Tác giả: Tam Sinh Tư Lượng
Edit: Dâu
Giang Thất phản ứng cực nhanh, trước khi hoành phi rơi xuống một bước đem nam diễn viên đóng vai Hoàng Thượng kéo ra, tấm hoành phi vỡ ra một nửa ở trên long kỷ, một nửa rơi xuống đất bể thành bốn năm khối.
Đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, mọi người trong phim trường đều tụ lại để xem xét, mà nam diễn viên kia tinh thần còn chưa ổn định lại, nếu tấm ván gỗ dày như vậy rơi xuống đầu hắn, hắn chỉ sợ là đã mất mạng.
“Tấm hoành phi đang treo tốt như thế nào lại rơi xuống, đạo cụ! Người phụ trách, lại đây, ngươi kiểm tra xem như thế nào?” Trương Chính thấy diễn viên không có việc gì liền cầm loa lớn tìm nhóm đạo cụ cùng người phụ trách truy cứu trách nhiệm.
Người phụ trách cảnh tượng chịu trách nhiệm sắp xếp đạo cụ nhìn thấy hoành phi rơi xuống, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, liên tục tỏ vẻ đây là do chính mình sơ sẩy.
Cũng may cung điện này không phải do tiền triều lưu lại, mà là sau đó bởi vì quay phim mà xây dựng, đồ vật bên trong đều do công nghệ hiện đại phỏng theo làm ra, giá cả không cao, so với số tiền hao tổn do chậm trễ tiến độ quay phim thì quả thực không đáng nhắc tới.
Việc quay phim thuận lợi bị gián đoạn, Trương Chính chửi tục một tiếng, những người khác hoặc là quan tâm diễn viên hoặc tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Giang Thất đánh giá vị trí treo hoành phi, mặt trên ba cái móc nối thoạt nhìn vô cùng rắn chắc, cũng không có nửa dấu vết bị giãn ra, mà cái móc sắt trên tấm hoành phi bị vỡ cũng không bị rơi ra.
Tầm mắt Giang Thất đảo qua không gian rộng lớn của đại điện, đột nhiên nhìn thấy tấm mành bên hông đại điện chuyển động, ngay sau đó một cô gái tóc dài nhanh chóng từ cửa hông đại điện đi ra ngoài.
Giang Thất thấy thế liền đuổi theo, lại không nghĩ rằng vừa ra khỏi cửa thì cô gái kia liền biến mất, nàng vừa định đi lên phía trước nhìn xem thì Diệp Tư Tư ra tới kêu nàng.
“Thất Thất ngươi đi đâu vậy? Hoành phi lập tức liền thay, đạo diễn kêu chúng ta vào trong chờ, chuẩn bị bất cứ lúc nào đều có thể bắt đầu quay.
”
Hai người trở về đến chính giữa đại điện tìm một băng ghế nhỏ ngồi xuống, không bao lâu sau thì nam diễn viên đóng vai hoàng đế vừa nãy cầm hai chai nước màu sắc sặc sở lại đây, trong đó một chai đưa cho Diệp Tư Tư, mà một chai khác đợi sau khi vặn nắp mới đưa cho Giang Thất.
Giang Thất nhìn chất lỏng màu cam trong chai, trong đầu còn đang tìm thông tin về chai nước này, mà nam diễn viên kia lại tưởng Giang Thất lo lắng uống vào sẽ bị lên cân, vì thế cười nói: “Yên tâm đi, cái này không có ca-lo.
”
Giang Thất uống một ngụm nhỏ, chua chua ngọt ngọt, hương vị có chút giống với trái quýt chưa chín, bất quá cũng không tệ lắm, nàng cười nói cảm ơn, tỏ vẻ uống rất ngon.
Nam diễn viên cũng là người mới gia nhập giới giải trí, nhìn còn chút ngây ngô, hắn nhìn Giang Thất cười cười, thẹn thùng đỏ lỗ tai, gãi đầu nói: “Thất Thất tỷ, ta kêu Lý Chu Hành, vừa rồi cảm ơn ân cứu mạng của ngươi.
”
Vừa dứt lời, Diệp Tư Tư liền phun ra một ngụm nước cười to, “Ân cứu mạng” lời này nghe như thế nào cũng thấy buồn cười.
“Tuy rằng Thất Thất đối với ngươi là ân tình cứu mạng, nhưng cái tiếng ‘ tỷ ’ này cũng đem Thất Thất chúng ta kêu già quá rồi.
”
“A? Thất Thất tỷ…… A không…… Cái kia, ta không phải cố ý, xin lỗi.
” Thêm cái từ ‘ tỷ ’, ý định ba đầu là thể hiện sự tôn trọng đối với tiền bối, nhất thời lại không nghĩ tới các cô gái đều thực để ý tuổi tác chính mình, Lý Chu Hành nhất thời sốt ruột nói chuyện đều có chút cà lâm.
Giang Thất cũng bị bộ dáng quẫn bách của Lý Chu Hành làm cho tức cười, “Được rồi, Tư Tư ngươi chớ đùa giỡn người ta, ngồi đi.
”
Ba người cùng nhau ngồi nói chuyện trong chốc lát, không khí nhìn như thoải mái, nhưng trong lòng Giang Thất vẫn nghĩ đến toàn bộ sự việc phát sinh.
Nàng hỏi: “Các ngươi có biết nơi nào bán giấy vàng cùng chu sa không? Mực cũng được.
”
“Thất Thất ngươi mua những cái này làm gì?”
“Vẽ bùa.
”
“Không phải chứ, Thất Thất ngươi còn mê tín?”
Diệp Tư Tư nhìn chằm chằm Giang Thất như là thấy sinh vật ngoài hành tinh, nhưng khi thấy vẻ mặt Giang Thất nghiêm túc cùng nghiên nghiêm cẩn cũng liền không nói giỡn, nói:
“Giấy vàng cùng chu sa này phụ cận tiểu điếm liền có, đợi lát nữa kết thúc công việc ta dẫn ngươi đi mua.
”
Giang Thất gật đầu, nhìn ánh nắng trên mặt đất từ từ trở nên ảm đạm, nàng ngẩng đầu lên, một đám mây lớn màu trắng đang che khuất mặt trời, làm ánh sáng ở xung quanh trở thành màu vàng nhạt, trông rất đẹp mắt.
Diệp Tư Tư cầm di động chụp lại một cảnh này rồi phát lên Weibo.
Tu sửa cảnh tượng ở đại điện tiêu phí ước chừng nửa giờ, nửa giờ sau bắt đầu tiếp tục quay.
Đoạn trước mọi người đều diễn rất tốt, cho nên đạo diễn sắp xếp sẽ bắt đầu quay tiếp từ đoạn trước khi hoành phi rơi xuống.
Phần phía sau này cũng không nhiều lắm, sau khi mọi người tiến vào trạng thái, rất nhanh liền kết thúc, đạo diễn nhìn cảnh chiếu lại trên màn hình, hai lần quay tiếp đều không tệ lắm, đến lúc đó để bộ phận chế tác ghép lại rồi chỉnh sửa một chút là được.
Quay xong, đạo diễn cho nhóm nhân viên công tác tạm ngưng để nghỉ ngơi mười lăm phút, sau đó bắt đầu di chuyển phim trường chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Giang Thất ngồi ở đình hóng mát xem nội dung của cảnh thứ hai, sau khi kết thúc buổi triều, nàng cùng sư muội từ đại điện đi ra, thì một con chó nhỏ màu trắng đột nhiên từ một đầu hành lang nhảy ra dọa Bách Linh nhảy dựng.
Giang Thất nhanh tay lẹ mắt đem chú chó nhỏ màu trắng đè lại, nàng còn chưa dùng đến vài phần lực đạo thì chú chó nhỏ đã phát ra tiếng kêu “Anh anh” thảm thiết.
Chủ nhân chú chó là Châu Bình công chúa nghe tiếng kêu mà đến, nhìn thấy sủng vật của mình bị bắt lại liền nổi trận lôi đình.
Mặc kệ thái độ Giang Thất có biểu đạt thành khẩn xin lỗi như thế nào, vẫn như cũ muốn trừng phạt Giang Thất, không màng chút nào đến thân phận quốc sư của Giang Thất.
Mà đúng lúc này, một nam tử dáng vẻ đường hoàng phong thái nhẹ nhàng xoải bước đến giải vây cho nàng.
Giang Thất nhìn vào cuối kịch bản kinh hãi phát hiện một nam tử, hẳn là nam chính bộ phim, tên là Tiêu Cần, trong một lần tiên hoàng ngự giá thân chinh đã lấy thân hộ chủ, cứu tiên hoàng mấy lần, sau khi chiến thắng trở về tiên hoàng tâm tồn cảm kích, đối Tiêu Cần cũng thật là yêu thích, liền thu làm nghĩa tử và ban cho hắn phong hào tướng quân hai chữ “Trung nghĩa”.
Căn cứ theo miêu tả của kịch bản, Tiêu Cần tuy là võ tướng, nhưng lại tài hoa hơn người, là một công tử anh tuấn lại tao nhã lịch sự, cho nên Châu Bình công chúa ở lần đầu tiên gặp mặt hắn liền vụng trộm thương thầm, khi tiên hoàng còn tại thế, nàng đã thổ lộ tấm lòng của mình đối với hắn cùng tiên hoàng, chỉ là tiên hoàng còn chưa kịp an bài, liền bệnh nặng phải trì hoãn, sau đó tiên hoàng băng hà chuyện này liền không được giải quyết.
Giang Thất xem xong đoạn này của kịch bản, tầm mắt ở không gian trong phim trường nhìn một vòng, nàng còn chưa gặp qua nam diễn viên đóng vai “Tiêu Cần” này đâu.
Diệp Tư Tư nhìn thấy Giang Thất đang dừng ở một đoạn trong kịch bản, đoán được Giang Thất đang tìm cái gì, nói:
“Tô Cách đã tới, vào trong phòng hóa trang trước, một chút nữa liền ra tới.
”
Tô Cách?
Nghe thấy cái này tên, trí nhớ Giang Thất hiện ra bộ dáng của một người con trai, là người đã ở cái ngành sản xuất này biểu hiện tài năng, ở trên mạng nhất định có không ít fans.
Các từ ngữ miêu tả tự động hiện lên, tuy rằng Giang Thất không thể lý giải hết, nhưng ý tứ đại khái là gì thì căn cứ vào ký ức lúc trước nàng liền có thể hiểu được.
“Thất Thất, phát ngốc cái gì vậy? Không phải là suy nghĩ đến Tô Cách đi, ha ha.
”
Diệp Tư Tư tính cách sảng khoái, luôn là có thể tự tìm được điểm vui vẻ, Giang Thất hoàn hồn không để ý tới nàng, vừa ngẩng đầu liền thấy Chu tiểu thư đóng vai “Châu Bình công chúa” mặc trang phục lộng lẫy lấy tư thái thướt tha từ một gian phòng đi ra.
Trên tay nàng còn đang kéo một sợi dây, một đầu khác sợi dây đang cột một chú chỏ nhỏ.
Ánh mắt hai người đối diện, đối phương sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng lộ ra một nụ cười không mấy thân thiện.
Diệp Tư Tư ghé đầu qua tới nhỏ giọng nói:
“Nàng kêu Chu Lộ, kỹ thuật diễn không ra sao, ỷ vào chính mình có người nhà chống lưng liền vênh váo tự đắc, đoàn phim có rất nhiều người đều không thích nàng.
”
Diệp Tư Tư ở bên tai giới thiệu Chu Lộ, nhưng tâm tư Giang Thất lại đặt ở trên người chú chó nhỏ, vừa rồi nó kéo căng sợi dây hướng về một phương sủa inh ỏi, toàn bộ chó nhỏ thoạt nhìn có chút nóng nảy.
Giang Thất nhìn theo hướng mà con chó đang sủa thì thấy Ngô Ni cùng hai người đàn ông đang di chuyển một cái cây nhân tạo, để chuẩn bị cảnh tượng cho cảnh quay tiếp theo.
Chu Lộ tưởng ngồi một bên ở trên ghế nghỉ ngơi, nhưng chú chó trong tay lại không nghe lời, phát ra tiếng kêu khó nghe, liền đem dây dắt chó ném cho trợ lý đứng kế bên.
Trợ lý nhanh chóng đi gọi chuyên gia huấn luyện chó tới, tiểu cẩu mới dừng lại, chỉ là không ngừng chạy vòng vòng tại chỗ, từ cổ họng phát ra âm thanh nặng nề, hành vi dị thường.
Giang Thất nhìn chú chó kia bộ dáng nôn nóng không yên, đi qua sờ sờ đầu của nó, chó nhỏ thuộc tính ỷ lại trên bàn tay nàng cọ cọ, phát ra hai tiếng “Anh anh”thật nhỏ, lập tức ngoan ngoãn lại không ít.
“Xem ra chú chó nhỏ này thực thích Giang tiểu thư đây.
” Chuyên gia huấn chó xoa xoa móng vuốt của chó nhỏ, cười nói.
“Không có, nó vừa rồi chỉ là bị dọa, trấn an một chút liền tốt.
”
Giang Thất nói chính là lời thật lòng, nhưng lời này vào lỗ tai Chu Lộ lại thay đổi thành ý khác.
Vừa rồi là nàng dắt chó, Giang Thất nói lời này ý tứ nàng là người làm con chó bị hoảng sợ? Nàng môi đỏ khẽ nhếch, cùng trợ lý bên cạnh nói: “Không ngờ nha, ngươi có nghe nói qua ‘ vật họp theo loài ’ là ý này sao?”
–Hết chương 3–.