Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia


CHƯƠNG 356: NHU TÌNH NHƯ NƯỚC


Editor: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan đi xuống lầu, đã thấy trong phòng khách, Dạ Quân Ly đang cùng Vân Thường nói gì đó,


Thấy Mạnh Thanh Hoan xuống tới, Dạ Quân Ly rõ ràng rất là khiếp sợ ngoài ý muốn và mừng rỡ, hắn bước nhanh đi tới, nhẹ giọng hô tên của nàng: “Tiểu cửu.”


Chỉ là chờ thấy chân trần của nàng, đẹp mắt của Dạ Quân Ly hơi nhíu, đúng là không nói lời gì bế ngang nàng lên, có chút tức giận khinh xích: “Ban đêm trời giá rét, sao nàng lại không mang hài liền đi ra, thực sự là quá hồ nháo!”


Mạnh Thanh Hoan có chút hoảng hốt, vẻ mặt nàng khốn hoặc nhìn Dạ Quân Ly hỏi: “Sao ngươi còn ở nơi này, ngươi không có nghe ngươi gọi bắt thích khách sao?”



Mày kiếm của Dạ Quân Ly vặn một cái, bên ngoài yên lặng nào có động tĩnh gì a? Hắn hồ nghi nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan, chờ thấy vẻ buồn rầu trong đáy mắt nàng, chỉ một thoáng liền hiểu tất cả.


Thanh âm hắn hơi buồn bã, nửa yêu thương nửa mừng rỡ hỏi: “Nàng lo lắng ta bị bắt, cho nên mới quên mang hài chạy ra ngoài sao?”


Mạnh Thanh Hoan trừng mắt nhìn đầu óc mơ hồ, chợt nghe bên tai truyền đến thanh cười nhẹ của Bạch Thời Nguyệt: “Là ta kêu!”


Mạnh Thanh Hoan nhất thời phản ứng lại.


Nha, đúng là con hồ ly chết tiệt này trêu cợt nàng, thực sự là ghê tởm!


“Ta. . . Ta là nghe có người hô thích khách, nhất thời sốt ruột…” Mạnh Thanh Hoan chột dạ giải thích, thình lình Dạ Quân Ly đột nhiên cúi người bắt môi anh đào của nàng, tùy ý triền miên.


Mạnh Thanh Hoan bị hắn ôm vào trong ngực, trong nháy mắt ngơ ngẩn, nàng nháy mắt một cái, cảm thụ được cái hôn ôn nhu như nước Dạ Quân Ly, coi như muốn dung hoa nàng, cái loại cảm giác này, tựa như cả người nàng nổi lên đám mây, ôn nhu kéo dài vô cùng thoải mái.


Vân Thường thấy thế, từ lâu thức thời lui ra ngoài.


Qua hồi lâu, Dạ Quân Ly mới lưu luyến không rời buông nàng ra, thanh âm thấp nhu bên tai nàng từ từ tản ra: “Tiểu cửu, ta rất vui.”


Bookwaves.com


Vành tai của Mạnh Thanh Hoan một mảnh tê dại, cả người như bị đầu độc, lại quên phản ứng.


Dạ Quân Ly khẽ cười, ôm nàng lên lầu, đặt nàng trên giường hẹp, bàn tay của hắn đột nhiên cầm chân nhỏ của nàng, nhẹ nhàng xoa.


“Dạ Quân Ly, ngươi làm gì?” Mạnh Thanh Hoan bị hắn làm cho có chút ngứa, nàng muốn rút chân ra, thế nhưng Dạ Quân Ly cũng không cho nàng phản kháng, thanh âm vẫn khí phách nói: “Như vậy có thể bị xua tan hàn khí cho nàng, nữ tử từ trước đến nay chịu không nổi giá rét, không thôi tháng sau có cho nàng chịu.”


Hai gò má của Mạnh Thanh Hoan ửng đỏ, trong lòng lại mỹ tư tư, không nghĩ tới Dạ Quân Ly cẩn thận tỉ mỉ như thế, thậm chí ngay cả cái này cũng biết.


Thường ngày nàng thụ chút hàn khí, tháng sau sẽ có chút khó chịu, bất quá nàng chẳng bao giờ coi ra gì.


Mà nam nhân trước mắt này, đến chuyện như vậy cũng nghĩ cho nàng, nàng còn có lý do gì tiếp tục giận hắn?


“Dạ Quân Ly.” Mạnh Thanh Hoan nhu nhu gọi hắn một tiếng.



Dạ Quân Ly vừa xoa chân cho nàng, vừa ngẩng đầu lên, ừ nhẹ một tiếng, ai biết Mạnh Thanh Hoan dĩ nhiên rút chân ra, hung hăng đạp hắn một cước rất không nói lý nói: “Nếu như sau này ngươi dám làm chuyện hồ đồ tiếp, xem ta như thế nào thu thập ngươi xem ta như thế nào!”


Một cước này của Mạnh Thanh Hoan nhìn như cố sức, kỳ thực đá vào trên người Dạ Quân Ly không đau không ngứa.


Dạ Quân Ly tùy ý nàng phát ra tính tình, đáy mắt tràn đầy tiếu ý cưng chìu, sâu đậm nhìn nàng, ôn nhu nói: “Tiểu cửu, nàng giận thực sự khả ái.”


“Khả ái em gái ngươi a!” Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan kéo lên, có chút hoài nghi Dạ Quân Ly có phải người cuồng chịu ngược hay không.


Dạ Quân Ly bắt lại hai chân không an phận của nàng, khẽ cười nói: “Đáng tiếc ta không có muội muội. Nếu là có, ta sớm đã gả nàng cho Trường Lan.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận