Ai đấy đều liếc nhìn xung quanh để tìm ra người vừa phản đối.
Veronica khẽ hắng giọng để cản Jeremiah, tránh cho ai nấy đều mất mặt.
Vậy nhưng, thằng bé đứng thẳng cả người dậy, giọng nói lúc này mang âm vực lớn hơn.
Nó nhìn thẳng hắn mà gọi:
- Ba.
Henry toàn thân cứng đờ.
Những giọt nước mắt trào trên khóe.
Mẹ hắn bất giác đưa tay, muốn che miệng thằng bé trước khi những quan khách xung quanh kịp định hình thông tin.
Thế nhưng, Jeremiah nhanh chân tránh đi, gọi lại "ba" lần nữa khiến viền mắt hắn đỏ hoe.
Mười hai năm, hắn mới được nghe tiếng gọi này nhưng lại ở trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy.
- Làm sao thằng bé biết? Liệu có ai đang lợi dụng nó để gây ảnh hưởng chính trị đối với gia đình Cunningham không? –Một loạt những viễn cảnh này chạy qua đầu Henry nhưng những tiếng gọi kia thực sự là quá ngọt.
Quan khách ngồi dưới không một ai nhúc nhích.
Dường như giữa những vẻ mặt lo lắng cho tình hình thì cũng có những người muốn nghe chuyện xấu của nhà Cunningham.
Thằng bé tiến lên phía trước nắm lấy tay hắn mà rõ ràng:
- Ba yêu mẹ thì tại sao lại cưới Louisa chứ? Con phản đối.
Cô dâu trước mặt hắn nhìn vẻ cương quyết này của Jeremiah Cunningham thì không phật ý mà còn phải lưu tâm nén lại một nét cười.
Cô ấy cũng mong có người đến phá đám cưới, chỉ không ngờ là thằng bé của hắn oai phong lẫm liệt làm trước thôi.
Cái dáng vẻ này của nó khá là giống bạn thân của cô ấy hồi còn nhỏ.
Veronica thấy Henry dường như sắp khóc, rồi thừa nhận tất cả trước mặt những người chẳng biết là bạn hay thù ở đây.
Bà nhờ vệ sĩ nhanh chóng mang thằng bé đi.
Mặc cho Jeremiah giãy lên, ai cũng nhìn thấy nó bị những con người lực lưỡng áp giải nhưng mất mặt một còn hơn mất cả mười.
Đám cưới này nhất định phải tiếp tục.
Cha sứ thở phào, hỏi lại câu hỏi xưa:
- Còn có ai có vấn đề với cuộc hôn nhân này thì..
Lời còn chưa ra hết khỏi miệng, Bryan Martin đã đứng lên.
Nghe được tiếng gọi "ba" của thằng bé, anh đã đoán được hơn nửa câu chuyện rồi.
Alexandria nhìn ba nó thong thả mở lời:
- Tôi có.
– Anh chẳng đợi người ta hỏi mà nói thêm.
– Lúc cậu thuyết phục tôi kí vào thỏa thuận hòa giải quyền nuôi con với vợ cũ, cậu đã thừa nhận cậu yêu Majorie.
Hôm nay, rốt cục lại cưới người khác.
Cậu giải thích rõ trắng đen cho tôi xem nào?
Những người ở dưới có thêm một mẩu chuyện lại càng thêm ngơ ngác, không ai để ý Bryan đang nháy mắt với con gái mình trên lễ đài.
Alexandria từ gương mặt bí xị, nở nụ cười thật tươi.
Họng hắn vẫn cứng đờ, những hơi thở hoàn toàn không thể đều trở lại.
Veronica tức giận vì anh nghệ sĩ ất ơ kia, lại định sai vệ sĩ lôi cổ hết ra ngoài.
Cơ mà còn chưa kịp làm vậy, thì một giọng nói nữa lại vang lên:
- Tôi cũng phản đối.
Người người tiếp tục ngoái cổ.
Lần này, mẹ hắn cũng bất lực.
Đây không phải nghệ sĩ, càng không phải doanh nhân, vợ của chính khách đang lên như diều ở California điềm đạm nói:
- Ngày còn học trường luật ở Boston.
Tôi và Hannah đều nhìn thấy cậu đem Jeremiah còn bé xíu chạy đến quán ăn muốn tìm Majorie.
– Chị ấy kéo luôn cả bạn thời trường Luật của hắn cùng đứng dậy khiến Hannah khó xử cười trừ với xung quanh.
– Cơ mà cậu thấy Bryan đang tán người ta thì chạy mất.
Yêu người ta mà không nói, giờ cưới người khác, phải bàn giao đàng hoàng chứ?
Louisa đứng cạnh hắn nãy giờ cũng không nhịn được nữa, bật ra thành một nụ cười.
Khách khứa ai nấy đều nhìn thấy gương mặt cô ấy đỏ au vì phải nhịn.
Mọi người càng ngơ ngác hơn.
Chú rể bị nói là yêu người khác nhưng bản thân cô dâu có vẻ như đang xem kịch hài chứ không hề tức giận.
Chẳng lẽ đây là một trò đùa kì quái gì, cho đám cưới thêm vui nhộn sao? Người người đều nghi hoặc.
Cha sứ bất lực vì không làm được vì không làm được việc của mình, hắng giọng nói:
- Còn ai nữa thì đứng lên một lượt đi.
Stu và Kevin chỉnh vest đứng dậy cạnh hai người vợ của mình.
James Conaway từ tốn kéo lại tay áo vươn người lên.
Đến một Thị trường và hai tổng tài quyền lực nổi tiếng cả nước cũng thế này, chẳng ai ở đây từng đến một đám cưới kì dị như vậy cả.
Marcus thấy hắn vẫn không phản ứng được thì ghé sát tai:
- Trong những người phản đối anh lấy vợ có cả khách hàng quan trọng của Klein Thomas Tannehill.
Có phải tôi cũng nên đứng sang bên nói mình phản đối không?
Câu đùa này của anh phù rể khiến hắn thở ra tỉnh mộng, nhưng cục diện trước mặt rối như tơ vò.
Veronica mặt đỏ gay, bà chỉ muốn cứu con trai, mà cao giọng:
- Các người được mời đến đây để chúc phúc chứ không phải để bình bầu.
Tôi không biết các người có ý gì nhưng nếu muốn phá hoại đám cưới thì nhà Cunningham chúng tôi đều không tiếp.
- Đúng là không phải để bình bầu.
– Một giọng nói thanh mảnh vang lên khiến Henry quên hết tất cả chỉ nhìn riêng về một hướng.
Đám đông lúc này cũng quay đầu về phía nàng.
Majorie mặc quần bò tiến vào giữa lễ đường.
Áo thun bó được dắt vào trong cạp, trông rất khỏe mạnh tự tin nhưng nhìn sao cũng không hợp cảnh tượng trang trọng của đám cưới xung quanh.
Louisa nhìn nàng, ánh mắt mang theo nhiều cảm phục.
Không hợp cảnh nhưng hợp tâm lý ai kia kìa, cô ấy thoáng đánh mắt sang bạn thân mình, cũng mừng cho Henry.
Những lời tiếp theo trên gương mặt đầy nước mắt của Majorie thực sự giống như cả thế giới chỉ có hai người:
- Lần đầu tiên gặp anh ở Clemson, em không dám yêu vì bản thân đã quá quen với việc độc lập tự cường nhưng anh tình nguyện cho em một chỗ dựa không suy chuyển.
Lần thứ hai gặp lại anh ở Boston, em càng không dám yêu vì thân phận chúng ta quá khác nhau.
Em sợ mình không đủ sức, càng sợ trèo cao ngã đau như trước đây.
Em muốn bình yên, nhưng bình yên bên anh, em cũng sợ quá đắt nên chọn một cuộc sống bình thường hơn tất cả.
Anh đã tự chịu đau mà để em được tự do.
– Nàng nghiêng đầu nhìn những giọt nước mắt rơi trên gương mặt đẹp đến tuyệt mỹ của hắn, chờ một lúc rồi lên tiếng.
– Lần thứ ba, em dám yêu nhưng anh lại để những hiểu lầm chen chân vào giữa.
Anh nghĩ em sẽ giận vì anh đem con giấu đi mười mấy năm trời.
Em giận chứ.
- Anh xin lỗi.
– Henry nói ngay trước tất cả mọi người, nhưng trái tim như cởi ra một nút thắt.
Nàng nhìn hắn mà tiếp tục:
- Nhưng mà em còn nhớ anh từng nói bản thân phải mạnh mẽ thì mới bảo vệ được người mình yêu thương.
Em đã mạnh mẽ để bảo vệ rất nhiều người: Người mẹ bị điên của em, em trai em, Alexandria, Bryan, – Nàng nhìn sang con gái và chồng cũ.
– Chúa biết là còn cả những doanh nghiệp ở khắp nơi và cả những đứa trẻ trong vụ án quỹ từ thiện nữa.
Majorie tìm lấy sự khích lệ trong mắt James và Louisa.
Nàng dừng thêm mấy nhịp, rồi tiến gần hắn hơn.
Henry bất giác đặt tay lên eo nàng.
Không còn là dõng dạc như tuyên ngôn, Majorie vươn tay lau nước mắt cho hắn, nói bằng giọng đủ để những người đang đứng gần nghe:
- Hôm nay em mới nhận ra là em chưa bao giờ đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh và con chúng ta.
Toàn là anh làm thế.
– Nàng một nụ cười khích lệ khiến hắn cũng cười theo.
Quan khách ở đây dù không hiểu những cũng tràn theo cảm xúc mà thấy sương đọng trong mắt.
Louisa lấy khăn tay từ phù dâu, chấm lên trên khóe mắt.
Pierre của cô ấy nói cuộc sống luôn có những điều bất ngờ.
Hôm nay, đúng là một ngày như vậy.
Henry không còn để ý xung quanh nữa, ôm cả người nàng, hôn lên trán mà thì thầm:
- Được làm lại, anh cũng vẫn sẽ luôn bảo vệ em như vậy.
Majorie lắc đầu tự nhiên:
- Giờ em cũng đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh khỏi chính anh rồi.
Marcus ở bên cạnh bật cười thành tiếng, khiến Henry phải hích vai anh ta.
Trước hôm nay, anh chàng phụ tá được hắn dìu dắt rất nhiều thực sự không biết Majorie là ai.
Thế nhưng, câu nói vừa rồi của nàng rất đúng.
Thứ làm hại Henry nhiều nhất không phải cuộc sống khó khăn hay là địch thủ mạnh mà chính là bản chất có chính nghĩa, có yêu thương nhưng nhiều lúc tự cho mình thông minh quá đầu của hắn.
Henry cúi đầu định hôn Majorie thì bị Louisa ngăn lại.
Ai nấy đều cảm động nhưng cô dâu chen vào thì điều chỉnh sắc mặt của bản thân một chút.
Dù sao cô ấy cũng mới là người đang bị cướp chồng.
Henry hơi hồi hộp nhưng cô bạn thân của hắn tươi cười nói:
- Muốn hôn người ta thì phải xong đám cưới mới được.
Quan khách ngã ngửa thêm một lần, nhưng ba mẹ Louisa chỉ lắc đầu nhún vai.
Con gái họ được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách nhiều phần khác biệt.
Cô ấy điềm nhiên hỏi:
- Trong kia vẫn có nguyên cả tủ váy cưới, chị vào chọn một cái luôn nhé.
- Chọn váy á? – Majorie tròn mắt nhưng vẫn lắc đầu.
Cô ấy thấy nàng cương quyết đứng lại trên lễ đường mà không đi thì vẻ mặt hơi khó hiểu.
Henry nở một nụ cười thật lòng, lên tiếng trước:
- Thứ cô ấy đang mặc là bộ đồ hôm bọn anh định đi ra tòa án Clemson đăng kí.
Majorie liếc mắt nhìn sang, thì ra hắn vẫn hoàn toàn nhớ.
Louisa há miệng mất nửa giây rồi lại cười diễm lệ:
- Vậy trong mắt cậu, chị ấy lúc này là đẹp nhất rồi.
Lại có một giọng nam vang lên, nghe dường như không phải là người Mỹ mà là âm vực châu Âu:
- Đây có phải là đám cưới nhà Cunningham và nhà Wilson không?
Âm thanh vừa trầm vừa lớn khiến đám đông đang nhộn nhịp trước bỗng chốc im bặt.
Đó là một người đàn ông râu ria không được cắt tỉa quá cẩn thận nhưng vóc dáng cao lớn, nụ cười vô cùng tự tin.
Mái tóc đỏ và chiếc ba lô chuyên dụng của anh đi thẳng vào lòng một cô gái vẫn còn đang đứng trên lễ đài.
Cô ấy ngẩng cao đầu tự hào, vành mắt cũng đọng vài giọt nước:
- Em còn tưởng anh sẽ không đến.
Louisa xách nguyên váy cưới, chạy đến bên chàng thanh niên nọ.
Anh cứ thế ôm xốc người cô gái mình yêu mà hôn.
Jacob Bowers nãy giờ vẫn im ắng, buột miệng nói:
- Đó không phải là Pierre Kronenbourg sao?
Chồng cũ Louisa nhưng Majorie hoàn toàn không biết, chỉ nhíu mày, lầm bầm:
- Mình không phải là người duy nhất muốn cướp hôn sao?
Henry phản ứng tự nhiên kéo nàng vào sát hơn, cười một cái, rồi thoáng, làu bàu:
- Cậu ấy vừa không cho anh hôn em.
Giờ lại tự mình không kiếm chế được.
Đúng là đạo đức giả mà.
Majorie nhìn hắn.
Thật ra, nàng cảm thấy hai người bọn hắn đúng thật là bạn thân, chứ không cách nào là một cặp.
Dù Henry hay Louisa thì cũng tự do đến mức để người ta phá toang cái đám cưới rồi.
Veronica có lẽ nhìn tình hình nên từ đâu thả Jeremiah ra.
Thằng bé không được chứng kiến màn tỏ tình vĩ đại của mẹ nhưng vẫn chạy đến luôn đến bên cạnh hắn.
Nó nhìn thấy nàng thì hơi đỏ mặt không tự nhiên như mọi khi.
Majorie nghiêng đầu, nheo mắt nhìn thằng bé.
Nó cũng biết rồi.
Nàng cười cười:
- Lại đây..
con trai
Jeremiah muốn lao vào thì bị Alexandria nắm lên áo:
- Anh có tóc đen thì mẹ vẫn là mẹ em.
Bốn người phì cười ôm lấy nhau.
Một gia đình nên là như thế.
Veronica thở phào nhìn sang người chồng đã liệt của mình.
Sự nghiệp chính trị của con thì bà chưa biết, nhưng mà hắn đang hạnh phúc.
Bà cười vui vẻ, nói với Robert Cunningham:
- Có lẽ ông đúng.
Majorie sẽ phá hoại sự nghiệp của Henry nhưng mà tôi lại thấy thằng bé như thế này mới gọi là tốt đẹp.
* * *
Nói là đám cưới toang thì cũng không hoàn toàn vậy.
Quan khách có hơi choáng vì tiếp nhận quá nhiều thông tin một lúc nhưng nhờ mấy người bạn nhiều chuyện của cả cô dâu và chú rể mà dần dần, ai cũng phân tích được mạch chuyện.
Cha sứ thì cũng đến muốn ngất xỉu luôn nhưng mà cả hai cặp đôi đều muốn cưới nên bất lực mà ở lại.
Trong lúc, Majorie đi rửa mặt và Pierre chỉnh tề lại trang phục sau hai ngày bay thẳng từ Bờ Biển Ngà đến Atlanta thì hắn hỏi Louisa:
- Cậu là mượn đám cưới, rồi báo Pierre trước, mong người ta đến phá đúng không?
- Tớ không thể nói không.
– Cô bạn thân hắn điềm nhiên thừa nhận.
– Tớ muốn biết anh ấy có thể một lần chọn tớ thay vì những sự nghiệp công ích ngoài kia không? Nhưng tớ cũng nghĩ thể diện là của tớ và nhà tớ, nếu mất thì cũng không ảnh hưởng mấy đến việc tranh cử Thống đốc của cậu.
Hắn mỉm cười, nhìn quanh đám người đang bàn tán xôn xao về bốn người họ:
- Cái vụ Thống đốc đó thì giờ tớ cũng không biết có ổn không.
- Nhưng mà cậu hạnh phúc, đúng không? – Louisa nhìn hắn vẫn im lặng mà rằng.
– Tớ chưa từng thấy một màn tỏ tình hùng hồn đến thế.
- Chúng ta đều hạnh phúc.
Cha sứ vất vả lắm mới đọc xong lời thề cho hai cặp đôi yêu nhau.
Khi ông qua được đoạn "phản đối" mà không thấy ai đứng lên thì dường như đã thở phào một cái.
Cơ mà, đến đoạn trao nhẫn ông lại thót tim lần nữa.
Marcus định đưa nhẫn mình cầm cho hắn thì Henry từ chối.
Hắn tháo từ cổ ra một chiếc vòng có cặp nhẫn trên đó.
Majorie vừa nhìn thấy thì mắt nàng lại đỏ hoe.
Năm đó, nàng thất vọng về hắn mà đem hết nhẫn đi cầm.
Henry thì ra đến cuối cùng đều chuộc lại.
Hôm nay vốn là ngày cưới của hắn với một người khác, nhưng Henry đeo chúng trên cổ như để khắc ghi.
Khi hai người trao nhẫn cho nhau, tất cả những tủi thân đều trào ra mạnh mẽ.
Nụ hôn này họ đã đợi rất lâu rồi.
Phía bên kia, mọi người cũng đang hoảng hồn khi Pierre không có nhẫn.
Marcus nhìn Henry định đưa ra chiếc nhẫn kia thì bị Louisa lắc đầu ám hiệu.
Anh phù rể lại thở dài.
Những cặp đội này quá là phức tạp.
Pierre Kronenbourg đuểnh đoảng chạy đến chiếc ghế để đồ của mình, lôi từ chiếc áo khoác thám hiểm ra một chiếc nhẫn cỏ khô được bện rất tinh tế.
Anh trao nhẫn cho Louisa rồi, nói bằng giọng lơ lớ:
- Mấy đứa trẻ trong làng nói nếu là em thì phải mang nhẫn thật đặc biệt.
Cô ấy nhìn xuống chỗ ba mẹ mình, cũng vẫn hơi sợ họ mắng.
Cơ mà ba Louisa gật gật đầu.
Giờ ông khỏe lại rồi, con gái muốn làm gì mà chẳng được.
Sản nghiệp thì cùng lắm theo ý nó, đem đi làm từ thiện hết.
* * *
Đám cưới này tuy hơi lạ nhưng không khí tràn ngập tình yêu.
Jeremiah mời Veronica nhảy vì lúc đầu buổi quả thật đã không nghe lời bà.
Nó khôn khéo gọi "nội à" khiến ý cười của bà cũng lan đầy mắt.
- Sau này không được bướng bỉnh như thế nghe chưa.
– Veronica hừ một tiếng.
- Ba con dạy sao thì con là như vậy đó.
– Nó cong mi.
– May ra mẹ dạy thì mới khác hơn.
