Hướng Minh Vũ đè nặng đầu Lâm Ngọc Nhiêu, để cô mút gậy thịt của anh như mút kem que, liếm cho nó sáng bóng lóng lánh nước.
Vì thế anh lại không tránh khỏi bắn thêm lần nữa trong miệng cô.
“Hướng Minh Vũ, cậu thật quá đáng!” Đầy trong miệng Lâm Ngọc Nhiêu đều là tinh dịch, hơn nửa ngày mới nuốt hết.
Cô bị ép buộc đến mức cả người chật vật, không chịu nổi.
Lúc Hướng Minh Vũ vừa mới bắn ra còn phun cả lên mặt cô nữa.
Lúc này hai mắt cô không mở ra được, trên lông mi dày toàn là tinh dịch.
Quanh khóe miệng còn toàn thứ đồ màu trắng dính dính, nhìn vừa đáng thương vừa phong tao.
Hướng Minh Vũ sướng hai lần rồi, nhìn thấy chị dâu bị anh bắt nạt mặt đỏ môi hồng, anh tự biết mình đuối lý, duỗi tay muốn ôm cô.
Kết quả lại bị chị dâu đánh bay đi: “Cậu tránh ra!”
Tính cách còn rất lớn lối.
Hướng Minh Vũ cong môi cười, xoay người đi ra ngoài đổ nước nóng lau khô cho Lâm Ngọc Nhiêu.
Trong đó Lâm Ngọc Nhiêu vẫn còn đang tủi thân nghẹn ngào: “Hướng Minh Vũ, tôi còn đang trong tháng, anh chẳng thèm quan tâm tới tình trạng cơ thể tôi, rõ ràng đã làm cho cậu một lần rồi, vậy mà cậu còn..
còn…” Nói tới đây, cô tức phát khóc lên, nhảy khỏi ghế sô pha, muốn đuổi cổ Hướng Minh Vũ ra ngoài.
Hướng Minh Vũ bị đẩy tới cửa, biết mình có hơi ác độc rồi, cũng không dám trêu chọc gì cô nữa, chỉ giơ hai tay đầu hàng, nói: “Được được, được em đi, chị đừng khóc.”
Lâm Ngọc Nhiêu khụt khịt trừng anh, dáng vẻ nhìn thấy mà thương làm Hướng Minh Vũ mềm lòng.
Anh nhịn không được sáp lại gần mặt cô, muốn ôm cô lắm.
Nhưng đụng phải ánh mắt cảnh giác của cô anh đành lùi lại, bất đắc dĩ nói: “Em đi hâm nóng cho chị ly sữa bò, chị uống rồi ngủ một giấc đi.”
“Tôi không cần!” Lâm Ngọc Nhiêu đóng sầm cửa lại, cô vừa hét lên một cái, cổ họng bị đâm nãy giờ lại đau xót.
Cô che cổ lung lay đi tới ghế sô pha ngồi xuống, nghĩ tới Hướng Minh Vũ đâm mấy lần vào tận yết hầu cô, trong miệng cô còn toàn là vị tinh dịch của anh nữa.
Mặc dù cô đã súc miệng rất nhiều lần rồi nhưng mùi vị kia cứ quanh quẩn không chịu tan đi.
Cô tức giận nắm chặt tay, hận không thể xông ra cắt phéng mẹ cái gậy thịt ác độc kia đi cho rồi.
Cô ngồi một lát thì Hướng Minh Vũ bưng ly sữa bò đã được hâm nóng tới, giọng nói đầy vẻ lấy nóng: “Chị dâu, sữa bò hâm xong rồi.”
“Tôi không uống, cậu đổ đi!” Lâm Ngọc Nhiêu còn chưa nguôi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cũng không được vào đây, bằng không tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”
Hướng Minh Vũ đứng ngoài cửa nghe thấy tuyên ngôn ác độc của chị dâu, nhịn không được muốn cười, cô đáng yêu quá đi mất.
“Em để ngoài cửa ấy, đợi em đi rồi chị lấy vào uống.”
“Cậu có nghe hiểu lời tôi nói không hả? Tôi bảo là tôi không uống!” Lâm Ngọc Nhiêu ngồi không yên, đứng lên kéo cửa, vén rèm hùng hổ trừng mắt nhìn Hướng Minh Vũ đang giả bộ đặt sữa bò xuống đất.
Thấy cô đi ra, Hướng Minh Vũ yên lặng đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chị dâu đang nổi giận.
Cô quá mức xinh đẹp, mày liễu dựng ngược cũng không thêm tí uy nghiêm nào.
Nhất là bởi vì tức giận, hai núi đầu phập phồng không ngớt kia, lên lên xuống xuống phong tình hết biết, ngược lại giống như đang làm giá quyến rũ anh.
“Cậu, cậu nhìn đi đâu đấy hả?” Lâm Ngọc Nhiêu phát hiện tầm mắt Hướng Minh Vũ cứ nhìn chằm chằm vào hai vú lớn của cô, anh còn nuốt nước miếng cái ực nữa chứ.
Cô đúng là tức điên lên được mà, cái tên sắc ma này!
“Cậu cút cho tôi!” Ván cửa đáng thương lại bị đóng sầm thêm lần nữa.
Lâm Ngọc Nhiêu quyết đoán tắt đèn lên giường, cô muốn ngủ.
Chỉ là không đợi cơn buồn ngủ ập tới, một hồi chuông điện thoại vang lên lại khiến cô trắng đêm khó ngủ.
Hướng Minh Hưng bị người đâm, thương thế không nghiêm trọng lắm nhưng cần phải nằm viện điều trị.
“Em xin lỗi, em xin lỗi, là lỗi của em cả, là em liên lụy anh ấy, em xin lỗi…” Vẻ mặt Lý Xảo Xảo tiều tụy đang không ngừng nói xin lỗi với Hướng Minh Vũ.
Mà Hướng Minh Vũ lại chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ả một cái.
Lâm Ngọc Nhiêu đang đứng ngoài hành lang bệnh viện có hơi mờ mịt.
Sao cô lại nghe được Lý Xảo Xảo trêu chọc phải tên đàn ông nào đó, gã chính là kẻ đã đâm Hướng Minh Hưng? Hướng Minh Hưng còn đang hôn mê, Lâm Ngọc Nhiêu an tĩnh ngồi bên mép giường anh chừng.
Ngoài cửa, mấy lần Lý Xảo Xảo muốn đi vào xem tình hình thế nào nhưng đều bị Hướng Minh Vũ mắng đuổi đi.
Cảnh sát tới muốn điều tra sự việc, Hướng Minh Vũ và Lý Xảo Xảo đều bị gọi đi rồi.
Trong lòng Lâm Ngọc Nhiêu không yên, cũng may giữa trưa Hướng Minh Hưng có tỉnh lại một chút, uống mấy ngụm nước đầu óc cũng tỉnh táo hơn vài phần.
Gã nói cho Lâm Ngọc Nhiêu tình hình.
Chuyện là tối qua tên đàn ông mà Lý Xảo Xảo trêu chọc nhầm tưởng gã là Hướng Minh Vũ, cho nên mới xảy ra tranh chấp.
Lâm Ngọc Nhiêu nghe xong cạn lời, nửa ngày không lên tiếng: “Cho nên nghĩa là, Lý Xảo Xảo kia còn đang dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với người đàn ông kia lại chạy tới dây dưa với Minh Vũ?” Thế này cũng quá đáng quá rồi.
“Cũng không khác là mấy, nghe nói người đàn ông kia còn cho Lý Xảo Xảo không ít tiền.
Lý Xảo Xảo không muốn lâu dài với gã, nhân lúc gã không để ý lén trốn về.”
