Thôn Thiên

Minh Nguyệt tiên tử thân thể mềm mại chấn động, nàng nghĩ một tiếng gọi này thật quen thuộc không gì sánh được, ma xui quỷ khiến mà ngồi xổm xuống trước mặt Dương Lăng, biểu tình cổ quái mà nhìn vào con mắt Dương Lăng, hai người đâu mặt, rất gần như vậy, hai bên đều nghe rõ hô hấp của nhau.

Dương Lăng thập phần khẩn trương, toàn thân đều căng cứng như dây cung. Minh Nguyệt tiên tử cũng vẻ mặt hiếu kỳ, nàng vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Dương Lăng.

Dương Lăng trước tiên ngửi được một mùi thơm, sau đó cảm giác một cánh tay nhỏ bé trắng mịn bò lên trên mặt.

Nữ tử này trong lòng một mảnh tinh khiết, tịnh không cảm thấy làm như vậy có cái gì không thích hợp, nàng chỉ là vô ý thức như vậy rờ lên trên mặt Dương Lăng.

Trong nháy mắt Minh Nguyệt tay nhỏ bé trắng như tuyết chạm vào mặt Dương Lăng, hai người đều cứng lại cả người, giờ khắc này, tựa hồ như có vật gì vậy từ đáy lòng tỉnh lại, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ một chút, thì cái gì cũng không cảm giác.

Dương Lăng co rụt thân thể lại phía sau, liền cười một tiếng: "Tiên tử làm cái gì vậy?"

Minh Nguyệt tiên tử cũng thu hồi tay lại, giật mình cư nhiên như có chút suy nghĩ, một lúc lâu, nàng đưa tay lên nhẹ kêu: "Thần Nông ca ca. . ."

Dương Lăng như bị sét đánh, mở to hai mắt, gắt gao nhìn thẳng Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt tiên tử thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Ngày trước khi mở ra linh đài, ta hồi ức tất cả các loại kiếp trước lại, ngươi lại ở ngay trong trí nhớ ta, có đúng hay không?" Nàng tựa hồ đang lẩm bẩm, "Ta đã lấy Minh Nguyệt luyện thần, Minh Nguyệt vô tâm, vốn tưởng rằng đem tất cả đều quên hết, nhưng thật không thể quên ngươi được, thật là ngươi sao? Thần Nông ca ca."

Thanh âm của nàng như nói mê, Dương Lăng đang tự hỏi: "Là ta sao?" Hắn không thể xác định, hốt nhiên từ trong Kim Quang nhiếp ra Thần Nông Tiên, thôi động chân lực.

Thần Nông Tiên hóa thành một đạo thất thải quang hoa, bay khắp bầu trời.

Một loại cảm giác huyết mạch tương liên sản sinh: "Là ta sao?" Dương Lăng kinh ngạc hỏi. . .

Thần Nông Tiên không có thể trả lời, nhưng hóa thành thải tuyến, một mặt quấn lấy ngón tay út của Minh Nguyệt, một mặt quấn lấy cổ tay Dương Lăng.

Người tu tiên, khi kết thành Pháp Thai, là có thể nhớ lại tất cả kinh lịch kiếp này. Mà lúc mở ra linh đài, lại có thể nhớ lại các loại kiếp trước kiếp này. Minh Nguyệt lúc mở ra linh đài, đã minh bạch tất cả đã từng phát sinh qua.

Chỉ bất quá nàng tu luyện công pháp kỳ lạ, dần dần vong trần (quên hết), vậy mà hôm nay gặp phải Dương Lăng, oan gia kiếp trước, nên toàn bộ ký ức rốt cục bị tỉnh lại.

Làn gió thổi qua, phất động mái tóc dài của nữ tử, nhu thuận như tơ.

Nàng đang ôm trong lòng người to lớn, nỉ non nói: "Thần Nông ca ca, thiên đình đã phái mười vạn đại quân vây bắt muội, ca ca còn dám lấy muội sao?"

Người to lớn nghe thấy mười vạn đại quân, lộ ra dáng tươi cười khinh miệt: "Dám. . ."

"Vậy nếu như một trăm vạn đại quân?" Nữ nhân lại hỏi.

"Dù là toàn bộ người trên thiên đình giết đến, ta cũng muốn lấy muội." Người to lớn dũng cảm cười to.

Nữ nhân yếu ớt thở dài: "Minh Nguyệt đáng giá để ca ca làm như vậy sao?"

"Đương nhiên đáng giá." Người to lớn trầm giọng trả lời, "Muội đối với ta mà nói, trọng yếu như đại địa vậy."

Nhưng mặc kệ khi đó ngọt ngào làm sao, hai người rốt cục cũng ra đi, trên Cửu Châu khắp nơi chốn đều báo động. Cô Xạ tiên tử bị thiên đình bắt về, kế tiếp là vô số hỗn chiến, thẳng đến một phương bị diệt vong.

Minh Nguyệt tiên tử cố sức lắc đầu, nàng kéo bàn tay Dương Lăng, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi chính là Thần Nông ca ca của Minh Nguyệt sao?"

Dương Lăng hốt nhiên đem nữ tử này kéo vào trong lòng, chăm chú ôm sát lấy nàng. . . Thân thể của nàng cực khinh cực nhuyễn, mang theo hương thơm nhè nhẹ.

Minh Nguyệt tiên tử nét mặt hiện lên mỉm cười: "Ngươi kiếp trước, cũng là thô lỗ như vậy."

Dương Lăng nỗ lực hồi ức, nhưng cái gì cũng nhớ không nổi, nhưng cảm giác này vừa rồi thật như vậy, không cho hắn có bất luận cái gì hoài nghi, thanh âm hắn phảng phất từ ở chỗ sâu trong lòng truyền ra, thâm trầm hữu lực: "Minh Nguyệt, là nàng, không có sai "

Cảm giác ôm lấy nàng, cùng với thanh âm của nàng, đều đang không ngừng nêu lên, cái nữ nhân này, đã từng xuất hiện tại trong sinh mệnh hắn, hơn nữa trọng yếu không gì sánh được.

Minh Nguyệt tiên tử trong ánh mắt dần dần hiện lên một tia giảo hoạt, nhẹ nhàng mà hỏi hắn: "Thần Nông ca ca, Thiên Ngoại Thiên nếu phái mười vạn đại quân bắt muội, ca ca còn dám muốn muội sao?"

Dương Lăng ngẩn ra, sau đó lộ ra tiếu ý: "Đương nhiên dám. . ."

"Vậy nếu như một trăm vạn đại quân thì sao?" Nữ nhân lại hỏi.

"Dù là Thiên Ngoại Thiên thế giới toàn bộ người giết qua, ta cũng muốn muội." Dương Lăng nhẹ nhàng bắt được đôi môi thơm tho của nàng, thật sâu hôn tới, thô lỗ cố sức.

Nụ hôn này, cũng không biết trải qua bao lâu, Minh Nguyệt tiên tử trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ, muốn đẩy Dương Lăng ra, nhưng lực lượng hắn cực lớn, Minh Nguyệt đành phải đưa tay ôm lấy thắt lưng hùng tráng của hắn.

Lại chẳng biết qua bao lâu, Dương Lăng bỗng nhiên ôm lấy Minh Nguyệt tiên tử, trầm giọng nói: "Theo ta đi "

Minh Nguyệt ngẩn ngơ: "Đi nơi nào?"

"Tùy tiện đâu chẳng được." Dương Lăng phóng xuất Cửu Dương Tháp, hai người độn vào trong đó. Cửu Dương đồng tử tròng mắt xoay tròn, lão gia cũng chưa nói đi nơi nào, hắn tự nhiên chạy đến địa phương quen thuộc. . . Quang hoa chợt lóe, Cửu Dương Tháp phá vỡ Thần Tiêu Cảnh, bay đi Trung Nguyên Châu.

Trong Cửu Dương Tháp, Dương Lăng cùng Minh Nguyệt đi tới Minh Nguyệt Sơn, trên núi nhân vật như trước. Bởi nơi đây có nồng nặc thuần dương linh khí, lại có rất nhiều cây cỏ tinh linh hóa thành hình người.

Thần Anh Quả biến hóa thành thiếu niên Dương Thiên Sinh, là người thứ nhất reo mừng đi ra nghênh tiếp.

"Lão sư tiên tử" thấy Dương Lăng cùng Minh Nguyệt cùng đi, Dương Thiên Sinh mừng rỡ.

Dương Thiên Sinh này, tiến nhập trong Nhất Nguyên Cảnh, Dương Lăng đã nhiều lần chỉ điểm cho hắn, truyền cho không ít tu chân pháp môn, cho nên hắn lúc này lấy lão sư mà gọi.

Minh Nguyệt thấy Minh Nguyệt Sơn sinh cơ dạt dào như vậy, trong lòng cũng là vui mừng, đều gặp gở qua hoa yêu cùng cây cỏ tinh linh.

Lúc này, một đạo độn quang hạ xuống, trong lòng Bảo Bảo ôm tinh linh tiểu cô nương, thần tình kỳ quái đi tới, ôn nhu hỏi: "Phu quân, nàng là ai?"

Dương Lăng trong lòng hơi căng, đối với Minh Nguyệt nói: "Minh Nguyệt, ta đi một chút sẽ trở lại. . ." Liền mang theo Bảo Bảo, độn ra khỏi Minh Nguyệt Sơn.

Hai người vừa đi khỏi, Minh Nguyệt hỏi: "Thiên Sinh, nàng là Dương phu nhân sao?"

Thiên Sinh chẳng biết liên quan trong đó, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, nàng là sư mẫu."

Minh Nguyệt thở dài một tiếng: "Hắn đã có phu nhân sao?"

Dương Lăng cùng Bảo Bảo hạ xuống một tòa đại hồ, trên hồ, có một tòa Bách Hoa Đảo, là ngày trước từ Đông Hải thu hút. Lúc này trên đảo vẫn là muôn hoa đua thắm khoe hồng, Dương Lăng mặt lộ vẻ quý ý, còn chưa mở miệng, Bảo Bảo cúi đầu hỏi: "Nàng cũng là đạo lữ của phu quân sao?"

Dương Lăng xấu hổ mà gật đầu, cùng Bảo Bảo ngồi xuống, đem tất cả các chuyện về Minh Nguyệt tiên tử không hề giấu diếm nói ra. Bảo Bảo nghe xong, nước mắt chảy ròng.

Trông nàng yên lặng khóc, Dương Lăng cố sức vuốt vuốt tóc, thở dài một tiếng: "Thật sự là ta không tốt, Bảo Bảo, nàng nếu tức giận, thì cứ đánh ta đi. . ."

Bảo Bảo xoay người đi, không để ý tới Dương Lăng, nàng mặc dù từng nói qua tất cả đều nghe theo Dương Lăng, tuy nói tinh linh nữ tử trong lòng chỉ có trượng phu, nhưng Bảo Bảo dù sao cũng có phân nửa huyết thống nhân loại, nàng rốt cục là muốn ghen.

Lúc này, tinh linh tiểu nha đầu bò lên trên đầu vai Dương Lăng, "Khanh khách" mà cười. Dương Lăng tức giận, liếc mắt trừng nó, tiểu nha đầu bỗng nhiên "Oa" khóc thành tiếng.

Dương Lăng đầu đầy mồ hôi, vội vã ôm nó tới dụ dỗ nàng.

"Bảo Bảo, nàng đặt tên cho nó chưa?" Bảo Bảo thu lưu nữ hài này, tự nhiên phải lấy một cái tên.

Bảo Bảo thấy hình dạng Dương Lăng lúc này, bỗng nhiên nghĩ đến: "Chàng chí ít cũng rất lưu ý đến ta, còn có cái gì chưa đủ sao? Ngày sau vừa bồi tiếp bên người hắn, vừa tu hành, nguyện vọng mẫu thân ngày trước, cũng không giản đơn như vậy sao?"

Nàng nhẹ nhàng ôm cánh tay Dương Lăng, nhẹ giọng nói: "Tên nghĩ được rồi, gọi là Tư Tư được không?"

Dương Lăng thấy nàng trả lời, biết có cách cứu vãn, cười nói: "Tên rất hay. . ."

Mà lúc này, Nhất Nguyên Cảnh chấn động, Dương Lăng sắc mặt khẽ biến, chỉ thấy Cửu Dương đồng tử vẻ mặt đau khổ xuất hiện trên bầu trời: "Lão gia, Minh Nguyệt tiên tử bỏ đi."

Dương Lăng cùng Cửu Dương Tháp đồng cảm đồng tri, tự nhiên cũng biết Minh Nguyệt bỏ đi, hắn buồn vô cùng hỏi: "Nàng không nói cái gì sao?"

Cửu Dương đồng tử một trảo, Dương Thiên Sinh bị hắn bắt đến, đồng tử này giận dữ hỏi: "Nhị phu nhân nói gì đó, tình thực nói đi "

Dương Thiên Sinh trở mình mắt trợn trắng, nhưng trái lại nói: "Lão sư, tiên tử nói, đợi lão gia nhớ tới nàng vì sao gọi là Minh Nguyệt, thì đến Nghiễm Hàn Cung tìm nàng. . ."

Dương Lăng ngẩn ngơ, cái này ý nghĩa, chỉ có hắn mở ra linh đài tiểu thế giới, mới có thể đi tìm Minh Nguyệt. Hắn trong lòng hơi buồn, đây biểu thị Minh Nguyệt cũng không phải là bởi vì giận dữ chuyện Bảo Bảo mà đi, liền khoát khoát tay: "Ta biết, ngươi đi đi."

Dương Thiên Sinh vừa đi, Bảo Bảo lúc này trái lại khuyên giải an ủi Dương Lăng: "Phu quân, nàng làm như vậy, nhất định là muốn cho phu quân nỗ lực tu hành, có ý khích lệ."

Dương Lăng cười khổ: "Có thể a, bất quá trong khoảng thời gian này, ta xác thực muốn mau chóng kết thành đạo thai "

Cửu Dương Tháp trực tiếp độn vào Thuần Dương Đỉnh. Xác thực mà nói, Thuần Dương Đỉnh hôm nay đã biến thành Thái Cực Thuần Dương Đỉnh. Thái Cực đồng tử từ khi đem nguyên linh ký thác Thuần Dương Đỉnh, hiện tại đã đem Thuần Dương Đỉnh luyện hóa hơn phân nửa, thiếu chút hỏa hậu nữa là có thể thành công.

Thái Cực đồng tử vốn là tiên thiên pháp trận diễn sinh mà thành trận linh, Thuần Dương Đỉnh cũng là tiên thiên pháp khí, hai cái đều là tiên thiên, hơn nữa tính hỗ tương rất mạnh, hôm nay dung hợp được mười phần. Một khi thành công, Thái Cực Thuần Dương Đỉnh uy lực cũng thật lớn.

Dương Lăng trở về, sau đó không lâu kinh động mọi người Động Huyền Phái. Sau một phen hội kiến, Dương Lăng thấy Động Huyền Phái chư vị quản sự.

Khiến Dương Lăng rất ngoài ý muốn chính là, Tiêu Hàn, Cảnh Thái hai người, cư nhiên đã nói được trưởng bối song phương, khiến Chân Không Tiên Tôn, Lưỡng Cực Tiên Tôn đi tới Động Huyền Phái

Không lâu sau, Cảnh Thái, Tiêu Hàn cùng đi với hai vị Tiên Tôn đi tới Thuần Dương Đỉnh.

Nhị vị Tiên Tôn nhìn Dương Lăng, đều là phi thường khách khí, lấy Dương đạo hữu tương xứng, không chút nào có dáng vẻ Tiên Tôn. Dương Lăng hung danh lan xa, Tiên Tôn cũng giết qua, hai người bọn họ sao dám thất lễ?

Ngày trước khi Tiêu Hàn, Cảnh Thái trở lại, đều bắt đầu thuyết phục Lưỡng Cực Tiên Tôn, Chân Không Tiên Tôn. Nhưng nhị vị này đều là nhất phương vương giả, sao lại vì vãn bối nói một hai câu liền làm ra trọng đại quyết định dời nhà đi nơi khác chứ?

Nhưng không lâu sau, Thái Huyền Môn bỗng nhiên phái tới sứ giả, mời nhị vị Tiên Tôn gia nhập vào Thái Huyền Môn.

Nguyên lai Thái Huyền Môn Tiên Tôn, bị nhóm người Dương Lăng giết chết không ít, nguyên khí đại thương, dưới thận trọng lo lắng, Thái Huyền Môn quyết định chiêu nạp một nhóm Tiên Tôn bên ngoài thêm vào, trở thành Thái Huyền Môn Thượng trưởng lão.

Thái Huyền Môn mời Lưỡng Cực Tiên Tôn, Chân Không Tiên Tôn, cũng trải qua trọng trọng lo lắng, thành tâm thành ý. Hơn nữa nhị Tiên Tôn này sống một mình ở Đông Hải, cùng ngoại giới liên hệ không nhiều lắm, tương đối điều kiện phù hợp.

Thế nhưng Thái Huyền Môn mời lại khiến nhị Tiên Tôn quá sợ hãi, bọn họ đều cho rằng, Thái Huyền Môn quả thật là sẽ đối hải ngoại tán tu hạ thủ, lập tức liền tin lời Cảnh Thái, Tiêu Hàn đã từng khuyên bảo, trong ba ngày liền rời Đông Hải, đến Động Huyền Phái đây.

Hai vị Tiên Tôn tuy là tán tu, nhưng môn hạ cũng không thiếu có rất nhiều tu sĩ, hôm nay đều trở thành đệ tử Động Huyền Môn, có thể khiến Động Huyền Môn thực lực đại tăng, xưa đâu bằng nay.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui