Thoát khỏi hồi ức, tôi nhìn người đàn ông trước mặt, ông ta đưa tay ra, cười nói: "Hạ Hầu Thu, đưa cho ta hạt châu thi quỷ và ngọc bội ác linh."
Tôi lấy hạt châu thi quỷ ra chơi đùa: "Sư phụ, ông muốn mấy thứ tà vật này để làm gì? Sư đồ ta mấy trăm năm không gặp, chẳng lẽ không nên ôn lại chuyện xưa sao?"
"Ta có việc, đưa ta hạt châu thi quỷ và ngọc bội ác linh trước, muốn ôn chuyện xưa còn nhiều thời gian lắm."
Tôi nhìn ông ta một lúc lâu mới lấy ngọc bội ác linh ra: "Được thôi, sư phụ đến lấy đi."
Hai mắt Viên Cương sáng lên, vươn tay chộp lấy.
Tôi cúi đầu triệu hồi quỷ thần, khẽ cười: "Ông để lộ mặt rồi."
Sắc mặt "Viên Cương" cứng đờ, muốn bỏ chạy, đáng tiếc đã quá muộn.
Quỷ thần lập tức xuất hiện lập tức nuốt chửng hắn, tên vô diện với lớp da Viên Cương" thậm chí không có thời gian vùng vẫy.
Sau khi tên vô diện chết, khung cảnh lại thay đổi, khi mở mắt ra, tôi vẫn đang ở trên tầng ba của căn gác mái.
Tôi thở dài, xem ra tôi đã đúng.
Từ đầu đến cuối tôi chưa từng rời khỏi căn gác mái, thứ gọi là xích ma khóc chỉ là một trò đùa.
"Hạ Hầu Thu." A Kỳ với sắc mặt trắng bệch đi tới, rõ ràng cô ấy vừa bước vào một ảo cảnh khác.
"Tiểu Song đâu?"
Chúng tôi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy Tiểu Song trong một căn phòng, lúc này cậu ta đã chết.
"Chắc là không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả nên mới phải chết."
A Kỳ kéo tôi đi: "Vậy chúng ta mau tìm lối ra đi, trời sắp sáng rồi."
Tay trái tôi nắm lấy cổ tay cô ấy: "A Kỳ, hay là phải gọi... Xích ma khóc?"
A Kỳ cứng đờ: "Cô đang nói gì vậy?"
Tôi tóm lấy cổ đối phương: "Không phải cô từng nhắc nhở tôi dưới lớp da có thể không phải người ban đầu sao!"
Khi đó chúng tôi đều cho rằng tất cả những người lúc đầu đều là người thật, nhưng từ lúc bước vào căn gác mái, trò chơi đã bắt đầu.
Quả nhiên, tôi sờ thấy một chỗ khác thường sau gáy cô ta, nhẹ nhàng kéo đi, một lớp da người bong ra để lộ con quái vật không mặt bên trong.
"Cô phát hiện từ lúc nào?"
"Khi nãy trong ảo cảnh tôi gặp Viên Cương, cô có biết ông ta gọi tôi là gì không?" Tôi tự cười nhạo chính mình, "Viên Cương rất tự cao, trong mắt ông ta tôi chỉ là một nô lệ hèn mọn, làm gì đặt tên cho tôi? Cái tên Hạ Hầu Thu là tôi tự đặt, điều này ông ta hoàn toàn không biết, hơn nữa tôi đến lãnh địa của người Miêu để tìm xích ma khóc đều là do manh mối ông ta để lại. Nhưng khi nãy chỉ yêu cầu tôi đưa hai tà vật còn lại, hết sức vô lý. Còn chuyện ma nữ vừa rồi, cô chỉ là một người bình thường, sao có thể phát hiện chiếc kẹp tóc có vấn đề nhanh như vậy? Cô rất thông minh, khi đưa tôi vào một ảo cảnh khác, tôi để tôi lấy lại sức mạnh, nhưng đáng tiếc vẫn còn quá nhiều sơ hở. Nếu tôi đoán không lầm, cô chính là chân thân của xích ma khóc, cô muốn gia tăng sức mạnh bằng cách kết hợp với hạt châu thi quỷ và ngọc bội ác linh, thế nên cô đã tạo ra trò chơi lố bịch này đúng không?"
A Kỳ phẫn nộ, có điều cô ta đã quên rằng chúng tôi vẫn còn ở trong ảo cảnh.
Đúng là xích ma khóc rất mạnh nhưng nó cũng có một khuyết điểm chí mạng.
Trong ảo cảnh, mọi người đều phải tuân thủ quy tắc, kể cả chính nó.
Sức mạnh của tôi có hạn, nhưng khả năng của cô ta cũng không thể phát huy tối đa.
Tôi lập tức dùng cơ hội cuối cùng để triệu hồi quỷ thần: "Bằng đôi mắt thông linh, câu linh hồn của ngươi, chín tiếng sấm sét, thiêu rụi oán linh, đốt!"
Lôi hỏa là ngọn lửa thuần khiết nhất mạnh mẽ nhất, tất cả oán linh đều không thể trốn thoát.
Trong tiếng hét của A Kỳ, mặt trời ló dạng.
Để thoát khỏi ảo cảnh của xích ma khóc, ngoại trừ tìm thấy lối ra theo quy tắc, còn một cách khác nữa, đó là giết người tạo ra trò chơi.
Những người thoát nạn ôm nhau khóc, tôi nhìn sợi xích nhỏ trong tay, thở phào.
Một trăm người bước vào nhưng chỉ có mười bảy người thoát ra.
Căn gác mái sụp đổ, bên ngoài khắp nơi đều là tiếng kêu la.
Tôi liên lạc với Cục quản lý Siêu nhiên để giải quyết hậu quả ở đây, đồng thời giao nộp xích ma khóc.
Chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà đã cướp đi rất nhiều sinh mạng, nó đáng bị trừng phạt.
Tôi đưa cho Đường Hành một lọ nước đốt hồn, bảo anh ta ngâm xích ma khóc trong đó, mỗi ngày nó sẽ phải chịu nỗi đau thiêu đốt linh hồn, sám hối trước những người đã khuất.
Lần nữa quay trở về lãnh địa người Miêu, tôi mở cánh cửa âm dương, tiễn linh hồn của những người đã khuất sang thế giới bên kia.
Mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Viên Cương, tôi đã lấy được xích ma khóc nhưng vẫn không biết tung tích của ông ta, như thể có một bàn tay vô hình đang đẩy tôi về phía trước.
Sau chuyện xảy ra ở lãnh địa người Miêu, tôi giam mình trong nhà một thời gian.
Mãi cho đến khi Đường Hành tới kéo tôi dậy: "Cô Hạ Hầu, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tôi ngáp một cái, sửa lại mái tóc bù xù của mình: "Chuyện lớn của anh tốt nhất là không phải trời sập."
"Sao cô biết? Đúng là cô Hạ Hầu!"
"Cái gì?"
Liên minh Siêu nhiên Quốc tế cử người đến cầu cứu, một sự cố xảy ra ở đất nước R, bầu trời của họ sụp đổ, hơn chục thị trấn biến mất.
Người đi thu thập chứng cứ trở về toàn thân đầy vảy cá, chỉ có thể ngâm mình trong nước.
Tôi xem các mẫu vật Đường Hành đưa tới.
Vảy cá có ánh sáng rất lạ, màu sắc giống như một trong mười vật tà ác nhất.
Nhẫn ma.
[Hết bộ 3]