Thong Thả Đến Chậm

Bóng đêm dần buông xuống, tay lướt qua giọt nước trên lá cây, đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Trì Linh Đồng yếu ớt nói: "Về thôi."

Tiêu Tử Thần ừ một tiếng, dắt cô qua khúc ngoặt. Sau lưng, ngọn đèn hình chiếc ly của Khế Viên nhỏ dần, khu dân cứ phía trước bao phủ một màu đen kịt.

Rút tay từ lòng bàn tay của anh ra để mở cửa, cô không bật đèn, chỉ đứng đó, chờ anh nói tạm biệt.

Tiêu Tử Thần đứng thật lâu cũng không nói lời nào, khuôn mặt anh chìm trong bóng đêm nhìn không rõ.

Trái tim cô thoáng đập mạnh, có chút sợ hãi: "Em thấy ổn rồi, cám ơn hoa và bữa tối của anh. Một lát nữa em sẽ bắt đầu viết một số thứ."

Anh bước tới một bước, đặt tay lên vai cô, "Tối nay có thể viết được sao? Sau này sinh hoạt đừng đảo lộn ngày đêm nữa, được không?" Đầu của anh cúi xuống, giọng nói mang theo ý cưng chiều, lại có một loại tư vị triền miên. Hơi thở nóng rực thổi bên tai ngưa ngứa, Trì Linh Đồng cảm thấy toàn thân mềm yếu vô lực, trong lòng như có gió tháng ba lướt qua mặt hồ, êm ái vô hạn, rồi lại tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.

"Ừm!" Cô giống như bị thôi miên gật đầu một cái.

"Anh không yên tâm, anh phải giám sát em mới được." Tay của anh dời đi, vòng xuống ôm lấy hông cô, đưa cô đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Trì Linh Đồng có chút thất thần, đến khi hoàn hồn đã bị anh dẫn đến bên giường.

Tiêu Tử Thần cúi người xuống sửa sang lại giường đệm. Trên giường chỉ có một cái gối, anh đặt nó ngay ngắn vào giữa, vỗ vỗ.

Rồi quay sang nói với cô, "Cái giường nhỏ quá, về sau phải đổi sang cỡ lớn mới được."

Trì Linh Đồng nhắm mắt lại, che ngực, cảm thấy hơi khó thở.

Lần duy nhất Bùi Địch Thanh ngủ lại nhà trọ của cô, cũng từng nói một câu y như vậy.

Ông trời, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra đây?

"Lạnh không?" Tiêu Tử Thần nhận ra cô đang khẽ run rẩy, vội ôm cô đặt xuống giường; rồi cởi áo sơ mi của mình, cũng lên giường theo. Anh nhấc tay, để cho cô tựa vào lòng mình, nhẹ nhàng ôm chặt.

Cô mở mắt ra, ánh mắt sâu thẳm, không nhúc nhích theo dõi anh, sau đó chậm rãi giơ tay lên vuốt ve đôi mắt, sống mũi, bờ môi của anh, sờ hết sức chăm chú, vô cùng tỉ mỉ.

Trong bóng tối, Tiêu Tử Thần khẽ cười, "Chắc không phải em cho rằng anh không có thật đấy chứ?"

Trì Linh Đồng thở dài, rút tay về.

"Cả tối qua đã không ngủ rồi, hôm nay lại liên tục đi hai lượt quanh thành phố, mệt chết đi, nhắm mắt lại, ngủ nào." Tay của anh ôm lấy hông của cô, cong người xuống hôn lên môi cô, hương vị xà bông mát mẻ phảng phất.

Hương thơm đặc hữu lại mang theo cảm giác quen thuộc, lông mày cô từ từ giãn ra, không bao lâu sau thì mệt mỏi thiếp đi.

Cô ngủ trước, còn tự hỏi trong lòng: cùng giường chung gối với Tiêu Tử Thần như vậy, có tính là hành động sa đọa hay không? Nhưng tối nay cô thật sự cần được ôm trong một lồng ngực ấm áp, chỉ tối nay mà thôi, không cần suy nghĩ gì cả. Đến khi trời sáng mới đối mặt với sự việc không tưởng này sau.

Không ngờ giấc ngủ này lại sâu đến vậy, không hề mộng mị. Đến khi Trì Linh Đồng tỉnh giấc đã tới gần buổi trưa, cả phòng ngập trong ánh nắng mặt trời chói mắt. Cô lại nhắm mắt lại, đợi thích ứng được với ánh sáng. Lần thứ hai mở mắt ra, thấy Tiêu Tử Thần nằm nghiêng, đang nhìn cô, ẩn sâu trong đáy mắt có chút không dám tin. Thấy cô tỉnh thì cười cười, sờ sờ đầu của cô.

Trì Linh Đồng ngẩn ngơ một giây. Sau đó, cả mặt đỏ bừng.

"Bữa sáng chắc là bỏ qua rồi, bữa trưa em muốn ăn gì? Hay là đến nhà trọ của anh đi, anh làm cho em ăn." Tiêu Tử Thần ngồi dậy, bước xuống kéo màn giường, mở cửa sổ ra.

"Chúng ta. . . . . ." Trì Linh Đồng luống cuống, muốn hỏi chúng ta hiện giờ xem như là gì? Thật ra thì chính cô cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy cứ để tình trạng hỗn độn này cho anh giải quyết thì tốt hơn. Giống như vừa nhắm mắt, trời sập xuống cũng có anh đỡ. Chuyện này đã xảy ra, dù nó có thể xảy ra hay không thể xảy ra thì cũng xảy ra rồi.

Gương mặt Tiêu Tử Thần nhăn lại một chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, "Em lại muốn nói cái gì?"

"Em chỉ nghĩ mình nên nói chuyện này với Khổng Tước như thế nào thôi?" Cô nuốt nuốt nước bọt, bật thốt lên.

"Cái này cứ để anh xử lý, cái đầu nhỏ kia của em không nên suy nghĩ bậy bạ. . . . . ."

"Này, nhanh mở cửa." Tiêu Tử Thần còn chưa nói hết câu, đột nhiên vang lên tiếng đá cửa ầm ĩ.

Trì Linh Đồng hốt hoảng từ trên giường nhảy xuống, cả người ngây người như phỗng, "Là. . . . . Khổng Tước."

Tiêu Tử Thần nhướng mày, tự nhiên trấn định nói: "Anh biết rồi. Không sao đâu, em mặc quần áo vào không khéo cảm lạnh, anh ra mở cửa."

Trì Linh Đồng bắt lấy tay anh, ánh mắt vội vàng nhìn bốn phía xung quanh.

"Không phải muốn anh trốn đấy chứ?" Tiêu Tử Thần lạnh giọng hỏi.

Cô túng quẫn.

"Ở trong lòng em, chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn là tình một đêm không thể mang ra ngoài ánh sáng có phải không?" Vẻ mặt anh bởi vì tức giận mà có chút vặn vẹo.

"Không phải vậy, không phải vậy."

"Nếu không phải thì em căng thẳng cái gì? Anh nói rồi, anh sẽ xử lý chuyện này." Tiêu Tử Thần nhíu mày, vỗ vỗ vai cô trấn an.

"Này, mình mang kem chocolate đến cho cậu rồi, nếu không mở cửa sẽ chảy ra hết đấy. Đừng có giả chết nha, cửa sổ mở, mình biết cậu có trong nhà." Khổng Tước lại đá cửa thêm mấy cái.

Trì Linh Đồng từ từ buông cánh tay Tiêu Tử Thần ra, chỉ mong dưới đất có cái lỗ để chui xuống đấy cho xong.

Khổng Tước đến quá nhanh, cô còn chưa chuẩn bị xong lời giải thích về chuyện này với cô ấy!

Tiêu Tử Thần đi ra mở cửa.

"Này, mau cầm lấy đi, tay mình tê rần rồi..... Tiêu Tử Thần. . . . . . Sao anh lại ở đây?" Đôi mắt đẹp của Khổng Tước trừng lớn như muốn rớt ra khỏi tròng, sau đó liếc qua giường đệm lộn xộn, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm của Tiêu Tử Thần, gương mặt tái nhợt cùng đầu tóc rối loạn của Trì Linh Đồng . . . . .

Tay của cô ta khẽ run rẩy, túi giấy trong tay "bịch" một tiếng rơi xuống đất, kem bên trong không chịu nổi cái nóng, nhanh chóng tan ra tạo thành vết bẩn lớn trên mặt đất.

"Hai người lên giường với nhau?" Cô ta thâm trầm hỏi, nhưng giọng nói lại là khẳng định, tay vụt giơ cao lên.

"Khổng Tước, đúng như cô thấy, tôi và Linh Đồng chính thức. . . . . . ." Tiêu Tử Thần bình tĩnh nhìn cô ta.

"Anh đừng nói nữa." Khổng Tước đột nhiên cắt đứt anh, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Trì Linh Đồng, "Chúng ta ở cùng nhau mấy năm, tính tình anh lạnh nhạt không làm được chuyện gì long trời lở đất, đáng lẽ em nên nghĩ đến, nên nghĩ đến. . . . . . Anh trở về Khế Viên trước đi, lát nữa em sẽ qua đó."

"Khổng Tước, cô nghe tôi nói, chuyện này không phải lỗi của Linh Đồng, là tôi theo đuổi cô ấy, tôi muốn cùng cô ấy ở chung một chỗ."

"Tôi nói anh câm miệng, anh không nghe thấy sao?" Khổng Tước khàn giọng rống to, chộp lấy ly trà trên bàn ném mạnh vào vách tường. Trong nháy mắt, mảnh vụn sắc nhọn bắn ra tung tóe, "Cái này không liên quan tới anh, là chuyện của em và cô ấy. Ha ha, thật đúng là khó lòng phòng bị, tôi đây chẳng khác gì là dẫn sói vào nhà."

"Khổng Tước," Tiêu Tử Thần đi tới nắm vai Trì Linh Đồng, tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng lực uy hiếp không nhỏ.

"Chúng ta đã chính thức chia tay, chuyện của tôi và Linh Đồng không hề có lỗi với bất kỳ kẻ nào. Cô lý trí một chút đi."

"Đây là lần đầu tiên chúng ta chia tay sao? Không phải trước kia chỉ giận dỗi mấy ngày rồi lại làm lành ư? Tiêu Tử Thần, em biết rõ anh chỉ vì trách nhiệm, muốn chịu trách nhiệm với cô ấy, có đúng không? Anh và cô ấy ở chung với nhau mấy buổi tối? Anh và em ở chung ở chung với nhau mấy buổi tối? Nếu tính về mặt thời gian, anh nghĩ mình nên phụ trách ai đây?"

"Khổng Tước, cô có biết mình đang nói cái gì không?" Tiêu Tử Thần tức giận quát lớn.

Trì Linh Đồng đột nhiên há miệng. Trong bụng cuộn lên từng trận, cô xông vào toilet, nôn thốc nôn tháo như muốn nôn ra cả mật.

"Cô ấy mang thai?" Mặt Khổng Tước như sung huyết, "Hai người lén ở với nhau bao lâu rồi?"

"Cô đừng có nói hươu nói vượn." Tiêu Tử Thần cắn môi, chạy vào toilet, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng đẩy tay anh ra, đứng dậy lấy nước súc sạch miệng, "Anh đi về trước đi, em và Khổng Tước nói chuyện với nhau một lát."

Tiêu Tử Thần quả quyết cự tuyệt, "Không được, đây là chuyện của anh, không liên quan gì tới em."

"Không liên quan gì thật sao?" Trì Linh Đồng tự giễu nghiêng nghiêng khóe miệng, "Em và cô ấy là bạn bè đã nhiều năm, em nên cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng. Anh đi đi, không có việc gì."

"Không bàn nữa."

Cô ngẩng đầu lên, khẩn cầu nhìn anh, "Em hứa với anh sẽ lý trí, không kích động."

"Anh không lo lắng cái đó, anh lo. . . . . . ." Tiêu Tử Thần ngẩng đầu lên. Hít sâu, "Vậy để cho anh ở bên cạnh em, anh sẽ không lên tiếng."

"Thế thì còn nói gì được nữa? Cho chúng em một không gian riêng biệt đi."

"Các người đâu rồi?" Bên ngoài truyền tới tiếng đồ đạc rơi xuống đất. Không biết Khổng Tước đã quăng đập cái gì.

"Vậy anh chờ ở ngoài cửa. Đồng ý với anh, đối mặt với chuyện này, đừng trốn tránh." Tiêu Tử Thần nâng mặt của cô, nhìn cô thật sâu.

Trì Linh Đồng cúi xuống, không nhìn anh, chỉ chậm rãi gật đầu.

Gian phòng phía ngoài đã là một đống hỗn độn, sách rơi đầy đất, ghế đổ lăn lóc, chăn gối cũng bị quăng lung tung.

Tiêu Tử Thần hờ hững nhìn Khổng Tước một chút, bước ra khỏi phòng, khép cửa lại.

Trì Linh Đồng cắn môi, nhìn thẳng về phía Khổng Tước đang phát điên, cười cười, "Không có chỗ ngồi, chúng ta đứng vậy!"

"Tại sao lại là anh ấy?" Khổng Tước chỉ thẳng vào mũi cô, nức nở hỏi, "Bạn trai của cậu chết, mình hiểu. Cậu nhớ anh ta mình cũng hiểu, cậu muốn mượn một người đàn ông khác để quên anh ta đi, mình cũng rất hiểu. Nhưng... nhưng tại sao lại là Tiêu Tử Thần? Chẳng lẽ cậu không biết Tiêu Tử Thần là ai à? Hai chúng ta vẫn luôn chia sẻ mọi thứ, cái gì cũng không đề phòng, không giấu giếm. Chẳng trách lần này thái độ của anh ấy kiên quyết đến vậy, thì ra cậu đã bán đứng mình để lót đường cho cậu nhào vào trong ngực anh ấy?"

Trì Linh Đồng cười khổ ."Không phải vậy, Khổng Tước."

Khổng Tước bất chợt vung tay tặng cho Trì Linh Đồng một bạt tai thật mạnh, má cô lập tức sưng đỏ.

"Vậy là cái gì? Các người không lên giường với nhau, không xảy ra quan hệ gì ư? Trì Linh Đồng, từ khi tôi và Tiêu Tử Thần yêu nhau tôi đã biết cô là loại phụ nữ mà anh ấy thích. Tôi phòng cô ba năm, kết quả vẫn là khó phòng bị, cô vẫn có thể dụ dỗ anh ấy tới tay. Bản lĩnh đoạt đàn ông với khả năng học tập của cô đúng là đáng nể như nhau. Tôi bái phục, bái phục."

Trì Linh Đồng ôm má, lặng lẽ nhìn.

Khổng Tước thở dốc một hồi, "Đúng, lối sống của tôi không đứng đắn, nhưng thói đời chính là như vậy. Nếu không phải thiên kim danh môn, không phải tiểu thư nhà giàu, mà muốn leo lên cao thì nhất định phải trả giá thật lớn. Nhưng dù tôi có làm cái gì đi chăng nữa, người trong lòng tôi yêu vẫn luôn là Tiêu Tử Thần, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ khác, cũng nhận định đời này phải gả cho anh ấy. Ngay cả khi anh ấy biến thành bộ dạng hiện tại, tôi cũng vẫn yêu. Trì Linh Đồng, tôi nói cho cô biết, đàn ông có đôi khi chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới, Tiêu Tử Thần chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng sẽ phạm phải lỗi thông thường của đàn ông. Tôi tha thứ cho anh ấy, cũng sẽ chờ anh ấy. Tôi khuyên cô đừng có cắn chặt lấy ý muốn chịu trách nhiệm của anh ấy không thả. Tiêu Tử Thần là quân tử, nhất định sẽ ôm hết hậu quả về mình. Nhưng cô có đảm bảo được may mắn của mình sẽ kéo dài mãi không? Cô nhìn lại mẹ kế của cô đi, cô ta đoạt ba cô từ tay mẹ cô, không phải hiện tại cả ngày thở ngắn than dài, thỉnh thoảng uống rượu mua vui nữa sao? Cô muốn đi theo gót chân bà ta ư?"

"Khổng Tước, cậu nói cậu hiểu Tiêu Tử Thần, vậy chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu hiểu được tôi không?"

Khổng Tước ngẩn người, ánh mắt dò xét nhìn cô.

"Cô có ý gì? Đúng, tôi biết cô sẽ không làm ra chuyện này, nhưng người gặp phải sự cố ngoài ý muốn rất có thể sẽ thay đổi."

"Yêu, không phải chỉ trong lòng có anh ấy là đủ, còn phải dùng hành động để bày tỏ ra điều đó. Tiêu Tử Thần thật sự là người đàn ông tốt. Yêu nhau thì dễ, ở chung mới khó. Tình yêu giống như em bé, cần phải thật lòng che chở, thương yêu, mới có thể khỏe mạnh lớn lên. Cậu có quý trọng anh ấy không?"

"Tôi. . . . . . Đương nhiên là có."

Trì Linh Đồng cười khẽ, "Nếu anh ấy thật sự yêu cậu thì sao tôi có thể đoạt anh ấy đi? Sao anh ấy có thể bỏ rơi cậu?"

Trừ phi yêu không đủ sâu, cho nên mới có thể dễ dàng tách ra. Giống như Bùi Địch Thanh, cô khẩn cầu anh ở lại, không tiếc lời yêu sâu đậm, nhưng anh vẫn đi, vì một người phụ nữ khác, bởi vì đứa bé trong bụng cô ta. Bùi Địch Thanh để ý cô ta nên mới không tiếc sinh mạng.

Bên trọng bên khinh, vừa nhìn đã hiểu ngay.

"Có phải cô đang muốn nói với tôi, tình yêu của Tiêu Tử Thần dành cho cô là thật lòng không?" Khổng Tước cười lạnh.

"Tôi không nói như vậy. Khổng Tước, tôi mệt rồi, cậu đi đi!"

"Cô sẽ rời khỏi anh ấy chứ?" Khổng Tước hỏi, ánh mắt chuyển qua thấy được bó hoa đặt trong chậu nước, "Hoa này là của anh ấy mua cho cô sao?"

Trì Linh Đồng quay đầu lại, không lên tiếng.

Khổng Tước đột nhiên khóc thét lên, "Không ngờ anh ấy lại mua hoa tươi cho cô . . . . . ." Cô ta nhảy chồm về phía bó hoa, giật ra khỏi chậu nước rồi đập xuống mặt đất, dùng chân ra sức đạp, vừa đạp, vừa mắng, "Tôi cho anh ấy tặng hoa, tôi cho anh ấy tặng hoa . . . . ."

Phát khùng một hồi, cô ta ngồi chồm hỗm xuống, bưng tay che mặt, khóc không thành tiếng, "Tôi và Tiêu Tử Thần yêu nhau mấy năm, anh ấy chưa từng mua hoa, cũng chưa tặng bất kỳ món quà nào cho tôi. Tại sao anh ấy lại đối xử tốt với cô như vậy? Tại sao?"

Trì Linh Đồng trầm mặc nhìn Khổng Tước.

Cô ta vung tóc lên, quệt đi nước mắt, khiêu khích nhìn cô. Sau đó ngẩng cao đầu, xoay người rời đi, nhưng đi tới cửa thì bỗng dừng lại, nghiêng đầu nói:

"Không phải là mấy bông rách hoa ư, cũng chẳng có gì, tôi không thấy làm sao cả. Đàn ông vẫn luôn ham những thứ mới mẻ, cứ đợi sau ba tháng, cô nhìn lại xem Tiêu Tử Thần còn có thể đối xử với cô tốt được như bây giờ không? Hiện tại anh ấy đang mất trí nhớ, cô có thể thông minh lợi dụng điểm này. Nhưng có một ngày anh ấy hồi phục, chuyện giữa anh ấy và cô chính là một loại hành hạ."

Trì Linh Đồng đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Khổng Tước, cho đến khi cô ta đi về phía Tiêu Tử Thần đang đứng ở ven đường. Cô ta dùng nắm đấm đánh anh, nước mắt nước mũi tèm nhem quệt vào vạt áo anh, rồi lại nhón chân lên muốn hôn anh.

Tiêu Tử Thần đẩy cô ta ra. Cô ta lại suy yếu đánh về phía anh, anh lại tránh ra.

Trì Linh Đồng nhìn lại căn phòng của mình, cúi người xuống, nhặt chăn và gối đặt lên trên giường.

"Linh Đồng. . . . . ." Tiêu Tử Thần đi vào, "Em ngồi xuống đi. Để anh dọn dẹp."

Cô không quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Không phải anh muốn thu dọn sách sao? Anh quay về Khế Viên đi, chỗ này em dọn một lát là được."

"Chỗ của anh không vội, sắp xếp xong ở đây, chúng ta cũng nhau trở về Khế Viên." Anh vỗ về phía sau lưng cô.

"Em muốn yên tĩnh một lát, có được không?"

Tiêu Tử Thần im lặng thật lâu.

"Anh về trước làm cơm trưa đi, khi nào dọn xong em sẽ qua đó." Cô đứng thẳng, mặt vẫn hướng về bên trong.

"Ừ, vậy làm cơm xong anh tới đây đón em." Tiêu Tử Thần nhắm mắt lại, miễn cưỡng thỏa hiệp.

Cô nghe tiếng bước chân anh xa dần mới chậm rãi xoay người, lấy rương hành lý từ trong tủ quần áo ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui