Lúc Hàm Ý Vị Băng tỉnh dậy, đầu có chút đau đớn, tay chân tê dại.
Sau khi nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, hệt như những cảnh bắt cóc trong sách giáo khoa, nơi đang giam giữ cô là một căn phòng tối tăm.
Trông có chút giống một nhà xưởng bị bỏ hoang, có ánh đèn từ ngoài phòng len vào khe cửa hờ khép.
Có ai đó đang nói chuyện ở bên ngoài, Hàm Ý Vị Băng rướn người, cố nghe xem họ đang nói gì.
"Vũ khí và bom đã cài sẵn hết chưa?"
"Đầy đủ."
"Bên kia phản ứng như thế nào?"
"Tụi nó bảo là Bạc Thần Kiêu đang trên đường trở về thủ đô, sẽ tới đây một mình đúng như ý của chúng ta."
"Hắn thật sự dễ nói chuyện như vậy sao?"
"Ngài yên tâm, hắn nếu cho quân đi theo, 'bùm' một cái thôi là tan xác hết."
"Còn nếu...!Nếu hắn tới một mình, thì cũng sẽ chết thôi, bên chúng ta rất đông người."
"Quả nhiên, vị phu nhân ở trong kia có tác dụng rất lớn."
"Đại nhân...Tôi nghĩ bắt Hàm Ý Vị Hoa mới là một quyết định đúng đắn hơn, chứ Hàm Ý Vị Băng...!Ai cũng biết Bạc Thần Kiêu không thích phu nhân của hắn."
"Hừ, bắt ai mà chả được, dù sao đều là người của hắn, chỉ bằng Hàm Ý Vị Băng còn ngồi cái chức phu nhân, liền có tác dụng riêng của ả."
"...Vâng ạ."
Hàm Ý Vị Băng đang nghe ngon lành, cửa phòng liền bị đá văng ra.
Ánh sáng chói lóa bỗng tràn vào bên trong, cô theo bản năng nheo mắt lại, sau đó vội nhắm mắt để ra vẻ đang ngủ.
Bên tai vang lên tiếng cười dữ tợn, cô biết được người nọ đã nhận ra mi mắt đang run rẩy của cô, cũng biết được mình đã tỉnh dậy.
Vì tránh việc bị đánh thức bằng phương thức mạnh bạo nào khác, ví dụ như tạt nước hay tát tai.
Hàm Ý Vị Băng muốn mở mắt ra, tỏ vẻ mình đã thức giấc rồi.
Trong lúc chưa kịp mở mắt, chiếc cằm non nớt đã bị nắm lấy.
Có người ép cô phải nâng cằm lên, Hàm Ý Vị Băng nhận biết thời thế đã thay đổi, rất thuận theo lực đạo của người nọ.
Vừa nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cô lập tức bị khuôn mặt xấu xí của người đàn ông lùn tịt trước mặt dọa sợ.
"Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì tốt."
Như nhìn thấy được sự sợ hãi ở trong đôi mắt màu xanh băng, người đàn ông cười dữ tợn, hàm răng ố vàng, trông có chút ghê tởm.
"Tao còn tưởng, mày cũng là thứ không biết điều như chồng mày chứ."
Bởi vì ở gần Hàm Ý Vị Băng, cô thậm chí ngửi được mùi máu và mùi hôi thối của vật lạ nào đó tỏa ra từ người này.
Kinh tởm đến mức khiến cô muốn nôn.
"Đại nhân, bên kia đã bắt máy."
Có một người đưa cho 'đại nhân' một chiếc điện thoại.
Giờ phút này Hàm Ý Vị Băng mới thấy được, ở sau lưng của gã đàn ông xấu xí còn có rất nhiều người khác.
Đa số đều đeo khẩu trang đặc chế để che giấu dung mạo thật, quần áo cũng được may như nhau, không có ai ngang nhiên lộ cả mặt như tên trước mắt.
Thoạt nhìn hệt như một tổ chức xã hội đen, chuyên làm mấy việc như giết người, mua bán nội tạng vậy.
Nhìn quét một vòng, cô như một lẽ hiển nhiên mà thấy được một người quen.
Thẩm Ôn Hi yên lặng nhìn cô, trong đôi mắt bạch kim chỉ còn lại sự lạnh nhạt như đang nhìn người lạ.
Không có ngại ngùng, xấu hổ, ngưỡng mộ, ghen tị hay vui sướng như lúc ở vườn hoa.
Thấy Hàm Ý Vị Băng nhìn thấy mình, Thẩm Ôn Hi không những không chột dạ, mà nheo mắt tỏ vẻ châm chọc.
Còn châm chọc cái gì, cô không hỏi cũng biết được.
Chê bai cô ngây thơ chứ gì? Xí.
Hàm Ý Vị Băng cũng như không quen biết cậu ta, dời mắt sang chỗ khác.
Cô an tĩnh nhìn gã đàn ông được gọi là 'đại nhân' cầm lấy điện thoại, sau đó mở loa ngoài.
Đầu dây bên kia không nói gì, chỉ có tiếng gió vút kêu và tiếng động cơ, chứng tỏ người nghe máy đang lái xe với tốc độ cao.
'Đại nhân' như không kiên nhẫn với việc phải chơi trò chơi đua xem ai im lặng lâu hơn, cười lạnh, lên tiếng chào hỏi.
"Thần Kiêu, dạo này khỏe không?"
Người ở phía đầu dây kia quả nhiên là Bạc Thần Kiêu.
Hắn đáp rất nhanh, "Khỏe, chú Mavis."
Tiếng gió hình như ngày càng gay gắt, như rằng đang tăng tốc độ lên mức cao nhất.
"Khỏe? Vậy có thả chú rời đi Prender được không?"
Cựu Thống Lĩnh Lục Đội Mavis Eneriansia, sau ba mươi năm cống hiến trên chức vị thì bỗng bị phế truất với tội danh "Cấu kết với giặc", người đáng lẽ ra bây giờ phải ở trong tù ăn cơm tối, nay lại ở đây mà cười to hỏi Bạc Thần Kiêu câu này.
Luận theo vai vế trong hoàng gia và tuổi của gã, quả thật xứng với một chữ "chú" của Thống Quân Prender.
"Không, chú Mavis."
Bạc Thần Kiêu miệng gọi 'chú', nhưng thái độ lại rất khinh nhẹ, lười biếng trả lời vài chữ ngắn ngủn liền thôi.
Có lẽ là thái độ này đã chọc giận Mavis, gã ta thu cười, mặt âm trầm, thoạt nhìn hết sức đáng sợ.
"Mày có biết vợ mày đang nằm trong tay tao không?"
Gã gằn giọng hỏi, hai đôi mắt híp sẵn nay lại cố mở to ra, nhìn chằm chằm Hàm Ý Vị Băng.
Sau đó còn dần nhìn xuống cổ, ngực, bụng, cuối cùng là phần tay chân lộ ra ngoài quần áo của cô gái trước mắt.
Gã liếm môi, không che dấu vẻ thèm khát, như thể cô là một thứ gì đó hết sức ngon miệng, ánh mắt dính nhớp lại ghê tởm.
"Tao nếm qua nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chưa từng nếm thử cháu dâu của mình bao giờ, không biết Thần Kiêu có vui lòng cho chú một cơ hội không?".