Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia


CHƯƠNG 461: BẮT CÓC ÁP CHẾ


Dịch giả: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan tiếp nhận giấy viết thư, lại phát hiện trầm điện điện, sau khi nàng mở ra phát hiện bên trong không chỉ có một tờ giấy viết thư còn có một khối ngọc bội, chỉ là ngọc bội kia rõ ràng là vật của đệ đệ nàng Ngọc Phi Trần.


Nàng vội vội vàng vàng mở thư, đã thấy trên đó viết: “Buổi trưa, Thanh Phong nhai, một mình đến đây, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”


Mạnh Thanh Hoan nhìn mấy chữ rất ít này, lại cảm thấy có chút nhìn thấy mà giật mình, nội dung trong thư rất rõ ràng cho thấy có người trói lại đệ đệ nàng, áp chế nàng một mình đi Thanh Phong nhai!


Sẽ là ai? Có mục đích gì?


Mạnh Thanh Hoan nắm lá thư này, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sắc, nương nàng hôm nay tung tích không rõ, mà đệ đệ lại bị người bắt cóc.



Đây là thân nhân duy nhất của nàng a!


“Vân Thường, đi lấy một kiện phi phong cho ta, ta muốn đi Hồ Ly trà lâu.” Mạnh Thanh Hoan rất nhanh khôi phục trấn định, nàng không thể để mọi chuyện đều dựa vào người khác, thân nhân của nàng nàng muốn đích thân thủ hộ.


Vân Thường không có phát hiện dị thường của Mạnh Thanh Hoan, nàng lên tiếng vâng, liền đi đến căn phòng của Mạnh Thanh Hoan.


Chờ Vân Thường đi xa, Mạnh Thanh Hoan lại thẳng đi vòng qua hậu môn, ra cửa phủ, thẳng đến phủ đệ của Ngọc Phi Trần.


Từ sau khi Ngọc gia bị diệt môn, Ngọc Phi Trần liền phong làm Diệp quận vương, phủ đệ của hắn cách công chúa phủ của Mạnh Thanh Hoan bất quá chỉ có một con đường.


Đi tới quận vương phủ, Mạnh Thanh Hoan hỏi qua quản gia, xác định Ngọc Phi Trần không ở trong phủ, cũng chẳng biết đi đâu, lòng của nàng trầm xuống!


Mạnh Thanh Hoan nắm khối ngọc bội trong tay, đây là vật thiếp thân của đệ đệ, từ trước đến nay không rời người!


Đệ đệ của nàng, thực sự bị người bắt cóc rồi!


Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn canh giờ, cách buổi trưa còn chưa tới một nén nhang, nàng đã không có thời gian!


. . .


Quốc sư phủ.


Trường Lan để chén trà trong tay xuống, con ngươi thanh nhuận nhìn về phía Thương Minh đối diện, hỏi: “Quốc sư cố ý mời ta qua đây, là có chuyện quan trọng gì?”



Hắn sáng sớm nhận được thư của Thương Minh, mời hắn đến quốc sư phủ.


Đuôi lông mày của Thương Minh khẽ động, thanh âm có chút nói nặng trịch nói: “Đêm qua ta xem một quẻ cho điện hạ, phát hiện mệnh của điện hạ phạm hung tinh, có đại họa nguy cấp tính mệnh. Nên, ngày gần đây điện hạ tốt nhất cẩn thận một ít, hung này quá mức hiểm, nếu có thể tránh thoát xem như đại cát, nếu là tránh không khỏi sẽ nguy tính mạng.”


Bookwaves.com

Thần sắc của Trường Lan ngẩn ra, đuôi lông mày thanh nhã của hắn giật giật lập tức lại xoè ra, thần sắc lạnh nhạt nói: “Đa tạ quốc sư nhắc nhở, ta sẽ chú ý.”


Con ngươi màu u lam của Thương Minh híp một cái, hắn chính là thích phần đạm nhiên này của Trường Lan, chuyện thiên hạ đều không ở trong mắt hắn, chỉ ngoại trừ một người!


Hắn nhìn chằm chằm Trường Lan nhìn nửa ngày hỏi: “Làm sao? Cơ hội này có phải rất khó nắm hay không?”


Trường Lan nhấp môi, hãy còn cười than thở: “Đúng vậy, mặc dù là có cơ hội, nhưng cơ hội này cũng không dễ nắm. Quốc sư có thượng sách gì?”


Thương Minh cúi đầu tiếp tục uống trà lại nói: “Nếu thật là cầu không được, điện hạ cũng không nên miễn cưỡng!”


Mâu quang thanh nhuận của Trường Lan hơi nổi lên một tia gợn sóng, hắn phóng xa đường nhìn, nhìn trắng noãn xa xa: “Trên đời này chuyện thống khổ nhất, chính là ngươi có cơ hội, lại không bắt được! Không phải ta muốn miễn cưỡng, là tâm của ta không phải do bản thân!”



Tiếng thở dài lành lạnh của Thương Minh tản ra trong phòng, hai người đây đó lặng im không nói.


Trường Lan bởi vì quải niệm Mạnh Thanh Hoan liền cũng không có ở lâu, từ biệt Thương Minh xong liền ra quốc sư phủ.


Trên đường đi công chúa phủ, Trường Lan đi ngang qua Hồ Ly trà lâu, không khỏi nghĩ đến chuyện Lâu Vũ Thần đưa lá trà cho Mạnh Thanh Hoan, tâm trạng hắn hiếu kỳ liền đi vào trong trà lâu.


Trước mặt lại đụng phải Vân Thường từ trong quán trà đi ra.


Trường Lan có chút ngoài ý muốn, hắn cho rằng Mạnh Thanh Hoan đã ở, chỉ là còn chưa chờ hắn mở miệng, Vân Thường như thấy được cứu tinh vội vội vàng vàng nói: “Công tử, không xong, cô nương nhà của chúng ta nàng mất tích rồi!”


(Luna: Nói không muốn nhờ người khác mà lộ nguyên cái sơ hở cho người ta biết, thiệt vừa dịch vừa chửi luôn chứ)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận