"Món thứ hai là gì?"
Ánh mắt cả Tây Hải thành đổ lên mấy chục tu sĩ Thiên Huyền minh.
Các tu sĩ Thiên Huyền minh tu vi thập phần phổ thông, chỉ có một người tu vi Kim đơn nhất trọng. "Là người ở tu sĩ tụ tập điểm gần Bắc Sa lĩnh." Nhìn rõ cả toán là thanh sắc cự ưng, đại đa số tiền bối Thiên Huyền minh nhận ra.
Toán tu sĩ Thiên Huyền minh đều đỏ mặt, xem ra thập phần kích động và hưng phấn.
"Món thứ hai là Bắc Minh thần quân. Bắc Minh thần quân Diệp Tử Mị thấy theo Thiên Huyền minh có thịt ăn, quyết tâm gia nhập Thiên Huyền minh."
Trong khi tất cả chú ý, trong toán tu sĩ Thiên Huyền minh, Kim đơn tu sĩ gầy gò mặc xích hồng sắc bào tử hít liền mấy hơi mới nói xong đoạn phất tay, từ phía sau xuất hiện một người.
"Oành!"
Cả Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như cùng các thần huyền đại năng trong Tây Hải thành đều như bị sét đành, run lên không dám tin.
Bạch y đại năng rõ ràng là Bắc Minh thần quân Diệp Tử Mị!
Diệp Tử Mị bị triệt để chế trụ, toàn thân cứng đờ, không nói thành lời, trông đầy cuồng nộ.
Tay y cũng cầm một cành cây cắm thịt nướng!
Thậm chí miệng y còn cắn một miếng thịt đầy mỡ!
Đây phải thấy Thiên Huyền minh có thịt ăn, tự nguyện gia nhập Thiên Huyền minh mà là bị bắt.
Nhưng ai có thể bắt sống Bắc Minh thần quân tu vi Thần huyền ngũ trọng?
"Là ai? Ai có thần thông đó, lại cứ thần thần bí bí, cả Cực Âm thần quân cũng không nói?"
Nhất thời, bọn Trưởng Tôn Tiểu Như và Trưởng Tôn Cảnh gần như tê dại.
"Không thể nào, không thể nào!" Ngân Chúc thần quân không chấp nhận được, cho là Thiên Huyền minh bày ra ảo giác, nhưng y cách bọn Cực Âm thần quân gần nhất, thần huyền khí tức trên mình bọn Huyết Vũ thần quân quá rõ rệt.
Y định đến diệu vũ dương uy nhưng tình huống xoay ngược hoàn toàn, cả Bắc Minh thần quân trong tứ đại cự đầu cũng bị bắt sống.
"Ai?"
"Bắc Minh thần quân cũng bị bắt sống thì người đó phải có chân tiên thần thông?"
"Ai có thần thông như thế mà còn bày ra ngần ấy việc, khiến tất cả phải cầm cành cây xiên thịt nướng?"
Trưởng Tôn Tiểu Như và Tâm Hữu Lan nhìn nhau, tích tắc đó, cả hai đều hiểu ý người kia.
Nếu là bạn cũ thì hai người chỉ biết một người có năng lực đó. Chỉ người đó mới đúc ra phi kiếm như thế, còn đặt tên là Nhĩ muội yêu. Trước khi Thiên khung tan vỡ thì nhiều điển tịch vẽ một cánh cửa trước mặt gã cùng cảnh tượng vực ngoại thiên ma bị diệt.
Trưởng Tôn Tiểu Như và Tâm Hữu Lan hơi run lên.
Sao có thể thế được, ngần ấy năm rồi, y sao có thể xuất hiện.
"Món lễ vật thứ ba đến rồi."
Cực Âm thần quân lại nói, có vẻ cảm khái. Bạn đang đọc truyện được tại
"Món thứ ba?"
Ai nấy nhìn về phía Cực Âm thần quân.
Ở phía nam Tây Hải thành xuất hiện một đạo kim quang.
"Cái gì kia?" Tu sĩ Tây Hải thành lại tròn mắt, một kim tháp gãy nửa, cao chừng hơn năm mươi trượng, do mấy tu sĩ kéo tới.
"A! ..." Ngân Chúc thần quân như bị ai giẫm lên mặt, run lên như lá khô trong gió.
"Đây là?"
Mọi tu sĩ Thiên Huyền minh trong Tây Hải thành đều ngẩn ngơ, kim tháp đến gần thì nhìn rõ có khắc nhiều phù văn, không phải pháp khí cùng pháp bảo mà là một đại cấm bị phá, cần nhiều tu sĩ dồn chân nguyên khu động. Toàn là tu sĩ Thiên Huyền minh đang kéo tháp, đỏ mặt lên vì hưng phấn và kích động.
Ngọn tháp nát cùng đại cấm không nguyên lành là sao?
"Món thứ ba là một ngọn tháp nát và hai vạn nạp bảo nang."
Trong khi Ngân Chúc thần quân trông như cá chết và tu sĩ Thiên Huyền minh không hiểu gì thì tu sĩ mang kim tháp đến lại run giọng tiếp lời.
"Hai vạn nạp bảo nang?" Tu sĩ Thiên Huyền minh lại sôi lên.
Hiện tại không so được với hơn hai trăm năm trước, nạp bảo nang rất hiếm, dù là hai vạn cái trống không thì cũng lấy đâu ra?
"Ngôi tháp là Kim Đỉnh sơn..." Tu sĩ Thiên Huyền minh vừa lên tiếng lại bổ sung nhưng cũng không nói tiếp được nữa.
"Cái gì!"
Bọn Trưởng Tôn Cảnh, Lệ Nhược Hải rúng động tâm thần đến mức không khống chế nổi khí tức, thần quang như mặt trời rực lên.
Kim Đỉnh sơn, một trong ba đại thành của Nghịch Hỏa minh!
Thiên Huyền minh không có đại năng nào đến gần được nơi đó. Kim tháp là đại cấm trong Kim Đỉnh sơn, hiện tại bị phá, bị kéo tới, thì đại thành đó...!
Ai nấy không dám nghĩ tiếp.
"Trưởng Tôn tiền bối, Lệ tiền bối, bằng hữu đó biết các vị còn sống thì thập phần cao hứng, nhờ các vị nhận ba món lễ vật, đợi Trạm Đài Linh Lan đến." Tu sĩ Thiên Huyền minh ở dưới tòa tháp thở ra liên tục rồi nói. "Người đó là ai thì đọc ngọc phù này các vị sẽ biết, đừng tiết lộ."
"Con bà nó chứ! Lúc nào rồi mà còn chơi trò này!" Cực Âm thần quân trợn tròng trắng, mắng thầm.
Mắng xong, Cực Âm thần quân thầm nghĩ nếu mình nhận ra sau hơn hai trăm năm, bằng hữu còn sống thì sẽ cố ý bày trò huyền hư tạo cho họ niềm kinh hỉ.
"Lễ vật", kể cả kim tháp đều vào Tây Hải thành và được "thu lại". Ngân Chúc thần quân còn kinh hãi quá độ, vẫn còn ngơ ngẩn, đứng chơ vơ trên hư không.
Trưởng Tôn Tiểu Như đón lấy ngọc phù.
Sắc mặt nàng ta nhợt đi, ngọc chỉ hơi run, liếc ngọc phù là a một tiếng rồi bịt miệng.
Tích tắc đó, nàng ta chỉ thấy sung sướng đến ngất đi.
"Chuyện này... A!"
Tâm Hữu Lan và Trưởng Tôn Cảnh giật mình, thần thức quét vào thì kêu lên không dám tin.
Tiếp đó, Lệ Nhược Hải cũng kêu lên, Ngọc Thiên tông tông chủ cũng kêu lên...
"Ai nhỉ?"
Tu sĩ Thiên Huyền minh ngẩn ra nhìn các thần huyền đại năng phe mình thất thần, cuồng hỉ rồi chấn kinh, đều tỏ vẻ không dám tin.
Ký sự thanh phù chỉ có một câu, "Chư vị đạo hữu, hơn hai trăm năm không gặp, vẫn như xưa chứ?"
Còn lại là những hình ảnh.
Những hình ảnh đều là trước khi Thiên khung tan vỡ, đều là những cảnh tượng năm xưa của họ, như có ai đó ghi lại.
Nhưng hình ảnh sau cùng là phi kiếm cánh cửa vàng chóe.
Hình ảnh về họ đều là lần đầu tiên gặp một người!
Tâm Hữu Lan ăn vận giáp y nóng bỏng, cưỡi yêu thú khổng lồ đi trong một thành trì.
Trưởng Tôn Tiểu Như trông đầy sùng bái, mắt sáng lên... cực kỳ khả ái.
...
Y đã về? Y thật sự đã về?!
Họ không dám tin nhưng trừ ra thì cả tu đạo giới còn ai có thể nhổ cả kim tháp cấm chế của Kim Đỉnh sơn?
Nhất thời, Tây Hải thành tựa hồ chỉ còn tiếng gió.
"Chát!"
Đột nhiên hư không ngoài xa xuất hiện kim quang.
Khí tức kinh nhân khiến ai nhìn thấy quang hoa đều rùng mình dấy lên như nước triều.
Đây là khí tức hoàn toàn siêu việt thần huyền, là chân tiên khí tức!
Ai nấy nhìn thấy trong hư không lập lờ kim sắc hồ lô, ánh lên linh quang của không gian pháp bảo.
Hư không kim hồ, Trạm Đài Linh Lan đến rồi!
Trên Hư không kim hồ, diện mạo Trạm Đài Linh Lan không khác mấy so với hơn hai trăm năm trước nhưng có thêm khí tức huyền diệu bất khả nhất thế, mặc bạch sắc cổ pháp bào, điểm xuyết vô số tinh quang. Như thể cuốn theo tinh quang và vân hà ngập trời.
Sau gáy y là nhũ bạch sắc quang luân hình hồ lô, trong đó là vô số tôn đạo tôn xếp bằng.
Trạm Đài Linh Lan đã đạt chân tiên.
Thân thể y như thần ngọc, khóe môi hiện nụ cười chắc thắng, tay cầm một bó phấn hồng sắc linh hoa, phiêu sái tuấn dật khôn tả.
"À, ha ha, xem ra lễ vật của mỗ đến rồi."
Trạm Đài Linh Lan thấy Cực Âm thần quân thì cười ha hả.