Vừa dứt lời, thịt đã bị chú nhỏ mạnh mẽ chen vào, không đợi cô kịp kẹt chặt đã nhanh chóng rút ra toàn bộ: “Chị dâu, chị làm chuyện thế này với em thì thấy thẹn lắm sao?” Bàn tay thô cứng vuốt ve gương mặt dục cầu bất mãn của chị dâu, dùng giọng nói mê hoặc: “Chị dâu có phải chó cái nhỏ không?”
Lâm Ngọc Nhiêu vốn mẫn cảm, cả người run rẩy, cô muốn co người lại, muốn chạy trốn khỏi những chuyện này.
Nhưng chú nhỏ lại đè cô lên tường, độ ấm cao trong phòng tắm đã làm vách tường ấm dần lên.
Tấm lưng trần trụi dựa vào đó, Lâm Ngọc Nhiêu nghiêng mặt nhỏ ưm một tiếng, cô lại bị gạch men sứ kích thích dục vọng bùng lên.
“Chú nhỏ…” Dục vọng hừng hực thiêu đốt cơ thể, cũng sắp thiêu rụi luôn lí trí của Lâm Ngọc Nhiêu.
Gậy thịt của Hướng Minh Vũ không nặng không nhẹ mà đâm vào động dâm của chị dâu, gân xanh trên trán anh giật tưng tưng, thật muốn chơi chết đĩ dâm này mới thôi: “Hửm? chị dâu có phải chó cái dâm không? Muốn em chơi động dâm của chị dâu không?”
Đĩ dâm này quá nhiều nước, cửa động đã rối nùi từ lâu, thịt mềm bên trong chắc chắn giống như miệng em bé bú mút núm vú cao su vậy, chỉ cần anh vọt vào trong một cái là sẽ gắt gao cắn chặt gậy thịt không nhả.
“Động dâm này của chị dâu đã bị chị chơi nát kêu bành bạch, vậy chị còn không nhận mình là chó cái dâm đãng, là muốn em chơi chị thêm phải không? Hửm?”
“Minh Vũ….” Lâm Ngọc Nhiêu dục hỏa đốt người, đạo đức liêm sỉ mà bấy lâu nay cô vẫn kiên trì gìn giữ dần dần đổ sụp.
Hai đùi non trượt từ trên eo chú nhỏ xuống, cơ thể cũng lung lay sắp ngã.
Hướng Minh Vũ thấy cô muốn để gậy thịt của anh đâm vào động dâm chơi chết cô, thế mà vẫn còn cắn chặt răng không chịu nói ra.
Được rồi!
Anh thả cơ thể đã mềm nhũn của cô xuống đất, Lâm Ngọc Nhiêu đứng không vững, ngồi quỳ trên sàn nhà ướt nước.
Nước ấm trên vòi hoa sen xả tung tóe xuống bắp đùi trần trụi của cô.
Cô mờ mịt ngẩng đầu phát hiện chú nhỏ đang cầm khăn lông lung tung xoa người.
Gậy thịt đang diễu võ giương oai đối diện với cô, nó đang kiêu ngạo phun nước phì phì.
Nhưng lại không cắm vào động dâm của cô như lúc trước.
“Cậu, cậu sao lại….” Sao anh lại dừng lại, sao anh lại muốn mặc quần áo vào rồi?
“Sau em sẽ không làm chị dâu khó xử nữa.” Hướng Minh Vũ tròng áo phông vào người, phía dưới vốn mặc quần dài nhưng nền nhà có nước, anh gấp ống quần lên từ từ xỏ vào.
Lâm Ngọc Nhiêu ngơ ngẩn, đầu óc cô trống rỗng nhìn chằm chằm chú nhỏ mặc quần áo.
Tốc độ của anh rất chậm giống như đang cố tình tra tấn ý chí cô.
Chờ Hướng Minh Vũ mặc quần sắp kéo qua đùi, đột nhiên Lâm Ngọc Nhiêu bật khóc: “Cậu có ý gì hả? Lẽ nào cứ bắt tôi một hai phải thừa nhận…”
“Không cần.” Hướng Minh Vũ lắc lắc đầu: “Là em tự cho mình là đúng.”
Mắt thấy Minh Vũ sắp kéo quần lên đi khỏi, không biết Lâm Ngọc Nhiêu lấy dũng khí từ đâu ra, nhào lên bắt lấy tay anh.
Cô thẹn thùng lại điên cuồng ấn tay anh lên vú mình, cơ thể trần trụi cũng dán sát vào người anh.
Hai hốc mắt hồng hồng, cơ thể đã hoàn toàn thuần phục nhưng lý trí vẫn còn chống đối, oán hận mắng anh: “Hướng Minh Vũ, cậu hư đốn.” Điều Hướng Minh Vũ quan tâm chính là chị dâu phải cam tâm tình nguyện.
Cô có thể chủ động nhận thua, anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Anh nhanh chóng cởi bỏ trói buộc trên người mình xuống, nhấc chị dâu lên bồn rửa, giơ một chân cô lên cao, gậy thịt dữ tợn như sói đói hung hăng thọc sâu vào dâm động của chị dâu.
“Chị dâu, đĩ dâm…” Trong nháy mắt, khoái cảm cực đại bao trùm lên, hai mắt Hướng Minh Vũ mị mị.
“Chú nhỏ, sâu quá, gậy gộc của cậu lớn quá.”
Lâm Ngọc Nhiêu ngửa đầu đón nhận nụ hôn như vũ bão của chú nhỏ, miệng thơm thốt ra lời mà anh muốn nghe: “Ư… gậy thịt của chú nhỏ chơi tôi sướng quá, Minh Vũ….
Minh Vũ…”