Hannah Stone còn nhớ ngày đầu tiên cô ấy đi học ở Harvard.
Lớp học đầu tiên của mọi sinh viên Luật ở đây có cái tên rất kêu: "Chống ảo tưởng cho những Luật sư trẻ." Ngày đó, cô ấy còn chưa hẹn hò với anh chàng họ Elliot trường bên cạnh, nên khi hắn bước vào lớp, Hannah đã có cảm nghĩ:
- Giống hệt như một vị thần.
Không chỉ vậy, khi bị giáo sư môn này làm khó, bắt đoán kết quả của một ca phân chia tài sản hậu ly hôn không có trong sách, hắn cũng vô cùng bình thản:
- Nếu xét theo bình thường thì quyền giám hộ sẽ thuộc về cha ruột của đứa bé.
Thế nhưng, nếu luật sư của bên nguyên tìm được cách khích tướng để luật sư đối phương tự tìm gặp bà vợ khi không có mặt của luật sư.
Nếu như thế thì không phải cô ấy có cơ sở để khiếu nại quấy rối đến tòa.
Sau đó thì dù có làm kiểu gì, tất cả các thẩm phán sẽ cho bên nguyên 100% quyền giám hộ.
- Có thể cậu nói đúng.
– Giáo sư vẫn muốn làm khó hắn.
– Nhưng trong trường hợp không khích tướng được thì cha ruột của đứa bé vẫn có thể dùng quyền sinh thành để có được toàn bộ.
- Cũng còn tùy.
– Gương mặt hắn rất lạnh, nhưng cũng không có thái độ nào coi thường người trước mặt.
– Cho dù có là sinh thành, tại sao bỏ con đi mấy năm trời? Nếu nói muốn nuôi con thì sao trước đó không muốn mà bây giờ lại muốn? Nếu có thể chứng minh người cha đó vì muốn đạt được một mục đích khác, không liên quan đến con cái nên mới kiên quyết đòi 100% quyền giám hộ, thì luật sư của bên nguyên cũng sẽ đẩy lại được thôi.
– Hắn cẩn thận bổ sung.
– Còn mục đích đó là gì thì có thể do anh ta giờ làm được tiền nên muốn lợi dụng đứa con để có lợi ích thuế.
Hoặc không thì quyền thừa kế cho cháu chứ không cho con chính dòng chẳng hạn.
Một người cha như thế thì kiểu gì cũng có sơ hở để nắm thôi.
Vị giáo sư nổi tiếng khó tính và giỏi bẻ gãy tinh thần sinh viên trong những lớp đầu cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Có lẽ với rất nhiều sinh viên, lớp này đúng là chống cho họ ảo tưởng về việc bản thân sẽ luôn thắng khi làm luật mà chăm chỉ học hành hơn.
Cơ mà với một người như hắn, ảo tưởng có lẽ không hẳn là ảo tưởng đâu.
Sau sự kiện đó, Henry Cunningham nổi tiếng khắp trường.
Ngay cả sinh viên khóa trên cũng sẽ tìm đến để xem diện mạo hắn.
Rebecca cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy mặt của Henry, chị ta lại thấy gương mặt lạnh lùng kia đang che phủ một nét buồn mang theo nuối tiếc.
Nó giống hệt như biểu cảm thường xuyên trên gương mặt người bạn thân của Rebecca bên MIT vậy.
Majorie nói với chị mình yêu người không nên yêu rồi cuối cùng bị gia đình đó ghèn cho không còn đường sống.
Còn hắn, không rõ là chuyện gì nhưng từng nét trong đáy mắt và thái độ Rebecca có thể thấy là không khác.
Ban đầu, chuyện này cũng chẳng ở trong đầu chị ta quá một đêm.
Hắn dù sao cũng chỉ là đàn em khóa dưới, bắn mười phát cũng chẳng đến nàng.
Vậy nên, Rebecca hồn nhiên quẳng hắn ra sau đầu mỗi lần đi chơi với Majorie.
Lại nói, tại sao hai người thân thiết thì cũng rất tình cờ.
Không phải sinh viên nào đi học ở MIT hay Harvard cũng có đặc quyền chỉ tập trung vào việc học.
Rebecca tuy khá giả nhưng để thuận lợi sự nghiệp sau này vẫn đi làm phụ tá pháp lý tại một văn phòng luật nhỏ ở Boston.
Đôi khi công việc và học hành quá nhiều, chị còn mang luôn cả bài vở ra một quán gần căn hộ để ngồi làm nữa.
Kì đầu vào học, Rebecca không để ý nhưng khi quen với nhịp độ hơn, chị nhận ra tại quán đó bất kể mình đang cần gọi thứ gì thì nó cũng đã được đặt sẵn trong đơn rồi.
Về sau, Rebecca hỏi một phục vụ thì mới biết Majorie làm bồi bàn tại quán luôn chú ý rồi chuẩn bị sẵn cho vì chị trông có vẻ rất bận.
Chị nhìn gương mặt cứng đơ, lạnh lùng của nàng lúc đó thì không có mấy thiện cảm.
Cơ mà, cảm giác thoái mái khi cà phê được thay nóng kịp thời giữa đêm ngay lúc đọc đến đoạn trọng yếu của vụ án khiến chị cũng muốn nói lời cảm ơn.
Đêm hôm đó, Rebecca đang đi bộ từ ga tàu về căn hộ thì thấy Majorie đang đứng đợi đèn ở ngã tư đường.
Chị vừa giúp đại diện hãng hòa giải thành công một ca lớn nên tâm trạng cũng khá hơn, tiến đến bắt chuyện:
- Majorie phải không?
Nàng quay đầu, có vẻ như không ngờ ai sẽ hỏi tới mình, nên đưa tay gạt vội một giọt nước mắt đang rơi.
Rebecca sững người, có cảm giác như mình hỏi không đúng lúc.
Cô gái trước mặt nhận ra nên không muốn chị khó xử nặn ra một nụ cười rạng rỡ:
- Rebecca – Nàng nghiêng đầu.
– Hôm nay chị không làm việc khuya sao?
Sự buồn thảm lúc nãy không giả nhưng nét tươi cười ngay giây sau của Majorie rất đỗi chân tình.
Chị chưa bao giờ nhìn thấy một người thể hiện nhiều cung bậc cảm xúc ra trong một tích tắc mà không phải giả vờ như vậy.
Thế nên, từ tò mò về nhau, hai người trở thành bạn rất thân.
Qua thời gian, chị dần biết được nàng đang làm Tiến sĩ vận hành tại MIT.
Còn cái công việc bồi bàn của Majorie thì ngoài việc thiếu tiền, nàng cũng nói khi nghiên cứu về tối ưu dịch vụ, kinh nghiệm làm trực tiếp sẽ giúp đưa ra nhiều mô hình kiểm thử chất lượng sát với thực tế hơn.
Nàng không muốn những nghiên cứu của mình rời xa ứng dụng.
Ngoài ra, đôi tai của Majorie cũng rất kì lạ.
Nàng tuy làm một việc nhưng ở một quán ăn như vậy, luôn có thể dỏng lên nghe rất nhiều câu chuyện, nhiều cảnh đời, khiến bản thân bình tâm hơn nữa.
Rebecca hỏi nàng:
- Vậy tớ trong mắt cậu đã là cảnh đời như thế nào, mà cậu đối đãi có vẻ ưu tiên?
- Cậu cũng không phải là khách hàng duy nhất tớ ưu tiên.
– Majorie lắc lắc chiếc mũ tai thỏ hơi quá đà của mình giữa mùa đông lạnh giá.
– Tớ chỉ thấy cậu cũng giống tớ, bận học, bận làm mà cứ phải dừng lại để chờ những đồ lặt vặt hay nấu ăn thì sẽ bị phá tập trung mà lấy đà lại thì rất khó nên tớ làm giúp lúc ở quán thôi.
Chị ta nghe thấy thế thì rất hài lòng nhưng vẫn còn thắc mắc:
- Nghe cậu nói thì dường như tinh tế lắm nhưng sao có lúc có thể vô tâm mà mặc những bộ đồ chẳng giống ai như đôi tai thỏ cho trẻ năm tuổi này vậy?
Nàng bị hỏi tận răng thì nét mặt vô cùng kiêu kì:
- Nhưng mà cậu cũng khó chịu, rồi tò mò, rồi chuyển sang giải trí đến mức phải hỏi về nó rồi đó thôi.
Tớ mặc thế này thì có gì sai chứ? – Majorie dừng hai nhịp – Với cả nó rất ấm nữa.
Rebecca đứng hình.
Thì ra Majorie không phải không biết những trang phục mình mặc đôi khi có phần kì quặc.
Nàng thực sự là không để ánh mắt người ta ảnh hưởng đến mình.
Phía bên tai, chị ta lại nghe nàng nhẹ giọng:
- Có những thứ không phải không muốn mặc mà là mọi người không dám mặc.
Dám sống thật với bản thân mình, dám chọc cười người khác thì không có gì liên quan đến tinh tế không.
Chỉ là nghĩ đơn giản đi, sống đơn giản đi thì mới có thể giữ tinh thần mình và những người xung quanh khỏe mạnh.
Sau này, Rebecca mới dần dần biết câu nói vừa rồi của nàng có một ý nghĩa riêng.
* * *
Majorie bảy tuổi thì ba bỏ nhà theo một người phụ nữ khác.
Nàng vừa lên mười thì bác sĩ ở Việt Nam lại chẩn đoán mẹ nàng bị tâm thần phải đưa thẳng vào bệnh viện.
Vậy nên, đôi khi nàng mặc những bộ đồ kì lạ là để dỗ và chơi cùng bà thật hồn nhiên vui vẻ.
Mãi đến lớn, thói quen này của Majorie cũng không hết.
Nàng còn hình thành thêm môt tập tính kệ người ta trỉ trỏ, cứ thế mà vươn lên.
Mẹ bệnh nên nàng và em trai từ nhỏ đã chuyển đến với chú mình.
Có điều cuộc cũng chẳng mấy dễ dàng.
Nhà chú thím không có con nối dõi, nên em trai và con gái ruột nhà đó được thương hơn rõ ràng.
Đã vậy, cứ lúc nào thiếu tiền thì thím lại bóng gió ra vào Majorie thôi học trước dù nàng có thành tích tốt nhất nhà.
Cũng may, nàng tháo vát nên chủ động đan lát rồi bán đồ trên mạng kiếm tiền.
Cứ như thế, nàng cũng thuyết phục được chú thím để mình đi học lại.
Đến đại học, Majorie được học bổng để đi học ở thành phố.
Cơ mà tiền nàng mấy năm tiết kiệm để làm vốn liếng ban đầu để bắt xe thuê trọ bị chính đứa em trai mình đem đi tổ tôm hết.
Nàng khóc không ra tiếng, cầm đòn gánh đuổi theo nó dọa đánh.
Tới tối về, Majorie bị chính chú thím mình vừa đánh vừa mắng:
- Em trai nó lấy có một tí tiền mà cũng chấp với nó.
Không biết làm chị.
Mấy hôm sau, nàng bị đòn đau đang sốt mà vẫn chạy đi vay tiền khắp để kịp lên nhập học.
Chú thím nàng chẳng quan tâm.
Khi Majorie may mắn được một sư cô ở địa phương cho ba triệu, nàng cũng phải dấm dúi với mọi người.
Đêm trước khi đi, thím kéo nàng vào nói:
- Chúng ta đã nuôi cháu nhiều năm rồi.
Thôi coi như không tính công, nhưng mẹ cháu vẫn còn ở trại.
Chú thím cũng mất công chăm.
Giờ cháu lên thành phố rồi thì ba tháng đầu ổn định, còn sau đó cứ mỗi mỗi tháng bốn triệu nộp về để ở nhà còn tính đường cho mẹ.
Nàng nghe xong ngã ngửa nhưng không dám phản ứng nhiều.
Vì là hộ nghèo nên mẹ nàng ở trại là nhà nước hỗ trợ tiền.
Mấy năm nay, mang tiếng là người thân nhưng chú thím đâu có đi thăm mẹ lần nào.
Toàn là nàng tự bắt xe lên xã còn thằng em thì phải bắt nó mới theo được mấy lần.
Giờ nàng không ở đây, dù muốn hay không muốn nàng cũng vẫn phải nhờ đến họ.
Không muốn để chú thím bực mình, Majorie ra ngoài mương khóc.
Vậy nhưng, đến khi trở về gương mặt vẫn tươi vui.
Chẳng bao lâu sau khi lên Sài Gòn học, nàng cũng ổn định và tìm được kế buôn đồ mây từ quê nhà lên.
Công việc cũng đủ trang trải tiền học, tiền ăn, tiền trọ và gửi nhà thêm nữa.
Đến năm ba thì nàng thực tập ở một tập đoàn đa quốc gia rồi được giữ lại luôn.
Cuộc sống cũng trở nên khấm khá nhưng em trai ở quê được chú thím chiều, lớn lên cờ bạc, chơi bời chứ không tu chí.
Đến cuối cùng, khi đám người thân kia cũng bỏ rơi nó thì nàng lại vớt vào.
Nàng cho nó đi học Trung cấp, rồi mặc mình vẫn ở thuê, mua nhà cho nó dưới quê chỉ với một yêu cầu rằng thằng bé sẽ thường xuyên đến chăm sóc mẹ.
* * *
Thế nên, cá tính lạc quan, mạnh mẽ, tinh tế, nhưng có nhiều phần quá đà của Majorie, Rebecca hoàn toàn giải thích được.
Chị cũng không nghe những chuyện này ngay một lúc mà đôi khi đang tán gẫu, nàng bâng quơ ra một mẩu thôi.
Người không đủ thân sẽ thấy rằng nếu đau khổ đến thế thì chẳng có cách nào kể chuyện hồn nhiên như nàng.
Ban đầu, Rebecca cũng có xu hướng nghĩ giống vậy.
Có điều, khi ghép từng mẩu chuyện thành bức tranh toàn cảnh hơn, chị ta mới càng nhìn rõ.
Thực ra, nếu không phải Majorie tìm cách cho bản lạc quan đến cùng cực và thi thoảng phát ra dưới những thứ đồ ăn mặc kì lạ kia, có lẽ nàng cũng sẽ sớm phát điên.
Thế nhưng, kể hết những chuyện này rồi, nét lạnh che nét buồn của Majorie vẫn luôn khá rõ ràng trong mắt người ngoài và ngay cả khi Rebecca ở bên nữa.
Nàng không thân với nhiều người khi ở Boston.
Ngoài bà chị học luật bên Harvard thì chỉ có anh bạn mọt sách Stu bên khoa sinh học MIT thôi.
Cơ mà, dù với họ, nàng cũng chỉ khi rất say mới nhắc đến một vài chuyện trước đây ở Mỹ.
Chủ yếu khi đó nàng đã rất yêu một chàng trai nhưng cuối cùng lại vì người đó mà mất đi mẹ và đứa con của mình.
Một lần quá chén vì ăn mừng Rebecca lên luật sư phụ tá chính thức cho một đối tác lớn, Majorie kể chuyện xong, bất giác nói rằng:
- Đôi khi đau khổ nhất không phải là không có được mà là tự dưng nếm được một khoảng bình an, vui vẻ, hạnh phúc tưởng chừng như không đo đếm được rồi, thì người đem nó đến cũng là người giật đi tất cả.
Một câu đó của nàng hơi lộn xộn nhưng cũng đủ để chị bạn thân trước mặt hiểu.
Những câu chuyện tuổi thơ, Majorie còn kể được chi tiết là vì chúng cũng đã qua rồi.
Còn chuyện về người kia ra đến miệng vẫn mơ hồ.
Điều này có nghĩa là đoạn tình cảm đó vẫn còn đang hiện hữu.
Majorie không muốn kể vì những vết thương chưa liền sẹo.
Nàng chỉ có thể để nét lạnh lùng phủ lên những vệt buồn kia thôi.
Anh bạn Stu thấy nàng quá chén cũng bình phẩm:
- Hi vọng cậu ấy sẽ sớm vượt qua.
Rebecca gật đầu.
Những người bạn như họ cũng đâu có thể làm gì hơn.
Nếu một ngày nàng sẵn sàng kể mọi thứ, thì họ sẽ đưa toàn bộ tai mình đến lắng nghe.
Cơ mà, Majorie vẫn muốn giấu thì họ chỉ có thể chiều lòng, vờ như không biết, cùng làm những thứ khác với nàng.
Rebecca thi thoảng sẽ bàn chuyện luật pháp và những ảnh hưởng lên vận hành, còn Stu cũng không chỉ là một anh mọt sách.
Anh chàng từ lúc làm sinh viên đã có rất nhiều kinh nghiệm leo núi, dã ngoại, chèo thuyền, câu cá nên kết hợp với khả năng tổ chức và mời gọi người tham gia của nàng là vừa đẹp.
Ba người họ ngày đó cùng với rất nhiều người bạn khác, vì thế, mà mùa nào cũng có kỉ niệm để đời ở các vùng đất Mỹ.
Rebecca chỉ không ngờ, trong quãng đời trường Luật ngắn ngủi của mình, chị ta có thể nhìn thấy một gương mặt khác cũng phủ đi một nỗi u sầu không dứt như Majorie.
Vốn chị ta chẳng rảnh để mà để ý thêm.
Thế nhưng, nhóm bạn chung hay đi du lịch cùng có người kéo hắn và Hannah tới.
Sự kiện chỉ là đi nhảy trong câu lạc thôi nên thêm người thì đúng ra cũng chẳng ảnh hưởng.
Cơ mà thái độ của nàng khi nhìn thấy hắn thì vô cùng khác.
Những người bạn không quá thân thấy Majorie chạy đi thì chỉ nghĩ nàng đau đầu hoặc đi vệ sinh thôi.
Thực ra, nghĩ như vậy cũng không sai vì dù sao thì trước giờ, nàng cũng có một số cư xử hơi kì quặc.
Vậy nhưng, Rebecca nhìn rất rõ.
Gương mặt Majorie lúc vừa rồi gỡ hoàn toàn vẻ lạnh lùng, trong mắt chỉ có hoang mang và buồn vô độ.
Chị ta biết bạn mình không ổn nên nói với mọi người mình đi đặt đồ uống nhưng chạy ra xem sao.
Đến ngoài cửa thì cả chị và Stu đều sững.
Có một người còn nhanh hơn cả họ.
Từ một góc khuất, hai người Rebecca nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của Henry Cunningham đang oằn người ôm lấy nàng.
Majorie không giống như bị ép buộc nhưng Stu vừa rồi nhìn thấy nàng rõ ràng đã chạy.
Là người tóc vàng mới được giới thiệu vào nhóm kia đuổi theo rồi kéo nàng thẳng vào lòng.
Cơ mà, tình cảnh ngay sau đó khiến Stu không thể phản ứng.
Rebecca cũng không dám tin vào mắt mình.
Hắn trước lớp, hội thi của trường hay hôm phỏng vấn thực tập ở hãng luật của chị ta cũng đều là một gương mặt lạnh.
Vậy nhưng, khi ôm nàng trong vòng tay đêm đó, gương mặt hắn cũng toàn là nước mắt.
Trong đôi mắt xanh dương của Henry hay cặp tròng nâu đen của nàng đều là một nỗi đau đến thấu tâm tất cả người nhìn.
Nước mắt của giàn rụa chảy nhưng không có bất cứ một âm thanh nào phát ra từ họ.
Rebecca và Stu đứng đó nhìn thật lâu.
Hai người cảm thấy sự im lặng giữa hắn và nàng lúc này vang lên còn chát chúa hơn rên rỉ hay gào thét.
Khóe mắt của Stu và Rebecca đều đỏ hoe.
Con người ta phải đau đến mức nào mới không thể kêu gào được nữa.
Henry dần buông lỏng với người con gái trước mặt.
Majorie không còn chạy nữa, nhìn hắn trân trân.
Hắn đưa tay, gạt dần những giọt nước mắt không dứt trên mặt nàng, cúi người muốn hôn.
Ngay lúc này, nàng nhắm chặt mắt, nấc nghẹn, như thể việc hắn sắp làm là điều đau đớn nhất.
Vẫn không một tiếng kêu.
Henry nhận ra phản ứng này thì sụt sùi những hơi thở dài, nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Hắn nắm hai bàn tay to lớn của mình lên vai nàng như muốn an ủi, rồi đặt một nụ hôn lên trán.
Majorie vẫn không mở mắt.
Từ góc khuất, Rebecca và Stu nghe thấy giọng trầm của hắn khá rõ ràng:
- Em còn sống là tốt lắm rồi.
– Hắn buông tay khỏi người Majorie, lùi vài bước rồi mới gạt nước mắt của chính mình.
– Em đếm đến một trăm anh sẽ không còn xuất hiện nữa đâu.
Hắn quay người bước đi thật nhanh.
Đến khi Henry khuất ở đầu phố thì hai người bạn thân mới nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng.
Majorie khụy xuống hai gối, gập người trên mặt đất.
Giờ không chỉ còn là những tiếng sụt sùi mà những tiếng gào dưới cuống ngực.
Nó giống như âm thanh của một con thú bị thương, không quá cao nhưng đủ lớn để người xung quanh sợ.
Stu định tiến đến đỡ nàng thì Rebecca ngăn lại:
- Cứ để cậu ấy khóc ra nhiều một chút thì tốt hơn là giữ lại trong lòng.
Đêm đó, hai người lặng lẽ đi theo Majorie về để đảm bảo an toàn nhưng cũng không ra mặt.
* * *
Về phía người trong quá khứ của nàng, thì Hannah không thấy bạn mình đâu nên cũng chuồn về sớm.
Hai người không chỉ cùng khóa, căn hộ thuê cũng tình cờ cùng một tầng, nếu có thể gõ cửa hỏi thì cũng an tâm hơn một chút.
Cơ mà cảnh tượng lúc về nhà, cô ấy đã không thể tượng tượng nổi.
Hắn nằm co người ngay trên sàn hành lang.
Hơi thở vẫn bình ổn.
Đôi mắt nhắm hờ nhưng dưới mi có nước.
Hannah nhìn sao cũng giống như hắn đang cố gắng kìm lại cả một biển đau thương dưới hàng mi giật giật liên hồi kia.
Henry không hề biết cô ấy bước đến.
Dáng vẻ cao lớn của hắn co quắp trong bi thương.
Dường như những âm thanh trong lòng quá dữ dội, hắn vẫn còn đang phải bình ổn chúng trước.
Hannah phải mất một lúc lâu mới dám gọi tên hắn:
- Henry, cậu có sao không?
Hắn từ từ mở mắt.
Không giống như thường lệ, gương mặt không còn một chút lạnh lùng hay phong thái nào.
Hắn không còn sức.
Điều chỉnh nhịp thở, nước mắt vẫn như trực trào ra khỏi khóe, hắn mở miệng:
- Cậu có thể đỡ tớ vào nhà được không?
Hannah thấy bạn mình như vậy thì đương nhiên sẽ không từ chối.
Họ mở cửa vào nhà.
Hắn ngồi ở ghế bành, gục đầu xuống bàn, uống ly nước mà cô ấy đưa đến rất lâu.
Henry quả thực đã không muốn ai thấy tình cảnh này nhưng quá muộn mất rồi.
Biết Hannah muốn hỏi gì, hắn đành thành thật với người bạn không muốn quen ở cùng lớp:
- Cơn hoảng loạn của tớ hi hữu lắm mới phát đến mức như thế này thôi.
– Hắn thở ra đều đều, lấy lại phong thái, nhưng trông vẫn vô cùng mệt mỏi.
– Vốn tưởng là có thể kịp về nhà lấy thuốc nhưng để cậu thấy như vậy, hơi mất mặt rồi.
Là vì thế nên Henry mới vội vã bỏ về từ câu lạc bộ sao? Hannah tự hỏi, rồi mở miệng nhận lời:
- Cậu yên tâm tớ sẽ không nói ra chuyện này đâu.
– Cô ấy cũng biết với một luật sư những chuyện như vậy không vẻ vang gì.
– Nhưng sức khỏe của cậu..
Hắn có vẻ cân nhắc.
Đúng là lâu lắm rồi Henry đều giữ những chuyện này cho riêng mình.
Không có chỗ nào giải tỏa cũng là một điều bất cập.
Hắn quan sát Hannah thêm lần nữa.
Ở Atlanta, hắn không dám tin ai vì bất cứ người nào cũng có thể là tai mắt của Robert Cunningham.
Hắn ở Boston rồi.
Gia đình của người con gái trước mặt làm luật lâu năm ở New York, không lý nào bị ảnh hưởng bởi chính trị ở một thành phố lớn khác đến mức phải đi làm tay sai.
Henry đánh liều một lần.
Nếu coi cô ấy là bạn, ít nhất ở đây, hắn cũng có một đồng minh:
- Tớ nhờ cậu mội chuyện được không? – Hắn nhìn Hannah rất chân thành.
Cô gái cảm nhận được tia tin tưởng, bặm môi nghĩ rồi đáp lại:
- Được.
Việc hắn muốn nhờ kì thực không khó.
Henry không thể ở bên nàng nhưng tình trạng của Majorie như vậy khiến hắn không cách nào không lo lắng.
Hắn nhờ Hannah tiếp tục chơi với cái nhóm bạn ở câu lạc bộ nhảy hôm nay, rồi làm thân với nàng.
Chỉ cần thứ tư hàng tuần, cô ấy mang một món ăn cho Majorie và nhóm bạn là hắn tình nguyện nợ ân tình cả một đời.
Hannah Stone nhìn người bạn vốn không thể hiện bất cứ cảm xúc gì trên lớp hay khi ra ngoài mà nhíu mày.
Hôm nay, hắn không chỉ có rất nhiều cung bậc cảm xúc mà còn nói cho cô ấy biết bản thân yêu một người đến chết đi sống lại.
Majorie kia có thể có ý nghĩa như vậy với Henry Cunningham sao? Cô ấy nghĩ một lát rồi nói hắn không cần nợ gì.
Thật ra, Hannah cũng thấy nhóm bạn kia khá vui vẻ và muốn gia nhập cùng.
Hơn nữa, gia đình ba công tố, mẹ luật sư của cô ấy tuy đôi lúc có hơi từ thủ đoạn nhưng không bao giờ lợi dụng người đang yếu thế để làm lợi cho mình.
Những ngày sau đó, Henry một lần nữa biến mất trong thế giới của Majorie.
Chỉ có Hannah Stone là thường xuyên xuất hiện, lên kế hoạch đi chơi rồi rủ cả nhóm đi ăn nữa.
Nhìn bánh waffle với kem và hoa quả được đưa đến mỗi thứ tư hàng tuần, nàng lúc nào cũng có chút hơi phân vân.
Ngày còn ở bên nhau, mỗi sáng thức dậy, đều là hắn làm nó, mang đến tận giường.
Những chuyện họ đã trải qua, sao nàng có thể không biết Hannah là do hắn nhờ mới làm cơ chứ? Thế nhưng, Henry có thể tôn trọng nàng đủ để mà không xuất hiện, Majorie đã cảm ơn lắm rồi.
Người bạn của hắn nhìn phản ứng trên gương mặt nàng, dường như cũng đoán biết được vài phần.
Cơ mà tâm tình buồn bã của nàng nhanh như nó xuất hiện, biến mất.
Stu và Hannah sau mấy buổi đi cùng thì dường như nảy sinh tình cảm.
Cô ấy trước đây thích Henry thật nhưng sau khi nhìn thấy cơn hoảng loạn kia thì nhận ra con người hắn quá phức tạp.
Thế nên, Hannah thấy cứ như Stu, đơn giản bàn về chuyện leo núi ở khắp vùng bắc Mỹ sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Họ tụ thành một nhóm bốn người, thân thiết từ vui chơi đến những dự định tương lai.
Cứ mỗi tối thứ năm, Majorie lại rủ cả hội sang nhà nấu món Việt.
Không rõ tại sao, cứ mỗi lần đóng đồ mang về cho Hannah là nàng lại để hai phần.
Cô ấy nhìn nàng nhưng dường như cũng hiểu ra.
Hai con người này rõ ràng là quan tâm đến nhau rất nhiều, nhưng vẫn làm như không biết.
Hắn lần đầu nhận món phở từ tay Hannah thì ngắm nó trân trân.
Có những lần, Henry còn mời cô ấy ở lại ăn cùng.
Những lúc như thế, bạn hắn đều nhận ra dù chỉ trong một thoáng rất nhỏ hắn cũng cởi đi lớp mặt nạ vô tình luôn đeo ở bên ngoài.
Điều đó làm Hannah có phần luyến tiếc dù không biết hết câu chuyện của hai người.
Về phía Majorie, bạn thuê cùng nhà sắp chuyển ra nên để giữ giá tiền rẻ, nàng đăng tin tuyển người cho phòng bên.
Ban đầu, nàng không định ở cùng nam giới nhưng khi Bryan Martin mang cả Alexandria đến gặp thì nàng hơi mềm lòng.
Anh ấy là một nhạc sĩ nghèo, trông có vẻ chạy ăn từng bữa.
Điểm tín dụng của anh không cao nhưng con người trông rất đàng hoàng.
Anh nói với Majorie:
- Tôi có sáng tác nhưng vẫn chơi trong quán ăn, đám cưới, và sự kiện để kiếm thêm tiền.
Bình thường một tháng, tiền mặt khoảng ba đến bốn nghìn.
Muốn chuyển đến chỗ nhỏ này là để có thể giảm tiền thuê để có người chăm thêm cho con bé lúc tôi ra ngoài và để tiết kiệm thêm cho tương lai.
– Bryan dùng đôi mắt chân tình nhất nhìn nàng.
– Nếu cô có thể bớt chút thời gian gọi chủ nhà hiện thời.
Tôi chưa bao giờ thiếu tiền nhà cả.
Cách nói của Bryan khiến nàng nghĩ tới những ngày mình mới tới Boston.
Thân cô thế cô, chỉ vỏn vẹn một khoản tiền khi cầm cặp nhẫn Henry từng tặng, nàng muốn tìm một chỗ để ở mà cũng phải chứng minh những thứ mình không có rất nhiều.
Đứa bé con trong nôi "e e" vài tiếng.
Nàng quan sát nó rồi nói với Bryan:
- Tôi bế cô bé một lúc được không?
Nựng Alexandria trong tay, Majorie lộ rõ đôi mắt buồn.
Đứa bé của cô ấy nếu còn thì giờ cũng mới gần ba tuổi.
Thế nên, ngay hôm sau, khi chủ nhà cũ của Bryan khẳng định rằng anh là một người rất tốt, nàng đã không chần chừ mà gửi hợp đồng cho thuê.
Những ngày sau đó, cuộc sống Majorie khá lên đáng kể.
Ban đầu chỉ là bạn cùng nhà, thân ai nấy lo.
Cơ mà nàng nhận ra, cứ mỗi lần ngủ gục trên bàn vì làm luận án thì Bryan lặng lẽ kê gối cho mình.
Đôi khi, nàng làm hết ca chiều của quán về thì cũng thấy một món súp nhỏ anh để lại trên bàn cùng giấy nhớ trước khi đi diễn tối.
Cứ như thế, con tim tổn thương của nàng dần ấm lại.
Rebecca và Stu đều để ý thấy nàng cười nhiều hơn.
Những lúc tụ tập bạn bè hay không phải làm tối, Majorie còn nhận trông Alexandria giúp Bryan.
Tiền trông trẻ nàng cứ thế gom một cục rồi cũng muốn anh ấy bỏ vào tiết kiệm cho con bé luôn.
Qua thời gian, tuy nàng và anh vẫn là chỉ là bạn bè, nhưng hai người chia tiền và nấu ăn chung cho đỡ tốn.
Trong căn hộ nhỏ, khi chỉ có hai người và đứa nhỏ, không khí luôn là ấm áp.
Hannah thấy tâm trạng của Majorie khá lên đáng kể thì cũng muốn nói với Henry.
Thế nhưng, khi nhìn rõ sự hiện diện tích cực của Bryan trong việc đó thì cô ấy chỉ cảm thấy thương cho bạn mình.
Hai người có lẽ sẽ không gặp lại nhau nhưng những ngày qua Hannah đều biết tình cảm của cả hắn và nàng với đối phương chưa bao giờ hết.
Sao không nói ra mà cứ phải lặng lẽ sống trong đau khổ tột cùng?
Henry dạo này mang danh dân chơi đi khắp trường Harvard.
Hắn không phải ngủ với quá nhiều người nhưng đa phần là những cô gái nổi trội hơn và trong mắt Hannah thường là có điểm gì đó phảng phất đến nàng, dù nụ cười, ánh mắt, hay một chút cá tình kì dị kia.
Cô ấy không nhịn được, chỉ đành để mọi chuyện trôi qua.
Có lẽ trong hai người thì Majorie còn có một chút lựa chọn để tiến lên.
Hắn thì Hannah không biết vì lý do gì nhất quyết mắc kẹt trong mối tình không còn hi vọng..