Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn


"Đừng khóc nữa."
Một giọng nam ôn hòa vang lên bên tai Hàm Ý Vị Băng, tràn ngập sự đau lòng.
"Đừng khóc, chị Herin, em chịu không nổi."
Cô ngẩng đầu, nước mắt nước mũi tèm lem, ngơ ngác nhìn người vốn không nên xuất hiện ở đây nay lại ở ngay trước mặt mình.
Thẩm Ôn Hi ngồi xổm trước xích đu, hơi ngẩng đầu nhìn cô, sự dịu dàng trong đôi mắt màu bạch kim, nương nhờ ánh trăng, chỉ trao tặng riêng cho một người con gái.
Được Hàm Ý Vị Băng nhìn, cậu cũng ngơ ngẩn một hồi, hai người cứ nhìn nhau như vậy không chớp mắt.
Đầu óc dần rõ ràng, như quay trở về hiện thực đau buồn, cô mím môi, nghẹn ngào hỏi:
"Sao cậu...Hức...!lại đến đây? Không...Hức...!ở trong đó với mọi...!Hức...!người à?"
Vừa nói vừa nấc cụt, còn không có thứ gì để lau nước mặt, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy bản thân hết sức mất mặt.
Thẩm Ôn Hi được chọn làm nam chính, cho nên cũng tham gia buổi tiệc đóng phim, cô chỉ không ngờ rằng cậu ta lại xuất hiện ở khu vườn hẻo lánh này.
"Từ đầu đến cuối em đều chỉ nhìn mỗi mình chị."
Thẩm Ôn Hi cười mỉm, cúi đầu từ trong túi áo lấy ra một bịch khăn giấy, đưa đến trước mặt cô.
"Em nghĩ chị cần nó."
Hàm Ý Vị Băng ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhận lấy nó, không cho cậu phải giơ tay ra quá lâu.
Thẩm Ôn Hi đứng dậy, xoay lưng về phía cô, cũng ngẩng đầu ngắm trăng.
Cô biết, cậu đang cho cô thời gian để tự sửa sang lại dung mạo bản thân một mình, không muốn cô phải e ngại làm vậy trước mặt cậu.
Có người lạ, lại không phải người mà Hàm Ý Vị Băng tin tưởng.

Cô ngừng khóc nhanh như cô gái sắp chết vì đau buồn ban nãy không hề tồn tại.
Lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó bỏ khăn giấy đã dùng vào trong túi.

Hàm Ý Vị Băng hơi nắm chặt bịch khăn giấy.
"Cảm ơn cậu."
Cô nghẹn giọng nói ra hai chữ này.
Lúc này, Thẩm Ôn Hi mới xoay người lại, yên lặng nhìn cô.
Cậu ngồi xổm xuống thêm một lần nữa, bởi vì rất cao, có ngồi thì cũng chỉ thấp mắt hơn cô một chút.
"Em không biết vì sao chị lại khóc."
Thẩm Ôn Hi nghiêm túc nhìn cô, hoãn giọng nói.
"Nhưng chị là cô gái đẹp nhất mà trong số các vị nữ tính mà em đã từng gặp trong đời."
Đầu óc Hàm Ý Vị Băng bây giờ như một cuộn chỉ rối, tuy cô ra vẻ đang lắng nghe người trước mặt, nhưng cậu nói xong.

Tới tận năm giây sau, cô mới nghe hiểu được nội dung trong lời nói của Thẩm Ôn Hi.
Bất ngờ đến mức hơi mở to mắt, không ngờ rằng chàng trai này lại thẳng thắn như vậy.
Chỉ là không biết đang nói thật, hay đang nói dối để khiến cô vui lên, Hàm Ý Vị Băng nghe thôi, chứ cũng không muốn truy vấn có phải là thật hay không.
"Cảm ơn..." Vì lời khen.
"Sao chị lại không tin em?"
Như rằng nhận ra cô gái trước mắt đang nghĩ gì, Thẩm Ôn Hi lắc đầu, cười nhẹ.
"Nét đẹp của chị, không cần phải thấy người, chỉ cần có tâm, dùng tâm đọc những câu văn mà chị viết ra, cũng đủ để cho người khác rung động rồi."
Đôi mắt bạch kim sáng ngời, trong đó chỉ chứa một vầng trăng khuyết, cùng với thân ảnh của một người con gái yếu ớt dưới trăng.
"Ánh sáng, dù cho ở bất kỳ hình dạng nào, thì cũng là ánh sáng.

Bởi vì em ngưỡng mộ chị, cho nên dù cho dung mạo của chị có ra sao, trong mắt em đều đẹp đến mức vô thực."1
Thẩm Ôn Hi bỗng dưng đứng dậy, thân hình cao gầy che khuất ánh trăng, bóng của cậu phủ lên cả người của Hàm Ý Vị Băng, khiến cô theo bản năng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn theo.
"Chị biết không? Ngay từ đầu truyện của chị của chị thật sự khiến người đọc thấy thoải mái, sự vui vẻ của chị như có sức truyền nhiễm không thể kháng lại vậy.

Nhưng mà bây giờ thì sao? Chị Herin, điều gì đã khiến chị nghĩ rằng không ai cần chị!?"
Giọng của Thẩm Ôn Hi bỗng dưng trở nên nghiêm khắc, đôi tròng bạch kim chứa đầy lửa giận, như khóa trên người của cô vậy, không rời khỏi một khắc nào.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác nhìn chàng trai trước mắt, môi mấp máy, "Chị..."
Muốn nói gì đó, nhưng lại suy nghĩ muôn vàn, cuối cùng thì có thể hèn nhát cúi đầu.
...!Cô không biết, từ khi nào mình lại để suy nghĩ của mình hiện rõ qua dòng văn của mình như vậy.
Có lẽ là...!Tự thấy bản thân không có ai cần, cho nên về lâu về dài, Hàm Ý Vị Băng cứ tưởng đó là sự thật, sau đó vô thức để người khác thấy được.
Nhưng mà, để nhận ra được điều này, chỉ đọc một lần các tác phẩm của cô là sẽ không nhận ra được.
Thẩm Ôn Hi thế nhưng...
"Ban đầu chị cứ nghĩ em bảo thích đọc truyện của chị chỉ là xã giao thôi chứ." - Cô xoắn tay, buồn bã nói.
Từ khi được chọn và phim bắt đầu bật máy quay, Thẩm Ôn Hi luôn luôn nghiêm túc trong công việc, lúc rảnh là sẽ không thèm che giấu mà nhìn thẳng về phía mà Hàm Ý Vị Băng đang ngồi.
Nếu có bắt chuyện, thì cũng sẽ tìm chủ đề và những câu nói lịch sự để trò chuyện, sau đó sẽ lễ phép rời đi trước khi Hàm Ý Vị Băng khó chịu.
Không ngừng một lần, Thẩm Ôn Hi cười nhìn Hàm Ý Vị Băng, nói rằng "Rất ngưỡng mộ cô".
Mà người cậu ngưỡng mộ, trước sau đều không tin lời này.
"Ha ha, em nói thật mà."
Thẩm Ôn Hi như quay trở lại bộ dáng phong lưu, kiêu ngạo vào lúc ban đầu xuất hiện ở phòng thử vai, cười ra tiếng.
Sau đó, lùi về sau một bước, quỳ một gối xuống.
Hàm Ý Vị Băng nhìn tư thế này, nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy ra.
"Em làm gì vậy?"
Cô nhỏ giọng hỏi.
Khuôn mặt của thiếu niên dần đã rút đi vẻ ngây ngô, thay vào đó là nét trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành.

Thẩm Ôn Hi hôm nay mặc áo sơ mi và quần tây, hai tay áo xoắn lên, đơn giản nhưng lại thể hiện được dáng người đẹp đẽ của cậu.
Một tay Thẩm Ôn Hi mò xuống túi quần, mày cậu nhíu lại, như đang tìm kiếm thứ gì đó mà tìm mãi không ra.
Chưa được một lát, như đã tìm được rồi, chàng trai trước mới mới mỉm cười, rút nó ra khỏi quần.
Hàm Ý Vị Băng trố mắt.
Thẩm Ôn Hi quỳ một chân, mở chiếc hộp nhỏ trên tay.

Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn lóe lên ánh bạc, đẹp đẽ vô cùng.
"Em không biết tên thật của chị là gì, nhưng mà chị Herin."
Đôi mắt bạch kim sáng trong, nhưng cũng mờ ảo kỳ cục, như chứa chuyện xưa ở trong đó.

Thiếu niên liếm môi, như là rất căng thẳng, mỉm cười, nhẹ giọng hỏi chuyện:
"Em gả cho chị được không?"
"Chị lấy em nhé? Em làm chồng nhỏ cũng được, nếu chị đã có chồng lớn rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui