Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !

Bởi lạ nhà nên Cửu Châu nằm trằm trọc mãi không ngủ được. Cô nằm lăn qua bên nọ, bên kia, không ngừng buông ra những tiếng thở dài não nề.

Bất chợt, điện thoại của Cửu Châu vang lên rền rĩ. Màn hình điện thoại phản chiếu tên người được lưu trong máy là "chị gái".

Đã muộn rồi mà Cửu Mạn Linh còn gọi cho cô, chắc chắn là có chuyện muốn nói. Cửu Châu do dự một chút, sau đó quyết định nhấc máy. Bình thường, Mạn Linh sẽ không bao giờ gọi cho cô. Thâm tâm Cửu Châu khẽ cảnh giác. Nếu lần này chị gái cô còn muốn đưa ra bất kỳ một yêu sách vô lý nào nữa, Cửu Châu sẽ không bao giờ đồng ý.

Đầu dây bên kia, Cửu Mạn Linh rành rọt nói chậm từng tiếng:

- Cuộc sống hôn nhân thế nào, em gái?

Cửu Châu nhếch môi, thẳng thắn đáp:

- Cảm ơn chị, rất tốt!

Cửu Mạn Linh ngừng một lát, dùng tay che ống điện thoại, quay sang nhìn mẹ mình mà bĩu môi.

- Thế thì chúc mừng em. Ông Lục có lẽ rất cưng chiều em nhỉ? À, em đừng ngại. Chị quan tâm em nên muốn hỏi thăm em chút mà thôi!

Dụng ý chế giễu của Mạn Linh, Cửu Châu thừa hiểu. Cô không muốn kể lể quá nhiều về đời tư của mình. Bởi vậy, Cửu Châu chỉ cười nhẹ, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính:

- Chị gọi cho em không đơn giản chỉ là muốn hỏi thăm chứ?

Haha...

Cửu Mạn Linh bật cười. Đứa em gái này của cô ta vẫn thông minh và tinh ý như thế. Cô ta thừa hiểu, không có việc gì là không thể qua mắt được Cửu Châu.

Cửu Mạn Linh hơi ngả người ra sau ghế, nhoẻn miệng mà đáp:

- Ngày mai cha mẹ sẽ tổ chức một bữa ăn gia đình. Vì vậy, Cửu Châu à, em và ông Lục hãy cùng đến nhé.

Trước lời mời này, Cửu Châu có phần do dự. Ông Lục hiện tại đã là bố chồng của cô, còn chồng của cô thì lại là vị Thống Đốc quân danh tiếng vang vọng trong truyền thuyết kia, biết phải nói như thế nào cho phải?

- Chị à, có lẽ...

Cô chưa kịp nói dứt câu, Mạn Linh đã vội vàng ngắt lời, tựa hồ như cô ta đang lo sợ Cửu Châu sẽ từ chối:

- Vậy nhé, Cửu Châu, hẹn em và ông Lục ngày mai.

Tút... tút...

Cửu Châu cúp máy, buông ra một tiếng thở dài. Cô không muốn lôi kéo nhà họ Lục dây dưa vào chuyện gia đình mình một chút nào cả. Thế nhưng, là phận con, Cửu Châu không thể không về.

Một đêm trải qua vô cùng khó khăn, hầu như Cửu Châu chỉ thức trắng, lăn người qua bên nọ, bên kia, khẽ thở dài đầy mệt mỏi.

Sáng sớm, cô đem theo một chút hành lý nhỏ, đợi Mã Thuần thức dậy để gửi lời chào.

Anh nhìn cô tay xách hành lý, cứ ngỡ Cửu Châu lại muốn rời đi liền tròn mắt lên tiếng ngăn cản:

- Cửu Châu muốn rời đi hay sao? Chẳng phải ở đây đang rất tốt à?

- À, tôi sẽ trở về nhà ít bữa. Cha mẹ tôi có làm cơm, gọi tôi về ăn cùng. Mã Thuần, tôi sẽ quay lại sớm.

Cửu Châu bắt xe trở về nhà. Trên cả quãng đường đi, một loạt suy nghĩ hỗn tạp không ngừng xảy ra trong trí óc của Cửu Châu. Nếu như cô đoán không nhầm, bữa ăn gia đình do cha mẹ cô tổ chức không phải đơn giản.

Sau hơn hai tiếng đi xe, cuối cùng cánh cổng Cửu gia quen thuộc cũng ở ngay phía trước. Cửi Châu xách vali bước xuống, trước khi bước vào cổng liền hít sâu một hơi để cho tinh thần được thoải mái nhất có thể.

Nghe tiếng chuông cửa, ông Cửu vội vàng chạy ra xem xét. Gương mặt phấn khởi, tràn trề hy vọng của ông ta nhanh chóng sa sầm xuống.

Ông Cửu hừ lạnh, nhìn Cửu Châu chán ghét mà hỏi:

- Sao lại về có một mình vậy? Ông Lục đâu?

Vừa lúc Cửu Mạn Linh cùng mẹ cô cũng lật đật chạy ra. Trông thấy Cửu Châu chỉ trở về một mình, ánh mắt hai người cũng trở nên lạnh lẽo.

Cửu Châu khẽ nhếch môi cười khẩy. Đây chính là bữa cơm gia đình mà họ nói đấy ư?

Thật là nực cười!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui