Thôn Phụ Trưởng Thành



“Chị dâu, chị nói thử xem, lát nữa chị bị em chơi đến mức rên rỉ dâm đãng, mấy người ngoài kia có đi lại nhìn không nhỉ?” Hướng Minh Vũ liếm mút đầu lưỡi mát lạnh khi ăn kem của chị dâu, rồi chậm rãi trườn xuống cổ gặm liếm.

Giọng anh trầm thấp đè nén, hàm răng sắc bén đột nhiên cắn lên cổ cô một cái.

Làn da ngứa ngứa tê dại khiến Lâm Ngọc Nhiêu phải ngẩng cổ lên, giống như chủ động dâng hiến cho anh vậy.

Cô giận dữ sợ hãi mà đẩy ngực anh liên tục: “Cậu đứng dậy trước đi, chỗ này nhiều người lắm, không hợp để làm bậy đâu.” Tay bị Hướng Minh Vũ nắm lấy, anh sắc tình bắt lấy miệng cô vừa hôn vừa liếm, cuối cùng, kem trong tay cô đều tan thành nước, dính lên tay nhớp nháp.

Hướng Minh Vũ lại không ghét bỏ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô, đầu lưỡi đỏ tươi liếm sạch nước kem trên đó.


Nhận thấy cây gậy thịt phía dưới Hướng Minh Vũ đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu chọc vào hoa tâm cô, Lâm Ngọc Nhiêu bị anh mạnh mẽ đè dưới thân.

Cô cố sức phản kháng chỉ làm anh dễ dàng cởi xuống quần ngắn của cô mà thôi.

Hai chân mềm mại trắng nõn lộ ra trước mặt anh, qυần lót màu hồng nhạt cũng bị anh lột ra, bàn tay to xoa nắn mông dày mềm mịn.

Bên ngoài xe tiếng người ồn ào, lúc xa lúc gần, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ có người liếc nhìn vào trong xe một cái.

Chỉ cần có ai thực sự ngoảnh lại nhìn, đảm bảo dáng vẻ trần trụi hiện giờ của Lâm Ngọc Nhiêu sẽ bị người ta nhìn thấy không sót chút nào.

Hoa tâm đột nhiên đau xót, ngón tay Hướng Minh Vũ đã dùng sức đâm vào động thịt: “Cậu làm gì đấy.” Lâm Ngọc Nhiêu kinh hãi ngồi bật dậy, cô nhìn bản thân đang dang rộng hai chân, mà cánh tay màu cổ đồng của anh đang không ngừng đưa đẩy ở giữa.

Hình ảnh quá mức hạ lưu dâm loạn, bên ngoài còn có tiếng người nói chuyện rất to, tĩnh tâm nghe một chút lại cảm thấy như gần bên tai.

Lâm Ngọc Nhiêu hoảng sợ, cô dùng sức kẹp chân lại, cơ thể vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi sự đùa bỡn của Hướng Minh Vũ.
“Chúng ta đổi chỗ khác được không? Đổi chỗ khác nhé.” Cô chủ động bổ nhào vào ngực Hướng Minh Vũ, bờ môi căng thẳng hôn lên môi anh lấy lòng, không cần gì nữa, chỉ cần anh đồng ý đổi chỗ khác, thế nào cô cũng chiều anh.

“Không được.” Một tay Hướng Minh Vũ ôm lấy gương mặt đỏ bừng kiều diễm của cô, nhìn đôi mắt to tròn không giấu được dục vọng và sợ hãi, anh biết, rõ ràng cô cũng muốn lắm, chỉ là sợ hãi hoàn cảnh nơi này mà thôi.
Nhưng sáng nay đĩ dâm này lại cả gan chơi anh, sao anh có thể dễ dàng tha cho cô được.


“Nhưng chỗ này… chỗ này…” Mắt thấy Hướng Minh Vũ không bỏ qua cho mình, Lâm Ngọc Nhiêu sắp khóc tới nơi rồi: “Chẳng lẽ cậu thật hi vọng hai người chúng ta làm ra chuyện thế này mà bị người phát hiện sao?

Nếu… nếu anh không thèm quan tâm tới thanh danh và thể diện của cô.

Nếu anh chỉ muốn tìm kiếm kích thích và khoái cảm trên người cô… vậy… vậy cô còn lý do gì mà tiếp tục ở lại nhà họ Hướng đây.

Có lẽ, bắt đầu từ đêm hai anh em nhà họ Hướng gài bẫy cô, cô nên nói rõ mọi chuyện rồi ly hôn với Hướng Minh Hưng cho rồi.

“Cũng được.” Lòng bàn tay ấm áp của Hướng Minh Vũ nhẹ nhàng cọ qua đuôi mắt đỏ bừng của cô: “Đổi chỗ khác cũng được, nhưng chị phải mút cho em ra trước đã.”
Hô hấp Lâm Ngọc Nhiêu cứng lại: “Bây, bây giờ hả?”

“Đúng thế.”


“Nhưng mà…”

“Em đảm bảo sẽ không có ai nhìn thấy đâu.

Nếu chị dâu không đồng ý, em sẽ kéo chị ra ngoài chơi chết chị, để những người bên ngoài nhìn rõ dáng vẻ dâm đãng của chị ngay.”
Lâm Ngọc Nhiêu hết cách, biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, cô muốn mặc quần vào rồi khẩu giao cho anh.

“Chị ngồi xổm xuống sẽ không có ai thấy đâu.” Hướng Minh Vũ mở rộng hai chân, kéo chị dâu quỳ trước đũng quần anh, hất cằm ra ý: “Bắt đầu đi.”

Lâm Ngọc Nhiêu có hơi thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Cậu tự cởi ra đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận