu vực ba lớp sao.
Hán tử khôi ngô vô cùng chấn động.
Đột nhiên…
- Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi. - Hán tử khôi ngô nói.
Cửa được đẩy ra.
Nữ vũ giả mặc áo bào trắng vẻ mặt nghiêm túc, và thanh niên kiếm thủ gầy gò áo bào trắng đi vào, đóng cửa lại, rồi sau đó nữ vũ giả áo bào trắng cung kính hành lễ:
- Đại nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.
- Rất tốt, các ngươi có thể ly khai Vũ Trụ Giả Định về đi. Điểm tích lũy cống hiến ta đã cộng rồi.
Hán tử khôi ngô nói.
- Dạ.
Nữ vũ giả áo bào trắng, thanh niên áo bào trắng chợt hóa thành hư vô, hiển nhiên là ý thức đã ly khai khỏi Vũ Trụ Giả Định, trở về đời thật rồi.
----- o O o -----