Cuối năm, Bạc Thần gia mở tiệc tại phủ ngoài, không có lý do gì cả, chỉ đưa thiệp mời cho các nhà khác.
Hàm Ý Vị Băng là vị hôn thê, đương nhiên nhận được thiệp mời.
Chị gái của cô...!Cũng nhận được.
Cô lúc đó cho rằng, Bạc Thần Kiêu đang muốn nhân dịp buổi tiệc này mà thông báo việc hắn đổi hôn ước.
Bình tĩnh một cách lạ thường, vào ngày đó, Hàm Ý Vị Băng thay đầm dạ hội, ngồi lên xe đến Bạc Thần phủ.
Như bao buổi tiệc tùng khác, nhưng cấp bậc khách nhân của họ Bạc Thần lúc nào cũng cao, nhìn đâu cũng thấy nhân vật có tầm cỡ trong thủ đô.
Hàm Ý Vị Băng yên lặng tìm một góc vắng người, ngồi lên ghế, lựa món ăn và đồ uống mà cô thích, không nói một lời và dùng bữa.
Hàm Ý Vị Hoa khác với cô, quen biết rất nhiều người, từ khi vào cửa liền bắt đầu cầm rượu, đi giao tiếp.
Không lộ liễu như bên ngoài, những người khách ở đây ai cũng tự phụ, nhưng ánh mắt qua lại giữa cô và Hàm Ý Vị Hoa chưa từng biến mất từ khi cô đến.
Bạc Thần Kiêu chiều cô từ nhỏ đến lớn, cả thủ đô ai cũng biết.
Nhưng Hàm Ý Vị Băng rời đi hai năm, Bạc Thống Quân bắt đầu công khai để ý Hàm Ý Vị Hoa, cũng là điều cả thủ đô biết.
Buổi tiệc này lại mời cả hai chị em cùng lúc, ít ai có thể nhịn được mà không nhìn thử hai cô gái này trông như thế nào.
Trong lúc Hàm Ý Vị Băng im lặng chịu đựng sự đánh giá của người khác, Bạc Thần Kiêu liền xuất hiện.
Hắn một thân quân phục đầy phong sương, như là vừa gấp trở về.
Minh Vệ Đội 'Chu' ở sau hắn tản ra, bao vây lấy hội trường, như một trăm linh tám người máy không cảm xúc đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ an toàn của hắn.
Đó là mặt ngoài, còn chưa kể đến trong thầm lặng có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn về phía hắn.
Bạc Thần Kiêu từ nhỏ đã như vậy, mạnh mẽ lại tôn quý cực kỳ.
Hàm Ý Vị Băng trước kia không cảm thấy có gì lạ, nhưng lúc đó cô ngồi trong một góc nhìn hắn vừa có mặt liền thu hút sự chú ý của mọi người, lần đầu tiên cảm nhận được khoảng cách giữa hai người họ.
"Cảm ơn các vị đã có mặt vào vào ngày hôm nay, tôi rất vinh hạnh."
Bạc Thần Kiêu nhận lấy micro từ tay của Lam Hoài Ly, trầm giọng nói.
"Vào cuối buổi tiệc, tôi xin phép được thông báo một điều quan trọng.
Bây giờ, các vị cứ tự tiện dùng bữa, tôi đi trước."
Bạc Thần Kiêu chỉ dùng một câu đơn giản để nói về mục đích của buổi tiệc ngày hôm nay, sau đó gật đầu, rời khỏi nơi này.
Hắn vừa rời đi, cả hội trường như nhấn nút kíp nổ, ai cũng xì xào bàn tán về lời nói vừa nãy của hắn.
"Tuần trước vừa có đại thần dâng tấu bảo hắn chú ý việc kết hôn, hôm nay Thống Quân liền chuẩn bị thông báo việc gì đó quan trọng, là liên quan tới hôn nhân của hắn sao?"
Một vị phu nhân nào đó nhỏ giọng hỏi chuyện, bởi vì đứng gần Hàm Ý Vị Băng cho nên cô có thể nghe rõ được.
"Ai biết, nhưng có khả năng rất cao, cũng không biết là với tiểu thư nhà nào nữa."
"Ồ, nhưng sao hắn không thông báo từ đầu luôn? Sao lại đợi cuối buổi như vậy, thật khiến người khác tim gan cồn cào mà."
"Hâm mộ vị tiểu thư được hắn chọn thật sự, hâm mộ chết đi được..."
Tai nghe đủ loại đối thoại, thiếu nữ cảm nhận được, càng ngày càng có nhiều người nhìn về phía mình.
Xem ra...!Hắn thật sự muốn đổi hôn ước, muốn cưới chị gái của cô.
Mời cô để làm gì? Là để trông thử xem cô chật vật và đáng buồn như thế nào sao?
Hàm Ý Vị Băng bặm môi, ngồi yên, đếm thời gian ở trong lòng.
Một lát sau, đứng dậy, đi về phía mà ban nãy Bạc Thần Kiêu rời đi.
Hành lang trải đầy binh lính, thiếu nữ bước rất nhanh, dựa vào trí nhớ của mình, leo lên hai tầng lầu, đi đến trước một cửa phòng quen thuộc.
Đây là phòng nghỉ tạm của Bạc Thần Kiêu.
Nhưng trước cửa lúc này lại không có ai canh giữ, hành lang lầu ba yên tĩnh như không có người.
Hàm Ý Vị Băng theo bản năng nhớ lại lời của Giang Vũ.
'Hoài Ly bảo, nếu cần gì, thì cứ tìm hắn.'
Có lẽ là Lam Hoài Ly biết được hôm nay là ngày Bạc Thần Kiêu tuyên bố hôn ước, từ khi vào hội trường liền lo lắng xoay mắt tìm Hàm Ý Vị Băng.
Cô lựa một góc ít người, là vì không muốn ai chú ý.
Không muốn ai chú ý đến, khẩu hình của cô khi nhìn Lam Hoài Ly.
Là hai chữ 'giúp em' và 'rời xa'.
Hai người từ nhỏ đã trốn Bạc Thần Kiêu mà giao kèo thông điệp với nhau, đa số là anh giúp cô trốn làm bài tập, hoặc là cô kéo sự chú ý của Bạc Thần Kiêu về phía mình, để Lam Hoài Ly có thể trốn tập luyện mà đi chơi.
Lúc nãy, trong lúc Bạc Thần Kiêu đang phát biểu, hai người như những năm trước, đơn giản vài ba chữ liền hiểu ý.
Anh thật sự tranh thủ cho cô một khoảng thời gian ngắn, lúc mà trước cửa Bạc Thần Kiêu không có ai trông chừng.
Cùng với, một cánh cửa không khóa lại.
Hàm Ý Vị Băng nhấp môi, nhẹ nhàng mở cửa, bước vào trong, sau đó khép kín lại.
Lại không ngờ được, lúc cửa vừa kín, nó liền vang lên một tiếng "cạch" để thể hiện sự đã đóng lại của nó.
Hàm Ý Vị Băng ngừng thở.
Ba giây sau, căn phòng vẫn yên tĩnh, người trong phòng như không nghe được tiếng vang do cô gây ra.
Thiếu nữ tháo giày, chân trần bước lên sàn, chậm từng bước một đi vào bên trong, thở nhẹ lại, cố gắng không phát tiếng.
Xuyên qua phòng khách, quen cửa quen nẻo rẽ vào một căn phòng hờ khép cửa, cô nhẹ đẩy, liền thấy được Bạc Thần Kiêu đang nằm ngủ trên giường..