Thông Thiên Chi Lộ

"Chát!"
Một cây hậu bối đoản đao hoen rỉ chém vào vách đá phía dưới Băng vụ quả, mấy mảnh đá vụn rơi xuống.
Diệp Tiêu Chính là người động thủ, cây hậu bối đoản đao cũng phát hiện ở trong nham động, không biết từ tu sĩ xui xẻo nào bị Băng ti thù biến thành lương khô rơi xuống. Y không dùng trọng kiếm vì tuy chẻ đá nhanh hơn nhưng không cẩn thận thì sẽ chém nát cả hàn ngọc, được sẽ không bằng mất.
Cây cương đao cực kỳ tầm thường nhưng Diệp Tiêu Chính sử dụng Cự lực thuật thì chém đá rất gọn ghẽ, mỗi nhất đao cơ hồ cắt đứt hai mảnh đá cỡ nắm tay, đó còn là y cố ý khống chế.
Ngụy Tác nhìn Diệp Tiêu Chính chém đá không chớp mắt, còn kích thích hơn giết yêu thú, bởi khi giết yêu thú, dù có thành hay không thì cũng biết mình giết yêu thú gì, nhưng hiện giờ không biết hàn ngọc ở trong lớn cỡ nào.
"Ra này."
Đột nhiên, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh đều hơi giật giật chân mày, Diệp Tiêu Chính hạ nhát đao xuống, một luồng bạch sắc quang hoa cùng hàn khí cực nồng sáng lên.
Trong khe đá xám xịt lộ ra một tảng bạch sắc hàn ngọc trơn mịn.
"Trung phẩm hàn ngọc!"
Tất cả đều vui mừng. Thượng phẩm hàn ngọc sẽ trong suốt như huyền băng, tảng hàn ngọc có một phần màu trắng nhưng màu trắng thập phần thuần tịnh, xem ra không có màu tạp nào, hàn khí toát ra như từng cây băng châm, rõ ràng phẩm giai không tệ, là trung phẩm hàn ngọc có thể dùng để luyện chế pháp phù và pháp bảo.
Quan trọng là xem khối trung phẩm hàn ngọc này lớn cỡ nào.
Diệp Tiêu Chính thử men theo rìa tảng hàn ngọc lộ ra, cẩn thận rọc xuống.
Nhát đao chém xuống, phía trong nham thạch toàn là màu trắng óng ả, tảng hàn ngọc rộng chừng một thước, dài hai thước.
Diệp Tiêu Chính thận trọng rọc tiếp, miệng Ngụy Tác há ra càng lúc càng lớn, suýt nữa toét miệng cười.
Diệp Tiêu Chính cứ rọc, ba thước bên dưới cây Băng vụ quả đều bị cắt hết, bên trọng lộ ra trung phẩm bạch sắc hàn ngọc thuần tịnh, tận đó vẫn chưa thấy rìa tảng ngọc.
Chỉ khối ngọc này ít nhất cũng giá trị gần trăm viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác càng lúc càng thấy Lâm đ*o Nhất là hảo huynh đệ.
Thấy hàn ngọc ngày càng lớn, cả Nam Cung Vũ Tinh cũng hưng phấn, hơi đỏ mặt lên.
"Chưa hết hả?"
Bốn thước... năm thước, trong lúc chúng nhân hưng phấn, bề ngang tảng ngọc vươn đến độ dài năm thước mới hết.
Hai bên rồi cũng thấy điểm dừng, Diệp Tiêu Chính lại cẩn thận rọc lên phía trên Băng vụ quả, thoáng sau Ngụy Tác lại suýt cười lên. Độ dày hàn ngọc phía trên Băng vụ quả cũng hơn hai thước, khi Diệp Tiêu Chính đỏa xong khối hàn ngọc, cả khối đạt đến rộng năm thước, dày cả thước.
...
"Thất Xảo trai"
"Tụ Bảo lâu."
"Kim Ngọc các"
...
Thành nam Linh Nhạc thành được vây quanh bởi mười mấy cửa tiệm đều có nét đặc sắc riêng, hình thành một dãy phường thị. Trong số đó, đặc sắc của Kim Ngọc các là phong phú nhất về nguyên liệu luyện khí. Nguồn: https://truyenfull.vn
Cửa vào Kim Ngọc các dẫn vào một đại sảnh sáng sủa đủ cho mấy chục người đứng mà không chật, bày một cái quầy bằng hồng mộc, trong đó bày đủ loại vật phẩm. Tu sĩ phụ trách tiếp đãi đều là thiếu niên mặc áo gấm. Phía sau đại sảnh Kim Ngọc các có một tòa lâu các ba tầng, tầng một và tầng hai đều la quý tân các, tầng ba là một sương phòng, trong sương phòng bày một bộ bàn ghế cổ kính trải hồ cừu trắng, trên cái bàn nhỏ kề vào tường đang đốt hương, khiến gian phóng thoảng mùi thơm, toát lên nét thanh nhã điển hình.
Điền chưởng quỹ của Kim Ngọc các là một trung niên văn sĩ mặc thanh sắc trường sam, dưới cằm phơ phất một hàm râu dài, xem ra rất có khí tức nho nhã.
Một thiếu niên áo gấm phụ trách tiếp đãi đang cung kính đứng trước mặt ông ta, tựa hồ vừa lên bẩm báo gì đó. Vị chưởng quỹ Kim Ngọc các nghiêm mặt, phi thường bất mãn mắng thiếu niên áo gấm không dám thở mạnh này, "Cái gì, một khối trung phẩm hàn ngọc? Chỉ một khối trung phẩm hàn ngọc mà ngươi gọi ta xuống xem? Kim Ngọc các chúng ta kiếm được bao nhiêu viên linh thạch trong một phút, ngươi bảo chưởng quỹ Kim Ngọc các như ta xuống xem một khối trung phẩm hàn ngọc, đầu óc ngươi bị làm sao hả?"
"Không phải." Cẩm phục thiếu niên nỗ lực giải thích, "khối trung phẩm hàn ngọc này hơi lớn."
"Hơi lớn? Hơi lớn? Bằng cái bàn nay không?" Điền chưởng quỹ càng nổi giận, vỗ mạnh xuống cái bàn.
Cẩm phục thiếu niên liếc nhìn rồi cười khổi: "Hình như... hình như còn hơn."
"Cái gì?" Điền chưởng quỹ trừng mắt.
"Lại có khối trung phẩm hàn ngọc lớn thế hả?"
Trong quý tân các tầng một của Kim Ngọc các, Điền chưởng quỹ kinh ngạc nhìn tảng bạch sắc hàn ngọc đặt trước mặt bọn Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh.
Lúc đó là đầu hạ nhưng trong quý tân các lại như hầm băng, bọn Ngụy Tác cũng thở ra hơi sương.
Trung phẩm, thượng phẩm hàn ngọc gì đó, Điền chưởng quỹ đều thấy không ít, nhưng chưa khối hàn ngọc nào to thế này, quan trọng là không có tỳ vết, thì ông ta chưa từng thấy.
Nghiên cứu một chốc, khẳng định khối hàn ngọc không có gì bất ổn, Điền chưởng quỹ biểu tình ngưng trọng hẳn, nói với bọn Ngụy Tác: "Không biết tứ vị muốn bọn tại hạ cắt khối hàn ngọc ra, hai bán đấu giá?"
"Đấu giá hộ?"
Ngụy Tác ngẩn người, nhìn sang bọn Nam Cung Vũ Tinh. Cả bốn sẽ chia đều khối hàn ngọc lại cho rằng khối ngọc lớn thế này mà để Diệp Tiêu Chính cắt ra, khẳng định sẽ tổn hao nhiều, nên trực tiếp đưa đến Kim Ngọc các, họ định bán đứt, không ngờ Điền chưởng quỹ lại nói thế. Ai cũng biết đem ra đấu giá sẽ được giá hơn, cả Ngụy Tác cũng biết, có thể tham gia phường thị phách mại hội đều là đồ trân phẩm. Lẽ nào khối hàn ngọc này cũng đạt đến tiêu chuẩn trân phẩm?
Vật như thế giá đều năm, sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch, còn giá trung phẩm hàn ngọc thì cả bốn đều biết, viên lớn cỡ đùi người cũng chỉ tối đa mấy chục viên.
Đưa mắt nhìn nhau, khiến Ngụy Tác bực mình là Diệp Tiêu Chính thật thà lại lên tiếng, "Điền chưởng quỹ, bọn tại hạ định bán đứt khối hàn ngọc này, nhưng ông bảo là có thể đem đấu giá, lẽ nào đã đạt đến tiêu chuẩn trân phẩm?"
Điền chưởng quỹ cũng ngẩn người, nhưng tựa hồ biết mình vừa nói xong, giờ lại đổi thì bọn Ngụy Tác khẳng định không tin mà sẽ sang tiệm khác hỏi giá, nên ông ta đành gật đầu giải thích: "Hàn ngọc cỡ này vốn đã rất hiếm, quan trọng nhất là khối hàn ngọc này chỉ có một vết nứt ngang chừng hai thước, lại không sâu lắm, nhưng chỗ khác tuy mấp mô nhưng không nứt nẻ gì. Có những loại hàn ngọc tuy còn lớn hơn khối này nhưng nứt nẻ nhiều, tất nhiên phần vô dụng cũng nhiều hơn, nếu chỗ nào cũng là vết nứt nhỏ thì cả tảng chắc chỉ cắt ra được vài miếng để làm ngọc phù, nhưng khối hàn ngọc này... Nếu trực tiếp cắt theo vết nứt, gần như không có phế liệu, nếu cắt vết nứt đi thì cả khối nguyên lành lại càng kinh nhân, hoàn toàn có thể dùng để luyện chế thai thể pháp bảo. Nếu đem bán đấu giá, khởi điểm cũng phải sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch. Lão phu không lừa các vị, nếu cần gấp linh thạch thì Kim Ngọc các sẽ dùng sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch mua luôn. Nếu các vị không cần gấp, bản các sẽ đem dấu giá, chừng mười ngày nữa, các phường thị quanh đây sẽ tiến hành tiểu hình phách mại hội, dù phải trừ đi một phần mười phí dụng, các vị chắc sẽ thu được nhiều hơn, lựa chọn thế nào là tùy các vị."
"Giá gốc sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch?"
Phịch, Ngụy Tác suýt nữa trực tiếp từ trên ghế ngã xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui