Ngày hôm sau, hai người đang chuẩn bị lên kế hoạch lái xe đến sơn cốc gần đó dạo chơi, lại bị một cuộc điện thoại trong nước phá sạch.
Thư kí của Lục Minh thông báo, anh họ của hắn, Lục Tầm, ba ngày sau sẽ về công ty nhậm chức. Hỏi hắn có định kết thúc kì nghỉ về xử lý việc này không.
Lục Minh nghe xong cũng bất ngờ: “Ba ngày sao? Không phải bảo một tháng sau mới tới à?”
“Vâng, nhưng tổng bộ đột nhiên quyết định, nói là đẩy nhanh tiến độ.”
Thư kí lo lắng. Anh cũng rất khó xử, đương nhiên, có ai muốn làm phiền kì trăng mật của sếp đâu, thế nhưng cũng không thể giấu nhẹm. Cũng may Lục Minh không so đo.
“Hiểu rồi, đặt vé máy bay cho tôi, đêm nay trở về.”
Cúp điện thoại, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Diêu Cẩn Hi, Lục Minh bất đắc dĩ giải thích cho anh, Diêu Cẩn Hi gật đầu, đi vào phòng thu dọn hành lý: “Vậy trở về đi.”
Vốn dĩ bọn họ định chơi thêm một ngày, còn định gửi nhờ hành lý ở nhà nghỉ, bây giờ xem như không cần.
“Xin lỗi …”
“Xin lỗi gì chứ …”Diêu Cẩn Hi buồn cười: “Là anh muốn đi hưởng tuần trăng mật mà?”
Cho nên dù phải đột xuất quay về tôi cũng không sao cả, Lục Minh nghe hiểu, trong lòng bỗng thấy không vui, vươn tay ôm chặt thắt lưng Diêu Cẩn Hi, hỏi: “Chỗ này còn đau không?”
“Bình thường tôi vẫn tập thể dục.” Diêu Cẩn Hi cố nén cười, chính trực đáp: “Sẽ không vì chuyện trên giường mà eo mỏi lưng đau, anh còn chưa đạt đến tầm đó.”
“Anh đang tỏ bất mãn với người đờn ông của mình đấy à?” Lục Minh nguy hiểm nheo mắt, nhìn anh, tay vẫn đặt trên lưng Diêu Cẩn Hi vuốt ve, giọng nói ái muội khiêu khích: “Có đủ sức hay không, thử thêm vài lần là biết.”
“Không phải cần gấp rút trở về à?” Diêu Cẩn Hi hếch cằm: “Thôi nói nhảm, mau lái xe đi, nhì nhằng nữa lại lỡ chuyến bay.”
Lục Minh nhìn bộ dáng “không làm sao cả” của Diêu Cẩn Hi, đột nhiên cảm thấy rất tiếc nuối, trong lòng đem vị anh họ vốn đã khó ưa hỏi thăm mười tám đời tổ tông.
Cuối cùng, hai người vẫn phải trở về. Lục Minh hỏi Diêu Cẩn Hi khi nào về thành phố S, Diêu Cẩn Hi lắc đầu: “Tôi còn mấy ngày nghỉ, vốn định ở bên ông, giờ vẫn còn đủ thời gian, mấy ngày sau tôi sẽ trở về.”
Diêu Cẩn Hi trả lời, Lục Minh không tài nào phản bác, đem ý định muốn anh về chung sắp đến đầu lưỡi nuốt trở lại.
Chạng vạng, hai người trở lại London, còn vài tiếng nữa là đến chuyến bay. Lục Minh chưa ngồi ấm chỗ đã phải dậy đi tiếp. Bạn bè hắn đến ăn cưới sáng nay đã về, chỉ còn Lục Minh Viễn giúp hắn xử lí phiền toái ở lại, nghe Lục Minh phải về trước, cậu liền la hét đòi đi cùng, sau đó bị Lục Minh tàn nhẫn vô tình từ chối.
“Mày ở lại, trông coi thằng ranh kia cho anh, tuần sau đi về cùng Cẩn Hi.”
“Không ….” Lục Minh Viễn không thèm suy nghĩ cự tuyệt: “Tên đó thần kinh có vấn đề, em hầu hạ không nổi đâu.”
Lục Minh Viễn vừa nói, trong lòng vừa phỉ nhổ Lục Minh, muốn đánh tình địch thì bán em trai, sao lại có người trọng sách khinh đệ như thế!
“Một là ở lại, hai là lập tức trở về theo tao đến công ty làm việc, chú mày có hai lựa chọn, chọn một đi.”
Có tận hai lựa chọn nhưng hai cái lựa chọn của anh đều khiến người ta đau cúc không thôi! Lục Minh Viễn đau khổ trợn mắt ha ha đáp ứng, luôn miệng cam đoan sẽ trông coi tên thần kinh thật kĩ, không cho gã tiếp cận “chị dâu”.
Giải quyết Lục Minh Viễn xong, Lục Minh rốt cuộc mới an tâm về nước. Tuy rằng Lục Tầm đến sớm hơn kế hoạch, nhưng hắn đã kịp chuẩn bị, nên không thấy rối loạn.
Trước khi lên máy bay, Lục Minh chỉ đạo đầu tiên là chuẩn bị tổ chức tiệc tùng đón chào người mới, vị trí của Lục Tầm là giám đốc chiến lược, tuy xét cấp bậc vẫn thấp hơn hắn, nhưng bộ phận chiến lược là đầu não của công ty, giám đốc chiến lược nghe lệch trực tiếp từ tổng bộ, tách biệt với tổng giám đốc. Nói cách khác, nếu không dựa vào cấp bậc, hắn và Lục Tầm đang ngồi chung mâm. Nhưng Lục Minh đã ở chi nhánh này mười năm, so với một Lục Tầm từ đâu chui tới, hắn vẫn chiếm lợi thế hơn hẳn.
Ngày hôm sau, Lục Minh vừa về thì Lục Tầm cũng đến, Lục Minh cử thư kí ra sân bay đón người, an bài cho gã ở khách sạn cấp cao của công ty. Hai người rõ ràng là anh em huyết thống, nhưng ngoại trừ công việc, Lục Minh chưa từng có ý định tiếp xúc nhiều với gã, cho nên chờ đến khi thực sự gặp mặt, đã là ba ngày sau, ngày Lục Tầm đến công ty nhậm chức.
Lục Minh dẫn theo các giám độc bộ phận tự mình tới cửa nghênh đón, giới thiệu cho gã từng người một, Lục Tầm cũng lịch sự, cười hòa nhã, cùng Lục Minh thân thiện chào hỏi mọi người, Sau tiết mục gặp mặt ngắn, Lục Minh dẫn gã qua mỗi bộ phận xem một vòng, đến giữa trưa, buổi tiệc liên hoan mới chính thức bắt đầu.
Nâng ly cạn chén ăn uống linh đình, xã giao vài lời dối trá cùng nhau, Lục Minh và Lục Tầm đều treo vẻ mặt tươi cười, phối hợp cũng coi như ăn ý.
Lúc Lục Minh vào toilet rửa tay thì nhận được tin nhắn, của Diêu Cẩn Hi, nội dung là: Em trai anh chạy.
Lục Minh kinh ngạc, lập tức gọi qua, có vẻ Diêu Cẩn Hi mới rời giường, giọng nói biếng nhác từ di động truyền tới: “Không biết, tự nhiên không thấy, cũng không thấy cậu ấy thông báo về nước, tôi tưởng anh biết chứ.”
Lục Minh một bên chửi thầm thẳng ranh chết dẫm, làm việc chẳng hỏi ai cả, một bên thì tán gẫu với Diêu Cẩn Hi: “Khi nào anh về?”
“Chắc là hết thứ ba.”
“Nhắn cho tôi thời gian chuyến bay của anh, tôi tới đón.”
“Không cần…” Diêu Cẩn Hi đang muốn từ chối, nghĩ nghĩ lại sửa miệng: “Không cần nhắc, tôi cũng định gửi.”
Lục Minh cười, hỏi anh: “Thằng em họ của anh còn ở đó không?”
“Để ý chuyện của nó như vậy làm gì.” Diêu Cẩn Hi hơi cạn lời.
“Tóm lại, anh phải tránh xa tên đó ra, về sớm một chút.”
“Lại ăn giấm lung tung à?”
Giọng nói Diêu Cẩn Hi mang theo ý cười, thông qua sóng âm, khiến cho tâm tư Lục Minh lay động rung rinh: “Ừ … Thì bởi không muốn nhìn tên thần kinh đó suốt ngày bám lấy anh.”
“Cho nên vẫn là ghen?”
“… Coi như thế đi.”
Diêu Cẩn Hi bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Ánh mắt của tôi không kém như vậy.”
“Lợi bất cập hại.”
