Trên mặt hai nữ nhân thoáng trắng bệnh, Thu Nhạn đem lọn tóc lòa xòa bên vai vớt ra sau tai, nói: "Thế tử gia làm sao lại ra đây, tiện tì này lười nhác không làm việc, chúng ta mới tới dạy dỗ nàng một chút.
"
Không ra đây làm sao biết các ngươi tác oai tác quái, Phù Bích ở trong lòng trào phúng nói.
Tống Minh Hi chỉ cười không nói, phe phẩy cây quạt thưởng thức biểu tình Phù Bích, Quách Hựu Chi bên cạch cũng nói: "Minh Hi huynh, gia trạch không trị làm sao trị thiên hạ?"
Tống Minh Hi hất tay nói: "Là ta kêu nàng ra ngoài, mấy người các ngươi đi xuống lãnh phạt đi.
"
Thu Nhạn cùng vài người nữ nhân xám xịt rời đi, Quách Hựu Chi cũng cáo từ hồi phủ, trong viện chỉ còn hai người Tống Minh Hi và Phù Bích.
"Tiểu người câm, cứ để người ta khi dễ như vậy a.
" Tống Minh Hi nói.
Phù Bích lắc lắc đầu, nàng cũng không muốn bị khi dễ, nàng hiện giờ là hổ xuống đồng bằng, cũng không có lựa chọn.
"Tiến vào hầu hạ đi.
"
Phù Bích gật đầu, mảnh sứ vỡ trong phòng đã được quét đi, trên bàn Tống Minh Hi sạch sẽ, chỉ có giấy và bút mực, cái chặn giấy như cũ đè lên một tờ giấy Tuyên Thành.
Hắn tựa hồ tâm tình thật tốt, đem Phù Bích kéo qua, ôm vào trong ngực, nói: "Ngươi biết được tên của ta là ba chữ nào sao?"
Phù Bích đang muốn gật đầu, suy nghĩ lại, người trong phủ đều cung kính kêu hắn Thế tử gia, một cái nô tỳ như nàng tự nhiên không xứng biết được tên húy của chủ tử, liền lắc lắc đầu.
Tống Minh Hi dùng bút lông chấm mực, cầm tay Phù Bích, ở trên giấy Tuyên Thành nước chảy mây trôi viết xuống ba chữ to "Tống Minh Hi", chữ cùng vẻ bề ngoài của hắn thoạt nhìn sạch sẽ giống nhau, thiết họa ngân câu ( nét chữ cứng rắn như thép), đầu bút lông mang theo sự kiên định.
Đều nói chữ giống như người, Tống Minh Hi cũng là một người có tính tình như văn nhân, Phù Bích bỗng nhiên rất muốn biết lúc hắn chịu nhục sẽ là cái bộ dạng gì.
Tống Minh Hi ở bên tai nàng nói: "A Bích, ngươi đem tên mình viết vào bên cạnh tên ta đi.
"
Lúc hắn nói chuyện dựa vào quá gần, hơi thở phun lên người Phù Bích, nàng ngồi cứng ngắc không dám lộn xộn, hắn nói làm gì thì làm cái đấy, vì thế cũng viết tên mình lên trên giấy Tuyên Thành.
Hai chữ "A Bích" nhỏ nhắn, thanh tú, ở cạnh ba chữ "Tống Minh Hi" thành thục, có vẻ phá lệ thuận theo.
Tống Minh Hi nhìn chữ nàng trong chốc lát, cười nói: "Không ngờ chữ của tiểu A Bích nhà chúng ta lại đẹp như vậy, không giống tự mình tùy tay viết, ngược lại như là được tài tử nổi danh chỉ dạy qua.
"
Phù Bích sợ hắn nhìn ra manh mối, đã viết thật tùy ý, không nghĩ tới vẫn là vụng về giấu không được.
Đã như thế, không bằng nàng thẳng thắn thừa nhận, trên giấy viết xuống "Đa tạ thế tử tán thưởng", Tống Minh Hi cười ha ha, ôm Phù Bích ngồi vào trong lòng ngực, ghé vào bên tai nàng nói: "Tiểu A Bích, nếu ngươi có thể nói, ta thật muốn nghe ngươi kêu tiếng phu quân.
"
Hắn sáp đến trong cổ nàng hôn, Phù Bích hướng bên kia trốn đi, thân thể lại đụng vào án thư, nguyên là không có đường lui.
Tống Minh Hi hôn cứ như vậy phủ lên, đem Phù Bích ấn đến trên bàn, bút lông trên giá bút lắc qua lắc lại.
Nàng muốn đem Tống Minh Hi đẩy xuống, tay đặt ở ngực hắn, lại không có sức lực, như là nắm lấy trong lúc động tình.
Bộ dạng nàng hoảng loạn trốn tránh, giống một con thỏ nhỏ bị kinh sợ, trên má có hai vệt ửng đỏ như ánh ban mai mới lộ, diễm lệ động lòng người.
Tống Minh Hi ngón tay có chút thanh thúy, mang theo hơi lạnh, theo cổ Phù Bích một đường lướt xuống, duỗi đến nàng bả vai, đem một bên xiêm y từng mảnh cởi ra, lộ ra vai ngọc mượt mà, kéo xuống chút nữa, làm một bên cổ áo rũ đến khuỷu tay, một mảng tuyết trắng da thịt trước ngực cũng lộ ra.
Tống Minh Hi rất cao hứng, chấm nước ở trước ngực nàng viết chữ.
Phù Bích ngứa muốn chết, phải trái giãy giụa, chỉ có thể men theo án thư đụng vào người Tống Minh Hi.
Đọc truyện hay tại { TRЦмtrц уen.
мe }
"Tiểu A Bích, đoán xem ta ở trên người ngươi viết chính là cái gì.
"
Phù Bích nhắm mắt lại, suy nghĩ men theo đầu ngón tay Tống Minh Hi du tẩu, trên người nàng thực sự rất ngứa, mang theo rên rỉ cầu xin, chỉ vào ba chữ "Tống Minh Hi" bị nàng đè ở dưới thân, tỏ ý "Là tên huý thế tử gia sao?".
"Không phải.
" Tống Minh Hi nheo mắt lại: "Tiểu A Bích, ngươi căn bản không dụng tâm, sai tiếp liền phải bị phạt.
".