Lâm Ngọc Nhiêu: “… May mà Minh Vũ không nối lại tình xưa với cô ta, không thì không phải là biến thành tên tiêu tiền như rác kia à!” Lời này vừa dứt, đột nhiên Hướng Minh Hưng không lên tiếng, gã dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Nhiêu hơn nửa ngày, nhìn đến mức Lâm Ngọc Nhiêu cảm thấy da đầu tê dại, cả người không được tự nhiên.
Nếu không phải hộ lý đi vào đo thân nhiệt, Lâm Ngọc Nhiêu sợ mình ngồi không nổi phải kiếm cớ chuồn ra ngoài mất.
Vài ngày sau, Hướng Minh Vũ thông báo với Lâm Ngọc Nhiêu, nói Hướng Minh Hưng còn phải làm phẫu thuật.
Lâm Ngọc Nhiêu không hiểu ra làm sao: “Sao thế? Miệng vết thương nặng hơn à?” Nhưng không phải sáng nay bác sĩ bảo đã khôi phục tốt lắm rồi sao?
Vẻ mặt Hướng Minh Vũ phức tạp: “Cũng gần thế.” Vừa nhìn là biết qua loa có lệ.
Lâm Ngọc Nhiêu hơi tức giận, hai anh em nhà này lại có việc giấu cô.
Điều đáng ghét hơn chính là, sau khi Hướng Minh Hưng trải qua lần phẫu thuật này, Hướng Minh Vũ lại không cho cô ở lại bệnh viện chăm sóc Hướng Minh Hưng nữa.
Nói gì mà cô ăn không ngon, ngủ không yên, người đã gầy rạc đi rồi, cuối cùng cưỡng bách đưa cô về nhà.
Sau mấy cơn mưa mùa thu, trời bắt đầu trở lạnh.
Sáng nay nhận được điện thoại của Hướng Minh Vũ, anh nói hôm nay Hướng Minh Hưng xuất viện.
Lâm Ngọc Nhiêu ở nhà chờ hơn nửa tháng, trong lòng sớm đã hết giận, cô làm cơm trưa xong rồi ngồi chờ.
Nghe được ngoài cửa vang lên tiếng xe, Lâm Ngọc Nhiêu chạy nhanh ra.
Nhìn thấy Hướng Minh Hưng tinh thần phấn chấn bước xuống khỏi xe.
Trên người gã mặc áo khoác của Hướng Minh Vũ, sắc mặt hồng nhuận, hình như còn béo hơn trước.
“Choáng váng rồi?” Hướng Minh Hưng cười cười đi tới trước mặt Lâm Ngọc Nhiêu, tinh thần vô cùng tốt, căn bản không hề giống người bệnh mới xuất viện.
Gã duỗi tay ôm lấy Lâm Ngọc Nhiêu: “Trong khoảng thời gian này vất vả cho em rồi.”
Cả người Lâm Ngọc Nhiêu vẫn còn đang ngây ngẩn nhưng ánh mắt liếc tới Hướng Minh Vũ đang đóng cửa xe thì tỉnh táo lại, vỗ vỗ lưng chồng: “Em có làm gì đâu mà vất vả chứ, nhưng mà anh đó, khôi phục thế nào rồi?”
“Tốt lắm.” Hướng Minh Hưng ôm Lâm Ngọc Nhiêu đi vào trong, nhìn thấy cô đến áo khoác cũng không kịp mặc, bất mãn nói: “Hôm nay nhiệt độ giảm mấy độ, em mặc dày lên chút, không dễ bị cảm đấy.”
“Em chạy ra gấp quá, đợi tí nữa lại mặc.”
Chờ Hướng Minh Hưng vào phòng rồi Lâm Ngọc Nhiêu mới quay đầu liếc nhìn Hướng Minh Vũ đang xách hai bọc đồ lớn đi đằng sau, hai mắt khép hờ, cảm xúc không được vui cho lắm.