Nghe Đường Hành nói nước R sẽ phái người tới đón tôi.
Tôi vừa ra khỏi sân bay liền có một chàng trai da ngăm đen mặc đồ thể thao giơ tấm biển viết ngoằn ngoèo tên tiếng Trung của tôi.
Cậu ta cứ nhìn vào trong, còn tôi đứng ngay trước mặt cậu ta một lúc thì lại không được chú ý.
"Hạ Hầu Thu!"
Cậu ta gọi tôi bằng giọng phổ thông không tiêu chuẩn, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Hạ Hầu Thu!"
Nhìn dáng vẻ của cậu ta cứ như tôi không trả lời là không được.
"Hạ Hầu Thu!"
"Đây!"
Cậu ta sửng sốt, nhìn một vòng vẫn không tìm được tôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Cậu cúi đầu xuống đi!"
Cậu ta cúi đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy tôi.
"Em... Hạ Hầu Thu?"
"Đảm bảo là người thật."
"Cô là người cục quản lý siêu nhiên nước bạn phái tới sao? Là thông linh sư rất lợi hại, có thể một mình ngăn cản thiên quân vạn mã, độc nhất vô nhị trên đời, ác quỷ gặp thì khóc, tà ma nghe tiếng thì né tránh hả?"
Đường Hành tuyên truyền tôi như thế?
Về nhà có thưởng!
Thanh niên nói chuyện với tai nghe vài câu, sau đó nghi ngờ dẫn tôi đến bãi đổ xe.
Trên đường, tôi mới biết thêm về cậu ta.
Thằng nhóc này tên Tsuruta, là một vệ sĩ, người thực sự đến đón tôi là thành viên của cục quản lý siêu nhiên nước R, tuy nhiên vì thành viên này có địa vị đặc biệt trong mắt công chúng nên không thể xuất hiện đám đông, phải nhờ Tsuruta đến đón tôi trước.
Trong khi nói chuyện, chúng tôi đã dừng lại trước một chiếc xe, ngay sau đó một lolita bước xuống.
Cô ta nhìn tôi, sau đó nói mấy câu, Tsuruta ở cạnh không nhịn được mà cười to.
Bọn họ dám ỷ vào việc tôi không hiểu tiếng họ mà lén lút đánh giá tôi?
Nhưng tôi là ai?
Tôi còn sống lâu hơn lịch sử hình thành đất nước của họ, mấy cái ngôn ngữ này ít nhất tôi vẫn có thể nghe hiểu.
Dưới vẻ mặt đắc ý của họ, tôi dùng ngôn ngữ địa phương vừa chuẩn vừa trôi chảy xen vào cuộc trò chuyện.
Lolita bối rối.
Tsuruta giật mình.
Tôi: "Sao hai người bạn nước R này không cười nữa? Không phải hai người thích cười lắm sao?"
Lolita lườm: "Cô đùa chúng tôi!"
Tôi trừng mắt nhìn lại: "Giờ cô mới nhận ra hả!"
Cô ta còn muốn nói gì đó thì đã bị Tsuruta kéo lại.
"Xin lỗi, là chúng tôi thất lễ. Đây là Onozawa, một âm dương sư, cô ấy sẽ phối hợp với cô giải quyết vụ việc lần này."
Onozawa nhìn tôi: "Một đứa bé tám tuổi thì giúp được gì? Tôi thấy mọi người lo lắng quá rồi, chút việc nhỏ này một mình tôi có thể giải quyết." Nói tới đây, cô ta nhìn Tsuruta, "Đặt vé máy bay cho con nhóc này về đi, giữ lại e là sẽ bị quỷ linh dọa khóc, tôi không có thời gian chăm sóc nó đâu."
Hết câu, cô ta xoay người trở về xe, đeo kính râm ngủ.
Tsuruta không khỏi nhất đầu: "Bình thường Onozawa luôn thẳng thắn như vậy, cô đừng để bụng."
Tôi chỉ xách vali lên, cười nói: "Nếu đã gặp, tôi cũng có thể giải thích với cục quản lý nước mình, thế nên tạm biết nhé."
Tsuruta lo lắng nhìn tôi bỏ đi nhưng lại không thể thuyết phục Onozawa, chỉ biết thở dài.
Trước khi đến, Đường Hành đã dặn tôi cố cho người nước ngoài chút mặt mũi, chuyện này xảy ra ở nước bạn, cục quản lý siêu nhiên không thể vượt bên nên đành phải có vài người nước bạn cùng tham gia.
Ban đầu tôi còn tưởng sẽ rất phiền phức, nhưng Đường Hành cứ năn nỉ mãi, tôi chỉ đành đồng ý hành động cùng người ta.
Bây giờ người ta quay ngược lại chê tôi cản trở, muốn đuổi tôi đi, vừa hay đúng ý tôi.
Tôi tìm một khách sạn để cất đồ đạc, bắt đầu tìm kiếm.
Thập đại tà khí có liên kết với nhau, những món tà khí khác có thể hỗ trợ giúp tôi xác định vị trí chính xác của quỷ lưu hoàn.
Theo chỉ dẫn, tôi băng qua phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một trung tâm cấp cứu.
Bệnh viện chật kín cô hồn dã quỷ, tôi thuận đường tiễn họ vào sinh môn.
"Cảm ơn bác sĩ, vậy tôi trở về nghỉ ngơi đây."
Một giọng nói quen thuộc thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi nhìn lại, đó chẳng phải là ông chú trên máy bay sao?
Tôi đi đến trạm y tá, hỏi: "Ông chú kia bị sao vậy?"
Y tá bất lực: "Ông ta nói mình đau đầu, nhưng kết quả kiểm tra lại cho thấy ông ta vô cùng khỏe mạnh, nhưng bệnh nhân yêu cầu nằm viện, chúng tôi chỉ đành làm thủ tục cho ông ta."
Xem ra người này vẫn không nghe khuyên bảo.
Tôi đi về phía phòng bệnh của ông ta, híp mắt.
"Đó là..."
"Linh quỷ!"
Một giọng nói chói tai cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Onozawa đeo khẩu trang kích động nhìn phòng bệnh kia.
Bệnh viện vào đêm không có nhiều người nhưng cô ta vẫn bị một số y tá nhận ra.
Sau khi chụp ảnh ký tên, Onozawa mới chú ý đến tôi.
"Này, không phải cô tự nhận thanh cao bỏ đi rồi sao? Sao lại đến đây?" Cô ta che miệng, "Chắc không phải cô theo dõi chúng tôi đấy chứ? Chắc cô không phải con rơi con rớt của tôi đúng không? Thật đáng sợ!"
Tôi trừng mắt: "Khoa não ở bên kia kìa!"