Lục Minh nói xong câu cuối, quay đầu phát hiện người vừa đẩy cửa bước vào, là Lục Tầm. Lưu cho Diêu Cẩn Hi một câu: “Anh chưa tỉnh ngủ hả, ngủ tiếp đi, tối mai tôi gọi lại cho.” Sau đó liền cúp điện thoại. Lục Tầm nhíu mày, cười hỏi hắn: “Gọi điện cho Diêu tổng tài à?”
“Liên quan đến anh không?”
Lục Minh thờ ơ đáp. Khi không có người ngoài, hắn cũng lười vờ vịt với gã, quan hệ của hắn và Lục Tầm xưa nay không tốt. Hồi năm tuổi, Lục Minh nhỏ hơn Lục Tầm, không đánh lại nên bị gã bắt nạt không ít, cũng chính vì điều này hắn mới cố gắng khổ luyện đấu vật. Bây giờ bọn họ đều là người trưởng thành, tất nhiên không còn đánh nhau, nhưng gã này 100% không có ý tốt, nếu không tổng công ty đã chẳng phân gã về đây, Lục Minh lười phản ứng.
“Hơi ngạc nhiên chút thôi …” Lục Tầm tiến lên, soi gương chỉnh tóc, mỉm cười nhìn Lục Minh trong gương: “Nghe nói trước kia các cậu là tình địch, cùng theo đuổi một người đàn ông, sao lại đột nhiên kết hôn?”
Lục Minh trợn mắt nhìn gã: “Anh điều tra tôi?”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Lục Tầm sảng khoái thừa nhận, châm thuốc. Lục Minh ghét bỏ tránh sang một bên, thầm nghĩ, cùng là hút thuốc, Diêu Cẩn Hi so với con khỉ đang làm trò này đẹp gấp mười lần.
“Cậu và anh ta kết hôn, là vì quyền đại lý du thuyền kia à?”
Không muốn trả lời gã, Lục Minh rút khăn giấy lau khô tay, xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Lục Tầm gọi lại: “Vị trí phó giám đốc bộ phận vẫn để trống, cậu không tuyển người, nghe nói là muốn để giành cho thằng nhóc Lục Minh Viễn kia?”
“Không sai.” Việc này Lục Minh đã sớm quyết định, chẳng qua gần đây vì chuyện kết hôn chưa rảnh quản Lục Minh Viễn, chưa kịp thông báo mà thôi. Vốn dĩ chờ Lục Minh Viễn về, bất kể thế nào cũng túm cổ đến công ty làm việc, cho nên Lục Minh chẳng cần giấu diếm.
“Nó không có kinh nghiệm công tác, cả ngày chơi bời lêu lổng, vào công ty cái được làm phó giám đốc luôn, cậu không sợ người ta bàn ra tán vào à?”
“Anh và tôi tốt nghiệp cũng chẳng có nửa miếng kinh nghiệm, vào công ty liền được nhậm chức cao, ai bảo chúng ta đều là họ Lục chứ.” Lục Minh phản bác, nói: “Hơn nữa, Minh Viễn chỉ không để tâm thôi, bảng điểm của nó toàn là A, tốt nghiệp Harvard loại danh dự, đủ khả năng đảm nhiệm chức phó giám đốc bộ phậm.”
Lục Tầm cười không đáp, đề tài quay lại điểm khởi đầu: “Chẳng phải cậu đang hưởng tuần trăng mật à? Thế sao lại về nước? Chẳng nhẽ nguyên nhân là anh? Cậu không sợ Diêu tổng tài sẽ giận à?”
“Công việc nhiều, không về không ổn.” Lục Minh đã sắp hết kiên nhẫn, bỏ lại một câu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lục Tầm cũng bước ra: “Ầy, anh hiểu mà, Diêu Cẩn Hi so với Tề Thụy tất nhiên tốt hơn.”
Nghe gã nói câu này xong, Lục Minh lập tức dừng chân, xoay người lạnh mặt nhìn vẻ mặt thiếu đấm của Lục Tầm: “Tốt nhất, anh nên tránh xa anh ấy một chút?”
“Ai cơ?” Khóe miệng Lục Tầm càng cong lên: “Ai cơ? Diêu Cẩn Hi? Hay là Tề Thụy?”
“Anh biết người tôi đang nói là ai.” Lục Minh nói xong câu cuối, triệt để lạnh mặt, xoay người rời đi.
Lục Tầm không để ý nhún vai, dụi tắt điếu thuốc trong tay, tiếp tục quay lại bữa tiệc.