Người bị linh quỷ ám trên cơ bản không có cách nào cứu, lần này xem như ông chú tự hại mình rồi.
Onozawa lúc đầu nắm chắc phần thắng đến giờ cũng lo lắng bất an.
"Linh quỷ này sao không giống trong sách, không phải thực lực của linh quỷ rất yếu, chỉ cần là người trong ngành là có thể thu phục được sao?"
"Sao thế, sợ rồi?"
Onozawa cố tỏ ra bình tĩnh: "Ai sợ! Tôi là âm linh sư có thiên phú nhất đấy!"
Tôi cười lắc đầu: "Sách cô đọc viết đúng rồi, nhưng linh quỷ trước mặt chúng ta không phải linh quỷ bình thường. Trên người nó có hơi thở của quỷ lưu hoàn, quỷ khí tăng lên, thậm chí còn ngoan độc hơn lệ quỷ."
Onozawa cười lạnh: "Nói nhiều như vậy là muốn tôi bỏ cuộc đúng không? Không dễ lừa vậy đâu!" Rồi cô ta nói với linh quỷ: "Dù có là quỷ gì cũng không thoát được bùa diệt quỷ của ta!"
Cô ta lấy ra lá bùa, miệng niệm chú, lá bùa lập tức bay về linh quỷ dán lên cánh tay nó.
Chớp mắt lá bùa hóa thành cái lưỡi bắt lấy linh quỷ.
Onozawa đắc ý nhìn tôi.
Nhưng giây tiếp theo, linh quỷ đã xé rách cái lưới đó.
Onozawa phản ứng mau lẹ, nhanh chóng né đi, nhưng cô ta vẫn bị đánh cho ngã xuống đất.
"Súc sinh đáng chết!"
Onozawa đứng dậy, tiếp tục chiến đấu.
Linh quỷ cũng gầm lên lao tới, trên người mọc ra những chiếc gai đâm xuyên qua vai Onozawa.
Mọi việc diễn ra nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.
Onozawa nhìn vết thương trên vai mình, mồ hôi nhỏ từng giọt, đột nhiên phun ra ngụm máu đen.
Cô ta nhìn tôi: "Cứu... Cứu tôi..."
Tôi híp mắt: "Nghiệp hỏa cộng vào người, mời viêm mở ô, triệu tập!"
Ngay sau đó một con rồng lửa thoát ra khỏi cơ thể tôi quấn lấy linh quỷ, lửa của viêm quan là khắc tinh của tất cả tai họ, linh quỷ vừa dính một chút lửa liền thống khổ không chịu nổi, rút tất cả gai trên người về.
Onozawa nằm dưới đất ho ra máu.
Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, tôi vội dùng dây buộc quỷ trói linh quỷ lại: "Linh giám bát phương, treo cờ để kiềm chế tà ác, nghe lệnh của ta, trấn!"
Một luồng sáng bao trùm lấy linh quỷ, đè ép nó thành một khối nhỏ.
Tôi thở phào, thu phục linh quỷ, vừa quay đầu thì thấy mấy y tá đứng ngoài cửa trợn mắt há hốc mồm.
"Trời ơi!"
Phát sóng trực tiếp ồn ào đến trời long đất lỡ.
[Sống hơn ba mươi năm, hôm nay thế mà phải xây dựng lại thế giới quen.]
[Xin lỗi chị bé, khi nãy em có hơi lỡ lời.]
[Hu hu, nếu không phải có chị bé ở đây, Onozawa của tôi e là cũng bị quái vật ăn luôn rồi!]
[Chị bé có nhận đồ đệ không?]
[Chị bé gì hả, thần tượng của tôi tên Hạ Hầu Thu!"
Có kinh nghiệm mấy lần trước, phía chính phủ nhanh chóng giải quyết, đúng lúc cắt ngang buổi phát sóng, tất cả hình ảnh, video đều bị xóa.
Đối với những vụ việc kỳ lạ này, Đường Hành xử lý rất nhanh, đầu tiên là lên mạng bác bỏ tin đồn, sau đó tuyên truyền cho mọi người biết phải tin vào khoa học.
Đáng tiếc không có quá nhiều người tin tưởng, thậm chí còn muốn gia nhập cục siêu nhiên.
Tất nhiên, đó là việc của sau này.
Cục quản lý siêu nhiên nước R nhanh chóng đến giải quyết hậu quả, đưa Onozawa trọng thương và thi thể của ông chú đi.
Còn tôi dưới sự chỉ dẫn của linh quỷ, tìm đến một bờ biển.
Lúc này mặt trăng đang ở trên đỉnh đầu, ánh trăng chiếu xuống mặt nước phẳng lặng, loáng thoáng phản chiếu một cảnh cửa.
"Thảo nào trên người linh quỷ có mùi mặn, người gặp chuyện không may lại mọc vảy, thì ra nhẫn lưu ly của quỷ đến từ biển, nước biển đã bị nó ảnh hưởng, thế nên người tiếp xúc mới mắc bệnh lạ."
Phương hướng của vùng biển này rất đặc biệt, tôi phát hiện người dân ở đây bày trận dưới biển, theo dòng nước, vị trí trận pháp sẽ tùy cơ thay đổi, đến tối lấy ánh trăng làm trung tâm, phương hướng thiên biến vạn hóa, cát hung khó phỏng đoán, lợi hại bên trong khó mà miêu tả.
Nếu đến ngày mặt trăng bị mây mù che phủ, trận pháp sẽ tự động bị giấu đi, đến lúc đó đừng nói là mở trận pháp, chỉ sợ ngay cả thứ gì đó đáng nghi chẳng ai phát hiện được.
May mà tôi đến đúng ngay trăng tròn.
Tầm mắt thay đổi ánh sáng, tôi giơ tay: "Quỷ thần giúp ta, thủy sư mở đường!"
Nửa giây sau, mặt nước rung chuyển, trận pháp vỡ tan, nước biển bị hốt vào trong.
Đây chính là "trời sập mà người dân nói", thật ra không phải trời sập, mà là nước biển chịu ảnh hưởng của trận pháp, hướng gió cũng thay đổi khiến người ta có ảo giác thị trấn xung quanh bị hút vào.
Nước biển tách ra hai bên, xuất hiện một con đường nhỏ.
Tôi đi về phía trước, tầm nhìn ngày càng mơ hồ, ngay cả ánh sáng đèn pin cũng chẳng còn tác dụng.
Không biết đi bao lâu, hình như tôi đá trúng cơ quan nào đó, bức tường trước mặt lập tức sụp đổ.
Sau bức tường thế mà có nước biển, dòng nước và bức tường cùng lúc ập tới đẩy tôi đi rất xa.
Tôi mò mẫm trong nước, cuối cùng vớ được một nắm rong biển để không bị dòng nước cuốn trôi.
Tôi vùng vẫy trong nước, sau đó chậm rãi mở mắt.
"M* nó!"
Tôi thầm rủa.
Vì tôi không phải nắm lấy rong biển gì hết, mà là tóc của một nữ thi!
Hơn nữa mắt cô ta đang mở, nhẫn cầu đã tan rã do ngâm trong nước nhiều năm.
Bạn có biết cảm giác vừa mở mắt đã đối diện với hai hốc mắt trống rỗng là như thế nào không?
Cả thi thể bị khảm vào vách tường, chỉ chừa cái đầu.
Lúc này dòng nước đã ổn định lại, tôi buông tóc nữa thi ra, tiếp tục bơi về phía trước.
Bơi vào càng sâu tôi càng sốc.
Bởi vì đây hình như là một ngôi mộ cổ.
Nữ thi vừa rồi đã bị dòng nước cuốn đi, bên trong còn một bức tương cao và rộng hơn, trên tường cũng có khảm người.
Từ ngoài vào trong, hàng loạt thi thể được xếp ngay ngắn, trên đầu đeo toàn trang sức giá trị.
Đột nhiên tôi dừng lại.
Ngay trước mặt tôi là một chiếc quan tài trong suốt, không giống những người khác bị khảm lên vách tường, cơ người trong quan tài vẫn hoàn hảo, tóc dài bay bay, hai mắt tuy nhắm chặt nhưng sắc mặt hồng nhuận, tôi thậm chí có thể thấy rõ lỗ chân lông trên gương mặt ấy.
Nếu không phải quan tài bị niêm phong, tôi thậm chí đã hoài nghi đó là người sống.
Tôi bơi lại gần.
Trước quan tài có mấy bộ xương trong tư thế quỳ, quần áo đã rách nát, nhưng từ số trang sức bằng vàng mà họ đeo thì chắc chắn tất cả đều là con của những gia đình giàu có.
Bỗng dưng trong quan tài có thứ gì đó lóe lên.
Tôi nhìn kỹ hơn thì phát hiện trong miệng người phụ nữ nằm trong quan tài có ngậm một chiếc nhẫn, trên nhẫn có một viên đá, khi ánh sáng lướt qua, viên đá ấy phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
"Trong sách mà sư phụ để lại toàn bộ quỷ lưu hoàn đen như mực, khi được chiếu sáng sẽ có ánh sáng màu xanh ngọc lục bảo. Sách nói nó có ở nơi tà môn, thường thì sẽ dùng để bảo quản thi thể không bị phân hủy. Đây hẳn là ngôi mộ của một gia tộc thần bí nào đó."
Tôi mở quan tài, duỗi tay lấy quỷ lưu hoàn, nhưng chưa kịp chạm vào, một màu xanh đen bỗng quấn lấy tay tôi.
Lòng tôi thầm kêu không ổn.
Giây tiếp theo nữ thi trong quan tài mở mắt, đồng tử tối đen.
Cô ta giơ tay, móng tay dài cào vào cổ tay tôi, vết thương nhanh chóng bị ăn mòn.
"Tam thanh đạo y, xin trợ giúp ta!"
Dứt lời, luồng khí kia dần buông tay tôi ra.
Nữ thi lao tới, cùng lúc đó, những thi thể khảm trên vách tường như được triệu hồi, cùng lúc há miệng về phía tôi.
Tôi nhìn nữ thi, cười lạnh: "Muốn chơi sao! Được thôi, tôi chơi với cô!"
Tôi vung tay lên, niệm khẩu quyết.
"Gọi quỷ mời thần!"
"Đông phương vị, thanh sát!"
"Nam phương vị, chu ác!"
"Bạch thần liệt tây phương!
"Huyền tôn trấn bắc phương!"
"Diệt cho ta!"
Lập tức có bốn cái bóng bao vây toàn bộ vùng biển.
Ác quỷ gào khóc, tiếng chuông vang lên, nhất thời không thể phân biệt nơi này là địa ngục hay thần điện.
Trước khi những thi thể kia lao tới, tôi bắt lấy cổ tay nữ thi đang múa may, tay còn lại rút quỷ lưu hoàn trong miệng cô ta ra, nữ thi lập tức rơi xuống biến thành cát bụi.
Xem ra cô ta đã chết hơn ngàn năm, nếu không thi thể đã không bị phân hủy ngay khi vừa rời khỏi quỷ lưu hoàn.
Tôi còn chưa kịp thở dài, toàn bộ ngôi mộ dưới biển đột nhiên rung chuyển, vách tường đổ xuống.
"Không xong rồi! Quỷ lưu hoàn rời khỏi miệng nữ thi, lăng mộ sẽ tự hủy! Kẻ nào thiết kế nơi này vậy? Đúng là khó chịu!"
Trong lúc chạy trốn tôi không ngừng phàn nàn.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến tôi không phát hiện trong mộ có một vật nhỏ túm lấy quần áo tôi theo tôi ra ngoài.
Khi tôi ngoi lên mặt nước, ngôi mộ dưới đáy biển đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
Tôi nằm trên bờ biển thở hổn hển, giơ tay nhìn quỷ lưu hoàn.
Dưới ánh trăng, quỷ lưu hoàn tỏa ra ánh sáng mỏng manh, hình như có một chữ "Viên".
Tôi bừng tỉnh, cười lạnh: "Viên, lại là Viên! Sư phụ à, ông rốt cuộc chuẩn bị cho tôi bao nhiêu bất ngờ đây!"
Tôi đang cố liên hệ ba chuyện trước đây với chuyện lần này thì bỗng dưng có một vật thể không xác định nhảy ra giật lấy quỷ lưu hoàn trong tay tôi.
"Cái quái gì vậy!"
Trả lời tôi là tiếng gặm nuốt giòn tan.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn thứ như một con chim đang nuốt quỷ lưu hoàn vào bụng.
"A!" Tôi điên cuồng lắc con chim kia, "Nhổ ra! Nhổ ra! Phải mang quỷ lưu hoàn về cứu người đấy!"
Nó vốn lắc lư, mắt bỗng dưng sáng lên, nhân lúc tôi không chú ý, nó đã cắn rách cái túi tôi cất tà khí, sau đó...
Nó ăn trọn ba tà khí trong túi...
Tôi buông tay, nó ngã xuống đất, bất mãn nhìn tôi.
Tôi run rẩy.
Tôi không chỉ sốc khi nó ăn hết tà khí tôi đã tốn bao nhiêu công sức mới sưu tầm được, tôi còn sốc hơn khi nó có thể dễ dàng mở được phong ấn do chính tay tôi tạo ra.
"Xong rồi, xong thật rồi! Không chỉ không cứu được người của cục siêu nhiên, cũng không còn cách nào tìm lão già Viên Cương kia để hỏi bí mật tao không lớn được nữa."
Con chim ăn nó, ngửa đầu ưỡn ngực lắc lư trước mặt tôi, tôi lập tức bắt lấy cái lông trên đầu nó.
"Mày từ đâu tới đây vậy? Nếu hôm nay không cho tao một lời giải thích, tao sẽ đem mày đi nấu canh!"
Vốn dĩ tôi chỉ muốn trút giận, nhưng ai biết con vật này còn tức giận hơn tôi.
"Xấu xa, đồ xấu xa!"
Tôi thế mà nghe hiểu tiếng của nó.
"Đồ xấu xa! Đây là đồ của tôi, cô mới là kẻ trộm! Cô tốt nhất mau buông mái tóc xinh đẹp của tôi ra, nếu không đừng hòng bảo tôi dẫn cô đi tìm những vật tà khí còn lại, càng đừng hòng bảo tôi giúp cô cứu người!"
Tôi khẽ cười, vã miệng nó, sau đó túm chân nó rời đi.
"Chíp chíp chíp!"
Câu mắng chửi này thô tục quá tôi xin phép không dịch.
Nếu nó đã nói có thể giúp tôi tìm những vật tà khí còn lại và cứu người, tôi gấp làm gì?
Tôi mang nó về nước.
Từ miệng của nó tôi biết được nó vốn là thứ đựng mười vật tà khí và có thể cảm nhận được vị trí của những món đồ đó.
Còn về tà khí tiếp theo, nó nói vật đó nằm ở một ngôi làng nhỏ ở tỉnh A.
Trùng hợp là Đường Hành mang tin tức tới.
Con gái của một thương nhân bị người ta bắt cóc, bọn bắt cóc đang ở một làng Thần Miếu của tỉnh A.
Đến nơi chúng tôi đều choáng váng, bởi vì căn hầm đầy những chiếc đèn lồng làm từ đầu nữ đồng.
Dân làng cho biết những nữ đồng này là linh dược thần miếu ban cho họ, ăn vào không bệnh không tật, trường sinh bất lão.
Nhưng họ không biết cả làng Thần Miếu sớm đã bị lệ quỷ nhìn chằm chằm.
Sau lưng mỗi người đều có một con quỷ có thể cắn cổ họ bất cứ lúc nào.
[Hết bộ 6]