Thôn Phụ Trưởng Thành



Lồng ngực Lâm Ngọc Nhiêu chua xót, hô hấp cũng trở nên nghẹn lại.

Cô không để ý tới Hướng Minh Hưng, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người đang dây dưa trong sân.

Hướng Minh Vũ để mặc Lý Xảo Xảo túm áo anh.

Lâm Ngọc Nhiêu chỉ nhìn thấy bóng Hướng Minh Vũ, không biết lúc này vẻ mặt anh như thế nào? Rối rắm? hay là hoài niệm quá khứ của anh với Lý Xảo Xảo?

Có lẽ Hướng Minh Hưng nói không sai.

Trong lòng Hướng Minh Vũ đúng là còn thích Lý Xảo Xảo.

Bằng không nếu tình cảm đã sớm tiêu tan, sao phải động một cái là nổi trận lôi đình? Cho nên, ngoài lý do để ý tới người ta, có lẽ không còn nguyên nhân nào khác nữa nhỉ.

Trong lúc nhất thời, Lâm Ngọc Nhiêu chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, trong lòng chua xót không thôi.


Xem ra, trong lòng Hướng Minh Vũ, chị dâu là cô đây và người em chồng kia, ngoài khoái cảm nhục dục khi hai cơ thể hoan ái dây dưa với nhau ra thì không thể nào có mối quan hệ nào khác nữa.

“Có cơ hội em cũng nói chuyện với Minh Vũ đi.

Con người sống trên đời có thể tìm được người có tình cảm với mình không dễ, nếu lại bỏ lỡ lần nữa thì sẽ trở thành hối tiếc cả đời thôi.”

Bàn tay Hướng Minh Hưng mang theo hơi ấm đè lên bả vai cô.

Sức lực vừa phải nhưng lại có sự thân thiết không rõ.

Cơ thể Lâm Ngọc Nhiêu cứng đờ, đối với sự thân cận của gã, cô cảm thấy quá xa lạ, nhịn không được muốn kháng cự.

Kết hôn lâu như vậy rồi, cô với chú nhỏ giao hoan không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà mới bị chồng mình khẽ chạm một cái mà đã khó chịu.

Châm chọc cỡ nào chứ.

Có điều Lâm Ngọc Nhiêu đè sự không thoải mái xuống, nghiêng mặt nhìn gã, không hiểu gã đang có ý gì đây.

Hướng Minh Hưng thuận thế ôm lấy eo Lâm Ngọc Nhiêu, đầu còn cọ lên sườn mặt cô: “Minh Vũ không còn nhỏ tuổi nữa rồi, nếu có thể tu thành chánh quả với Xảo Xảo, trong nhà sẽ có thêm người nói chuyện với em.

Bình thường em cũng không thấy cô đơn nữa.”
Lâm Ngọc Nhiêu kinh ngạc, chồng tâm lý như vậy thật ra làm cô không kịp đỡ.

Có điều cô an tĩnh đã quen rồi, cũng không cảm thấy có gì cô đơn cả.

Đèn trong sân rất sáng, Hướng Minh Vũ bị Lý Xảo Xảo cuốn lấy, đầu mày nhíu chặt.


Vừa quay đầu đã nhìn thấy anh trai chị dâu dựa vào nhau đầy thân mật đứng trong hành lang, ánh mắt u ám của anh rơi xuống trên người Lâm Ngọc Nhiêu.

Ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Ngọc Nhiêu lại nhìn chằm chằm anh, trên gương mặt nhỏ không có chút cảm xúc nào, tuyệt tình, lạnh nhạt.

Đột nhiên Hướng Minh Vũ dùng sức ném Lý Xảo Xảo ra: “Biến đi.” Anh giơ tay chỉ vào cổng lớn, ánh mắt hung ác: “Cô có dây dưa níu kéo thế nào cũng vô dụng.

Lúc trước là cô quậy nháo muốn chia tay, tôi cũng từng níu kéo.

Nhưng ý cô đã quyết, không chịu nghe tôi.

Bây giờ cô hối hận, muốn quay đầu lại, tôi nói cho cô hay, không thể nào, vĩnh viễn không thể nào.”

Trong lòng Lý Xảo Xảo đau thấu tâm can: “Em biết em sai rồi, em biết em sai mà, Minh Vũ… em….”

“Biến.” Hướng Minh Vũ cao giọng, quyết đoán khóa trái cổng lại, vọt thẳng vào phòng không hé răng câu nào.

Trên hành lang, Lâm Ngọc Nhiêu và Hướng Minh Hưng hai mặt nhìn nhau.

Lâm Ngọc Nhiêu cảm giác được tay ôm eo cô của gã đã thu về.


Trong thoáng chốc, cô có suy nghĩ Hướng Minh Hưng cố ý làm thế cho Hướng Minh Vũ nhìn.

Cô đứng im không nhúc nhích, lẩm bẩm: “Cứ thế ném người ta ra đó không sao chứ?” Bên ngoài trời tối đen như mực, con gái con đứa như thế, dù là trong thôn nhưng cũng không an toàn gì.

“Anh ra xem nào.” Hướng Minh Hưng thở dài một tiếng, bước ra.

Chẳng được bao lâu Lâm Ngọc Nhiêu nhận được điện thoại, Hướng Minh Hưng nói: “Anh đưa con bé về, nó bây giờ không lái xe được.”

“Vâng.”

Lâm Ngọc Nhiêu vừa mới vào phòng ngủ, ngồi trên ghế sô pha, Hướng Minh Vũ đã vén rèm cửa đi vào.

Chắc là anh nghe được tiếng xe đi rồi, cũng biết Hướng Minh Hưng đưa Lý Xảo Xảo đi.

“Bụng chị còn đau không?” Đột nhiên Hướng Minh Vũ hỏi một câu như vậy, chẳng hiểu ra làm sao, giống như đang tìm cớ nói chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận