Klein Tokar, Upchord và nàng kí xong thỏa thuận nhưng Henry không về Atlanta ngay lập tức.
Hắn mua vé hạng nhất đi San Francisco còn cố tình ra sân bay sớm vài giờ để tiễn mẹ con nàng.
Trước đây, khi Bryan Martin ở nhà nhiều, Henry hay viện cớ công việc sang thăm.
Vốn Majorie cũng không thích nhưng chuyện giữa hai người quá phức tạp, nàng không cách nào nói được cho chồng.
Hắn lợi dụng điểm này tập trung nói với Bryan về sự nghiệp của Majorie.
Bởi thế, người chồng thương vợ của nàng về sau rất tin Henry còn mời hắn ở nhà họ mỗi lần sang Nashville với tư cách bạn gia đình nữa.
Nàng thấy vậy cũng không nói thêm gì, đa phần là công việc và xã giao đúng lễ, không cho hắn lấy một nửa điểm tâm tình.
Nhưng thế thì cũng không sao.
Henry chỉ là muốn ở gần nàng thêm một chút.
Hắn đối tốt với Alexandria nên về sau kể cả khi hắn không thường xuyên đến nữa, cô bé cũng rất vui vẻ.
Hôm nay, Alexandria nhìn thấy hắn ở sân bay thì chạy tới ôm chầm lấy, ngây thơ hỏi:
- Con nghe mẹ con nói chú giúp mẹ con sửa xe vì mẹ con giúp chú kiếm rất nhiều tiền đúng không ạ?
Câu nói này khiến hắn phì cười, bế cô bé lên rồi đảo mắt sang nàng:
- Mẹ con cũng rất biết cách quảng cáo cho bản thân đấy.
Cho chú gửi lời chào đến ba nha.
- Vâng ạ.
– Alexandria rũ mắt buồn, rồi chu cánh môi nhỏ bé.
– Nhưng cũng hai tuần nữa, ba mới về thăm con được.
Henry nghe câu này thì nhìn sang nàng dò hỏi.
Alexandria lúc này đã tuột xuống chạy đi chơi cầu trượt ở một bên.
Nàng nhân lúc đó quay sang phía cô bé rồi rất tự nhiên, bước vài bước ra xa, làm như không thấy tâm tình của hắn.
Henry không nhịn được, kéo lên cánh tay nàng.
Vì hơi nhanh nên xém chút Majorie đã đập thẳng mặt vào ngực hắn.
Cả hai đều bối rối.
Hắn cũng đã nhận thấy tia buồn trong mắt Majorie nhưng không muốn làm nàng khó xử, chỉ lùi lại để hai người nghiêm chỉnh hơn.
Sau một hồi quan sát Alexandria trong im lặng, nàng cuối cùng cũng lên tiếng:
- Bryan vì sự nghiệp của em cả một đời.
Giờ đến lúc anh ấy có thể khởi sắc để làm điều mình thích, hai mẹ con em cũng nên vì anh ấy chút.
Henry gật đầu nhìn mẹ con nàng rời đi.
Hắn vẫn không nhịn được gọi tên Majorie lần nữa.
Nàng quay đầu, hắn từ tốn:
- Em muốn hỗ trợ gia đình mình sao cũng được nhưng nếu có một ngày Bryan làm em đau lòng.
– Henry dừng một chút.
– Anh nhất định có thể giúp được..
về mặt luật pháp.
- Sẽ không cần thiết.
– Nàng mỉm cười với hắn như để khẳng định hai vợ chồng họ sẽ không có chuyện gì.
Có điều, nét buồn trong mắt hai người trong nửa giây không cẩn thận chạm vào nhau lần nữa.
Ngay lập tức, một không gian tưởng tượng lại mở ra.
Hắn ôm nàng, hôn nàng như bản thân đang trong cơn đói khát.
Hai người có thể xoa dịu cho nhau những nỗi buồn không ra đến miệng kia.
Majorie cắn một góc môi, lần này nàng quay đầu đi trước, bỏ lại hắn trong những nỗi hoang mang.
Henry nhắm mắt, cố giấu những tâm tình bị kìm nén của hắn và nàng sau tròng mắt xanh dương.
Thế nhưng ngay lúc này chúng vẫn lộ ra mồn một.
Đôi tay hắn tê dại.
Từng bước chân càng nhanh thì chúng càng giật giật như muốn kéo hắn quay lại chạy đến bên nàng.
Mọi tế bào trong cơ thể hắn đều muốn hòa làm một với Majorie.
Những sự nóng bỏng, những mùa hè rực nắng, và lần đầu tiên của hai người năm ấy.
Mỗi kí ức đều làm đôi mắt của Henry tối lại.
Hắn mở máy nhìn tin nhắn của Yves.
Cô ấy báo mình nhận được một bức tranh từ Rebecca và Kevin Navarro, người đang làm thị trưởng San Francisco.
Hai người này chắc muốn giữ quan hệ thân quen với hắn nên có chút hiểu nhầm khi hắn dẫn Yves đi chơi.
Ban đầu, Henry nghĩ mình sẽ bay sang bờ Tây, lấy bức tranh rồi lôi họ đi ăn để giải thích.
Thế nhưng, tâm trạng rối loạn và những ham muốn của Henry vào ngay lúc này khiến hắn đột nhiên nghĩ đã là nhầm thì cho nhầm luôn.
Dù sao thì cô gái biết điều kia cũng đang giấu giếm nàng.
Nếu có thể giải quyết những hoang mang hiện tại và tạo thêm một cơ sở ở bờ Tây thì không có gì không có lợi.
Henry bấm điện thoại:
- Tối nay anh sẽ đến nhà em.
* * *
Phía bên kia, từ lúc Yves đề nghị hẹn hò tiếp, hắn đã không trả lời, cũng không liên lạc.
Đó giống như một lời từ chối rất rõ ràng.
Cô ấy trong lòng hơi tiếc nhưng cũng chấp nhận, quay lại với mối quan hệ bạn bè cùng Chris Barnes.
Yves tự dỗ mình rằng sẽ qua từng ngày thật vui vẻ.
Khi tranh từ bảo tàng được vợ chồng thị trưởng gửi đến tận nhà thì cô ấy cũng chỉ nghĩ cần báo cho hắn biết nên mới chủ động nhắn tin.
Cơ mà trong vô thức, một niềm hi vọng mỏng manh vẫn nảy nở rồi chết dần khi hắn không hề đáp lại.
Cô ấy tập trung vào công việc của mình ở Essa, hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm:
- Là vọng tưởng thì diệt sớm sẽ càng là tốt.
Thế nhưng, ngay lúc này, Henry cụt lủn một câu.
Yves không phải không chờ mong mà là không có cách nào đoán ý.
Hắn nói tới nhà là lấy bức tranh hay còn điều gì khác.
Nếu là cái đầu thì cô ấy không ngại nhưng nếu hắn muốn hơn..
Yves cố không cho mình hi vọng nhưng đầu óc vẫn lang thang.
Từ khi quyết sẽ ly hôn, cô ấy thuê một phòng trong nhà người quen ở chung cùng với một phụ nữ có con trai nhỏ.
Tuy riêng biệt nhưng đừng nói là một người đàn ông như Henry, cô ấy dẫn bất cứ bạn bè nào đến cũng có phần bất tiện.
Yves đỏ mặt, nếu như hắn thực sự có ý gì khác thì sao? Cô ấy lấy hết dũng cảm của mình nhắn nỗi lo của mình cho hắn.
Cơ mà, bấm xong mới phát hiện tin chẳng đến được chiếc điện thoại kia.
Có lẽ, hắn đã lên máy bay hay ở nơi nào không có sóng.
Yves ngây người, miên man suy nghĩ đủ điều trên đường từ Essa về.
Sau khi tắm rửa, cô ấy thở dài tự nhủ chẳng qua bản thân nghĩ nhiều thôi.
Nếu không vì tranh thì Henry đến đây gì chứ? Vừa nghĩ vậy thì tin nhắn báo hắn đã tới dưới nhà khiến cô ấy giật mình.
Yves phủ lên người một bộ quần áo mặc nhà đơn giản rồi xỏ dép ra cửa.
Trên thang máy xuống, cô ấy hít một hơi, muốn chỉnh trang nụ cười trên mặt định bụng sẽ nói với Henry rằng tranh vẫn ở đây nhưng quá to nên nếu muốn thì hắn cần cử người đóng gói rồi khiêng xuống.
Việc hậu cần bên tòa nhà, chỉ cần hắn có giờ chính xác, cô ấy sẽ giúp được.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy người thì Yves đã bị cái dáng vẻ cao lớn kia ép vào một nụ hôn.
Cô ấy lờ mờ nghĩ mình đã định nói gì nhưng đầu lưỡi hắn ngọt ngào quấn chặt khiến cho toàn bộ tâm trí của cô ấy đều vướng một mảng trắng nhờ:
- Đưa anh lên nhà.
– Hắn thì thầm dưới mũi, nhưng nghe cách nào cũng giống như ra lệnh.
Yves muốn giải thích gì đó nhưng cô ấy giống như bị thôi miên bởi sự hoang mang nửa buồn nửa vui trong đôi mắt xanh dương trước mặt.
Cơ thể cô ấy hoàn toàn không nghe lời, nhất định làm theo hắn.
Khi vào đến phòng rồi, cô ấy cố kéo lấy một phần não, vươn tay chỉ đến bức tranh lớn, muốn nói thêm mấy lời.
Thế nhưng, bàn tay khỏe mạnh của hắn nhanh chóng đè chặt Yves xuống giường rồi kéo đồ trên người cô ấy.
Môi hắn tìm tòi khiến Yves thở từng nhịp ngắt quãng van lơn:
- He..
Hen..
Henry..
Người bên trên dường như không nghe thấy, chỉ tiếp tục trút xuống từng mảnh đồ.
Một nụ hôn ép chặt ngay đầu lưỡi.
Cô ấy cảm nhận được hương vị thoảng thoảng của Whiskey dòng Scotch nhưng thế này chắc chắn không đủ để hắn say.
Henry như mơn trớn từng tế bào trong cơ thể cô ấy.
Chút lý trí cuối cùng cũng tan thành mảnh vụn.
Hắn rõ ràng tự muốn thì Yves đáp trả thôi.
Hắn nắm sau tóc cô ấy, không nhìn mắt nhưng thì thầm bên tai:
- Em đã tưởng tưởng như thế này bao nhiêu lần?
Hắn cuồng nhiệt nhưng đập vào mắt Yves là một sắc tối tăm của đôi mắt xanh dương.
Vẻ hoang mang dạt sang viền mắt.
Trong một giây, cô ấy nhìn thấy sự điên cuồng và sở hữu của Henry.
Thế nhưng, cũng chỉ nửa khắc sau, mí mắt Yves bắt đầu máy lên.
Những đợt sóng nóng đánh qua trên lồng ngực.
Vừa rồi rõ ràng là tự nguyện nhưng không hiểu sao một phần thần chí vẫn nói rằng hắn hoàn toàn điều khiển cô ấy.
Cảm giác trên cơ thể quá sức tuyệt vời, Yves nhắm mắt chìm vào cơn mê tỉnh.
Henry thở ra mấy hơi trút gánh thì bắt đầu thấy lồng ngực mình nhẹ hơn.
Hắn kéo người, buông chân xuống một góc giường rồi cố để nhịp tim bình hòa.
Đôi mắt buồn vui lẫn lộn trong cả mấy ngày nay của hắn dần lấy lại nét lạnh lùng.
Henry tự cười mình.
Ham muốn luôn kìm hãm khi hắn ở bên Majorie có chỗ để xả ra, tuy không lành mạnh lắm nhưng xét cho cùng cũng sẽ giữ hắn không điên.
Hắn nhìn sang Yves.
Cô ấy chắc chắn không phải là nàng thế nên đáy tim dâng trào cảm xúc.
Hắn để một giọt nước mắt lăn xuống trên khóe rồi gạt đi.
Henry luôn tự nghĩ mình tán tính rồi tìm mọi cách để giành giật từng phút với nàng chẳng qua là để cho bản thân hắn cảm thấy bình thường thôi.
Cơ mà, chỉ cần Majorie và Jeremiah an ổn, hắn cứ sống dở người dở quỷ như thế này cũng được.
Nhắm mắt, kí ức lại đong đầy.
* * *
- Majorie, chân phanh, chân phanh kìa.
– Henry gào lên.
Khi hắn nghe đến "kít" một cái thì hai người đều nhắm mắt.
Xung quanh yên tĩnh, hóa ra vẫn là chưa đâm.
Henry nhìn cột nước cứu hỏa trước mặt thở phào còn nàng liếc hắn cắn môi tội lỗi.
Hắn bật cười, họ không chết, không chết là được rồi.
Hắn tắt máy, gạt phanh tay, để nguyên chiếc xe nàng vừa chèn lên bụi hoa, rồi tháo đai an toàn với người sang.
Gương mặt Majorie lập tức chuyển từ hơi sợ sang lém lỉnh, cảm nhận sự mềm nhẹ trên đôi môi kia.
Cơ mà, nàng có thể mới tập lái xe, còn hôn thì không vậy.
Hắn vừa định tách ra thì Majorie đã vòng tay qua cổ, áp sát vào.
Đầu lưỡi linh hoạt khiên tròng mắt màu xanh của hắn thoáng mở ra rồi từ từ khép lại.
Nghiêng đầu quấn lấy.
Cánh môi hắn bị nàng mút nhẹ, xoay vần.
Từng cảm giác nuốt trọn linh hồn hắn.
Khi cả hai kết thúc, Henry vẫn còn ngây mặt.
Majorie tự tin châm chọc hắn:
- Giờ thì ai mới là người thiếu kinh nghiệm.
Vốn định an ủi nàng vì tập xe hoài vẫn không tiến bộ, cuối cùng hắn lại bị Majorie quyến rũ đến rạo rực toàn thân.
Rõ thật là hắn đã biết cả đời này sẽ bị nàng dắt mũi nhưng Henry thực sự không muốn buông, đến chết cũng không buông.
* * *
Kí ức như một đoạn phim quay ngược, mờ dần trong mắt hắn.
Nhìn sang Yves ở bên, cô ấy không phải người đầu tiên Henry dùng cho việc này.
Những mối quen trước của hắn đều ở Atlanta, nên vì điều tiếng, hắn hay chủ động kết sớm.
Với Yves, San Francisco đủ xa.
Cô ấy lại rất biết điều và dường như không có ý định nói với nàng nên có thể sẽ là lựa chọn thích hợp.
Henry vén giấy bóng nhìn bức tranh mà Rebecca gửi đến căn hộ này.
Nó vẽ một con chim lông màu rực rỡ như lửa nhưng ở trong một chiếc lồng.
Những điều này làm hắn tiếc thương.
Thôi thì vì đó là một cô gái tốt, hắn lợi dụng nhưng cũng sẽ không để cô ấy quá thiệt thòi.
Hắn vò một chiếc khăn ấm, lau người cho Yves.
Cô ấy có vẻ mệt còn không chút cựa quậy nên hắn quàng một chiếc váy ngủ lên rồi dém chăn chặt lại.
Tâm trí thanh tỉnh đôi chút, Henry mới nhận ra trong căn nhà này vẫn có người thuê khác.
Có lẽ Yves chỉ muốn lập tức dọn ra ngay khi có quyết định ly hôn nên nơi đây là thuê tạm.
Sẵn tiện hôm trước, môi giới bất động sản gửi cho hắn vài căn nhà, hắn lật máy ra xem.
Khi Yves tỉnh dậy thì Henry đang lạch cạch gõ gì đó trên bàn làm việc.
Thấy động tĩnh, hắn quay người hỏi:
- Còn mệt không?
Cô gái trên giường ngây ngẩn lắc lắc đầu.
Bị hắn hành xong, cô ấy đã ngủ một mạch tới tối.
Yves tự ngửi bản thân, thấy trên người mặc một chiếc váy ngủ hoàn toàn khác thì hơi xấu hổ.
Henry vừa cho cô ấy một trải nghiệm tột đỉnh, xong rồi còn cư xử rất đỗi dịu dàng.
Hắn rót một ly nước đưa cho cô ấy.
Yves nhấp vài ngụm thấy họng mình đỡ khô thì ngập ngừng hỏi:
- Anh vẫn đang bận gì sao?
Henry nghe giọng cô ấy đã tỉnh táo hoàn toàn thì mở miệng ôn hòa:
- Anh tìm trên hệ thống lưu trữ thông tin công cộng thì thấy em và Constantine Olsen chưa có bên nào đệ đơn ly hôn.
Là anh ta vẫn trèo kéo em?
Cô ấy lắc đầu.
Thấy hắn có vẻ không phải vì ghen tuông mà tra hỏi thì trả lời thật lòng.
Hóa ra, cứ mỗi lần Yves và Constantine gặp nhau là cảm xúc dâng trào hơi quá nên họ vẫn cứ để việc chính lùi xa.
Hắn không bình luận nhiều chỉ nói rằng mình đã chuẩn bị sẵn hồ sơ, cô ấy chỉ cần đọc và gửi ra ta tòa là được.
Yves nhìn vào hắn rưng rưng, nhưng đôi mắt kia vẫn tĩnh lặng vô cùng.
Henry để cô ấy ngồi ở lại ghế để đọc, còn tự mình ra chuẩn bị đồ ăn.
Hắn đã lâu lắm rồi không phải tự động tay đến cái gì nhưng những thứ đơn giản như cắm cơm, luộc thịt và rau thì khi có đủ đồ, không đến nỗi khó.
Yves đọc, in ra, và kí xong thì bước ra ngoài bàn.
Thấy vài món đơn giản và chén cơm xới đầy, cô ấy kinh ngạc hơn:
- Anh cũng ăn kiểu như thế này sao? – Yves nhìn mái tóc vàng, và đôi mắt xanh của hắn, không có cách nào tin.
Hắn mỉm cười:
- Không phải cũng chỉ là bỏ vào chiếc nồi rồi đun lên một lúc thôi sao?
Henry nói như thể hắn làm bừa.
Thế nhưng, Yves ăn thì biết mọi thứ đều đúng độ.
Hắn tuy không gắp mấy nhưng cũng dùng đũa theo đúng kiểu đã quen rồi.
Cô ấy không hỏi, chỉ cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.
Có điều, chưa được bao nhiêu thì Henry đã từ tốn nói mình xin lỗi vì đã lỗ mãng lúc vừa rồi, còn thẳng thắn nói luôn đó chỉ là đơn thuần là ham muốn.
Yves cụp mắt, không hiểu sao, cân nhắc một hồi lại tỉnh mặt, nói:
- Em cũng lâu rồi không thỏa mãn như vậy.
– Câu nói này là thật nhưng cô ấy phải lấy hết sức mình để nhìn vào mắt hắn nói câu sau.
– Anh nghĩ chúng ta có thể làm bạn bè lợi ích chứ?
Henry tránh đi ánh mắt của cô gái trước mặt.
Hắn đúng là có ý này nhưng cũng không ngờ Yves còn tình nguyện sống trong ảo mộng đến thế.
Con ngươi màu đen kia của cô ấy lúc nãy rõ ràng để lộ con tim đã rung động.
Henry thấy rất rõ và còn nhận ra cả phần Yves giấu đi, tự huyễn hoặc mình trong cái hi vọng rằng một ngày bên nhau đủ, hắn sẽ rồi yêu cô ấy.
Biết rõ bản thân không phải người vậy, Henry không nỡ nhìn.
Thế nhưng, cô ấy tình nguyện, nên hắn đều đều nói:
- Nếu em có thể giữ cảm xúc của mình bình ổn, anh nghĩ rằng có một số việc anh cần em làm trước khi chúng ta thực sự tiến tới chuyện đó.
Việc đầu tiên đương nhiên là Yves phải uống thuốc khẩn cấp.
Lúc hành sự, hắn hoàn toàn đi chân trần nên đành phải nhờ cô ấy.
Tiếp theo, hắn cũng đã tìm bác sĩ riêng để kiểm tra sức khỏe tổng quát và phụ trách việc tránh thai.
Nếu là lâu dài, bệnh tật hay sức khỏe sinh sản đều là những cái cần cẩn thận hơn.
Cuối cùng, Henry từ tốn nói:
- Anh không muốn thủ tục và tranh chấp loằng ngoằng từ phía Constantine Olsen, nên mới giúp em làm thủ tục ly hôn.
Tuy nhiên đợi cũng hơi lâu, thế nên trước đó anh sẽ soạn một văn bản để anh ta kí, miễn sao không dây dưa đến tài sản của em trong giai đoạn này là được.
Xong xuôi, anh muốn mua một căn nhà dưới tên em.
Henry nói rồi đưa cho cô ấy liên hệ của môi giới, còn bổ sung thêm rằng người này sẽ tự gọi rồi dẫn cô ấy đi mấy căn hắn thích trước.
Yves nói hắn không cần làm vậy nhưng Henry cất giọng thẳng thắn:
- Tương lai có gì không ai chắc chắn được nhưng hiện tại hiện hữu.
Tài sản rất hiện hữu.
Sau này dù có chuyện gì xảy ra, em cũng ít nhất có thể dựa vào nó mà có một cuộc sống tốt.
Hắn nói những lời này vốn là muốn kẻ vạch với cô gái kia.
Hắn sẽ không bao giờ yêu cô ấy, chỉ là mong cô ấy tự mình đứng vững.
Thế nhưng, khi chúng đến tai Yves, cô ấy lại tự thuyết phục bản thân mình.
Người đàn ông này là không biết sau này mình có yêu không nhưng vẫn chuẩn bị trước cho tương lai cho cô ấy.
Nếu như vậy, chỉ cần Yves cố hết sức thì Henry cũng sẽ cảm động thôi.
Hắn không đoán biết được hết những suy nghĩ này của cô gái trước mặt, đơn giản rời đi trong một chuyến bay đêm.
Tiền mua nhà cho cô ấy tốt nhất không xuất phát từ hầu bao của hắn, nhỡ sau này Henry có thực sự tới chính trường.
Phía bên này, Yves tiễn hắn rời đi xong thì trong lòng có một thoáng hoang mang.
Bạn bè có lợi ích..
Cô ấy biết rõ lúc vừa rồi hắn đã dùng cách gì chiếm đoạt mình và còn lờ mờ ý thức rằng hắn đi mất là vì không muốn ôm mình ngủ hết đêm.
Thế nhưng, sự thỏa trong cơ thể cùng với quan tâm dịu dàng của hắn khiến Yves muốn tự đa tình.
Hi vọng, chỉ một tia thôi, nhưng cô ấy nghĩ là có chứ..