Bryan Martin và James Conaway nhìn cảnh tượng thì cụng mấy ly rượu với nhau:
- Xem ra, cô gái chúng ta cùng theo đuổi có bến đỗ cuối rồi.
Họ vì cùng yêu một người mà trở thành bạn bè.
Henry cũng là một người trong số họ.
Tình yêu đôi khi không có thắng thua và cũng bao dung như vậy đấy.
* * *
Thị trưởng Brady Thompson của Sandy Springs nhảy với vợ xong thì nói với người bạn tại Lầu năm góc của mình:
- Xem ra, ngày xưa Henry Cunningham và Louisa Wilson nói họ chỉ là bạn cũng không hề giả.
Jacob Bowers không để ý lắm, nhìn về phía Helga đang đứng một mình.
Anh tiến tới mời cô ấy nhảy.
Từ khi bỏ tên khốn Robert Jensen, dường như con gái nhà Valentine đã đẹp lên đáng kể.
Brady Thompson nhìn phản ứng đó của bạn thì cười thành tiếng.
Anh nhấp một ngụm Whiskey trong tay.
Hình như Jacob từng nói muốn giúp Henry loại đứa con hoang kia là vì không muốn Sheila Jensen trở thành mẹ kế của sản nghiệp nhà Bowers.
Cơ mà, có vẻ anh ta đã nói dối.
Mục đích chính của Jacob là Helga kia cơ.
Cuối cùng cũng đều là vì yêu.
* * *
Ở một góc tiệc khác, Kevin Navarro nhảy với Rebecca của mình.
Anh Thị trưởng này bình thường ít nói, hôm nay càng cười nhiều hơn trước vợ.
Chị quắc mắt, lên tiếng trước:
- Hôm nay anh bị ma ám sao mà cười nhiều như vậy?
- Bị em ám.
– Anh cưng chiều nhìn chị.
– Bình thường em luôn trầm ổn, còn luôn nói hai người kia chắc gì đã hợp.
Vậy mà hôm nay bất chấp cả sự nghiệp mà chúng ta tạo dựng, đứng lên vun vào luôn.
- Anh cũng đứng dậy còn gì.
– Rebecca cong mắt.
- Là vì em.
– Kevin vui vẻ.
– Nhưng em chưa bao giờ kể cho anh chuyện của Henry và Majorie cả nên nếu người ta hỏi anh cũng chỉ có thể nói "tôi làm theo vợ tôi" thôi.
Chị nhìn anh hài lòng:
- Tại em đã nghĩ hai người đó cứ mèo đuổi chuột thôi, chẳng tìm về với nhau đâu nên không kể.
Ai dè, ngoài đám năm đó ở Boston, còn có lịch sử nhiều như thế.
Anh Tổng tài Công nghệ sinh học Stu cũng chìm đắm trong điệu nhảy với vợ mình.
Anh nhìn Hannah đang hạnh phúc mà tò mò:
- Trước đây, có Bryan, em cũng thầm lặng cổ vũ cho Henry hơn.
Anh có thể hỏi tại sao được không?
- Bryan rất tốt.
– Cô ấy mơ màng nhìn về phía nàng và hắn.
– Cơ mà anh phải nhìn gương mắt đau đến cạn kiệt nguồn sống của Henry mới biết cậu ấy yêu Majorie đến mức nào.
- Thật ra anh cũng biết.
– Stu hồi tưởng về ngày mình chứng kiến hắn và nàng khóc trong vòng tay nhau.
- Anh biết sao? – Hannah tròn mắt.
- Việc tổ chức sự kiện của Ivy năm đó, rồi đua thuyền và thay bánh xe, hai người ấy rõ như vậy, có thể không biết không? – Anh nhìn vợ gật gù.
– Cơ mà, anh không rõ vì phức tạp gì, cậu ấy cứ mãi không đuổi theo.
Anh chỉ không muốn bạn mình mãi chờ đợi một người không tới.
- Giờ thì cũng tốt cả rồi.
– Cô ấy vui vẻ.
– Cũng may là anh không bao giờ phải chờ người không tới nhỉ?
Stu mình đang bị vợ chọc, cúi xuống hôn Hannah.
Năm đó cũng là cô ấy chủ động nhiều hơn, chứ mọt sách như anh ngày đó, dám tỏ tình cũng thật là khó.
* * *
Bạn ở hãng luật của hắn dường như cũng không kém phần nhộn nhịp.
Frank Tannehill mời Wendy Klein nhảy.
Anh ta vốn vẫn luôn ngưỡng mộ chị:
- Nếu không phải năm đó mẹ nuôi anh xảy ra sự cố thì anh đã được qua quãng đời trường Luật ở Columbia với em rồi.
Chị đưa mắt, rất nhu tình nhưng cũng đầy quyền lực:
- Anh có phải vì thế mà giận cá chém sang tận người được chính tay em đào tạo từng năm một là Henry không?
Frank cười cười, không hề phủ nhận.
Thì ra, hai người vốn đã có lịch sử này.
Cô trợ lý Laura Slater nhìn những cảnh yêu đương xung quanh, nghiêng người theo điệu nhạc.
Cô ấy mừng cho họ nhưng độc thân cũng có cái vui.
Marcus Thomas mang một ly vang cho cô ấy rồi tựa người lên một bậu lan can bên cạnh:
- Xem ra chỉ có những người như chúng ta là không có bạn nhảy thôi
Laura nhẹ nhàng liếc sang chàng trai trẻ:
- Tôi vẫn đang chờ bài phát biểu nâng ly của cậu đây.
Anh luật sư đứng danh trẻ nhất cả nước kéo lộ một mảnh giấy trong túi áo vest rồi cất lại:
- Tôi đã chuẩn bị rất kĩ nhưng mà – Marcus nghiêng đầu về phía Henry.
– Tôi còn chẳng biết gì về Majorie hay cái anh Pierre kia cả thì phải nói thế nào.
Laura nhún vai đánh mắt sang phía bốn nhân vật chính của buổi tiệc và những người vừa đứng lên phản đối lúc nãy:
- Có lẽ cũng không ai biết được toàn bộ câu chuyện nhưng những người yêu nhau đến được với nhau, không phải là lời chúc phúc lớn nhất rồi sao?
* * *
Những quan khách khác cũng hòa vào không khi vui chung.
Dần dà không mấy người để ý là cả hai cặp đôi đều đã biến mất rồi.
Pierre và Louisa được đám phù dâu đẩy lên một chiếc xe bọ rùa nhỏ, rồi cùng nhau lái đến một khoảnh đồi gần Đại học Clemson lúc xưa.
Nó ở chính xác nơi nào thì chỉ có hai người họ biết.
Đợi mấy hôm nữa, họ sẽ tự động quay về thôi.
Nàng và Henry thì lần đầu tiên có thể ở trong một căn phòng tân hôn của riêng mình.
Majorie nhìn quanh căn phòng rộng lớn, bất giác đặt tay lên phím đàn.
Đây chính là nơi hắn đã lớn lên nhưng nàng chưa bao giờ đặt chân tới.
Nàng trưởng thành trong một hoàn cảnh hoàn toàn khác, tuy không sung túc thế này nhưng đến cuối cùng, khi nỗ lực lại dễ tự do hơn.
Hắn nhìn nàng.
Hai người lao vào nhau vội vã.
Những lớp áo trút xuống.
Bao nhiêu năm nay, Henry vẫn luôn mơ giấc mơ này.
Hai chân Majorie quấn lên hông hắn.
Hai người cuồng nhiệt bắt đầu những dịu ngọt của riêng nhau.
Bên trong, tân hôn viên mãn.
Bên ngoài, khách tiệc rộn ràng.
Có một người đứng xa chứng kiến cảnh người người hòa vào trong những điệu nhảy mà nước mắt lặng lẽ rơi.
Việc cô ấy muốn làm ngày hôm nay, đến cuối cùng vẫn là không làm được..