Thông Thiên Chi Lộ

"Một nghìn tám trăm hạ phẩm linh thạch!"
"Hai nghìn hạ phẩm linh thạch!"
...
Nạp bảo nang lấp lánh hoàng quang khiến người ta nuốt nước bọt được tranh đoạt rất kịch liệt.
Một tu sĩ mặc lục bào, có vẻ hơi mập ngồi ở gian quý khách đối diện Lý Hồng Lân liên tục ra giá. Từ khởi điểm chín trăm viên hạ phẩm linh thạch đã leo lên giá hai nghìn viên. Bạn đang đọc truyện được tại
"Y còn theo được chứng tỏ gia tài rất khá, bất quá hai kẻ kia xem ra cũng không thiếu linh thạch." Ngụy Tác thấy trán Lý Hồng Lân đã toát mồ hôi, lại nháy mắt với Nam Cung Vũ Tinh.
"Ai là Nam Cung Vũ Tinh muội muội của ngươi?" Nam Cung Vũ Tinh vừa bực vừa buồn cười, kề tai gã nói, "Ngươi gọi có vẻ thuận miệng lắm nhỉ?"
Dáng vẻ nàng ghé tai Ngụy Tác nói chuyện lọt vào mắt Lý Hồng Lân, y nghiến răng, "Hai nghìn ba trăm viên hạ phẩm linh thạch!"
"Là thiếu cung chủ Kim Thứu cung, chả trách rộng tay như thế."

"Ngươi xem đi, dùng ngần đấy linh thạch mua nạp bảo nang mà không thèm chớp mắt, khí phái làm sao, ngươi đúng là tử quỷ, cả một nghìn viên hạ phẩm linh thạch cũng không có." Lý Hồng Lân ra giá xong, toàn phách mại hội trường xôn xao, một nữ tu khá xinh đẹp tỏ vẻ bực mình oán trách một nam tu đứng bên, có vẻ là người thích nàng ta.
Lý Hồng Lân hô xong, hai đối thủ từ bỏ cạnh tranh. Điền chưởng quỹ của Kim Ngọc các hớn hở phất tay, hoa phục thiếu niên bưng ngay khay gỗ, nhanh chóng đi qua đại sảnh trong ánh mắt thèm muốn của mọi người, vào gian quý khách của Lý Hồng Lân.
"Lý thiếu cung chủ, đây là nạp bảo nang của ngài."
Hoa phục thiếu niên cực kỳ lễ mạo đưa cái khay đến trước mặt y.
Nạp bảo nang nhìn gần rất đẹp, miệng buộc kim sắc ti đái, cả cái túi trừ phù văn thoạt ẩn thoạt hiện còn tết gút thành hình hoa đặc biệt bằng bảo châu.
"Chuyện này... theo quy củ, nếu không đủ linh thạch có thể dùng vật có giá trị tương đương thay thế chăng?" Lý Hồng Lân hỏi.
Hoa phục thiếu niên hơi ngẩn người, rồi đáp đầy chuyên nghiệp: "Chuyện đó... Nếu là vật có giá trị xác định thì không thành vấn đề."
"Đây là hai trăm viên trung phẩm linh thạch, ngươi đếm đi." Lý Hồng Lân hơi giật giật khóe mắt, đưa túi linh thạch cho hoa phục thiếu niên, rồi móc ra một quả trùng noãn trắng ngần lớn cỡ trứng chim câu, tỏa hàn khí lạnh buốt, "đây là trứng tứ cấp thượng giai Băng sương phi ngô, ấp nở là có thể thuần phục, ít nhất cũng giá trị ba trăm viên hạ phẩm linh thạch."
"Nếu là trứng Băng sương phi ngô thì không thành vấn đề." Hoa phục thiếu niên đếm linh thạch đoạn đón lấy trùng noãn, đáp rất lễ độ trước khi quay đi.
"Đúng rồi!" Hoa phục thiếu niên vừa quay đi, vẻ xót ruột hiện rõ trên mặt Lý Hồng Lân, y gọi hoa phục thiếu niên, "hôm nay ta không mang đủ linh thạch nên lấy trứng Băng sương phi ngô ra đặt, ngươi bảo Điền chưởng quỹ là quả trùng noãn này tạm thời đừng bán, trong mấy hôm ta sẽ mang linh thạch đến chuộc về."
Hoa phục thiếu niên gật đầu, "người khác thì Kim Ngọc các không có quy củ đó, bất quá Lý thiếu cung chủ là khách quen lại có chữ tín, tại hạ sẽ bẩm cáo Điền chưởng quỹ, chắc không thành vấn đề."
"Vậy xin đa tạ." Lý Hồng Lân sau rốt cũng mỉm cười, khôi phục thần thái bình thường, tỏ ra ngạo khí chỉ vào Kim ti phù bút và nạp bảo nang, "ngươi mang giúp ta hai vật này sang gian quý khách bên kia, giao cho Nam Cung Vũ Tinh, nói ta là tặng nàng ta hai vật này."
Đợi khi hoa phục thiếu niên gật đầu hiểu ý đi khỏi, Lý Hồng Lân lẩm bẩm, "Nam Cung Vũ Tinh cần Kim ti phù bút làm gì? Lẽ nào muốn học tập luyện phù với luyện phù sư nào đó của Thiết Sách?"
...
"Chà, không phải chứ?"
Trong gian của Ngụy Tác, gã trố mắt nhìn hoa phục thiếu niên đưa hai vật tới.

"Lý Hồng Lân huynh đệ đúng là hào sảng!"
Rồi gã cười hớn hở, không ngờ trừ nạp bảo nang ra còn tặng cả Kim ti phù bút mà gã ao ước.
Hoa phục thiếu niên nhìn Ngụy Tác với vẻ đồng tình, đúng là đáng thương, chắc sau này Nam Cung Vũ Tinh không theo ngươi nữa. Đúng lúc đó Ngụy Tác đột nhiên ngẩng lên hỏi, "Đúng rồi, hỏi thăm một chút, Lý Hồng Lân vừa trả linh thạch đó, trên mình còn lại bao nhiêu?"
"Tại hạ không biết." Với nguyên tắc không lừa khách, lại đồng tính với Ngụy Tác nên hoa phục thiếu niên đáp thật thà: "Chắc không còn nhiều linh thạch nữa, ba trăm linh thạch ban nãy là dùng trứng Băng sương phi ngô để đặt."
"Biết rồi, đa tạ."
"Ngươi đúng là, kiếm chác của y ngần ấy linh thạch rồi mà còn chưa vừa ý hả." Hoa phục thiếu niên đi xong, Nam Cung Vũ Tinh không nén được nữa, dở khóc dỏ cười nói với Ngụy Tác.
"Cái gì mà kiếm chác, tự y đưa tới đấy chứ." Hiện tại Ngụy Tác đã lui vào, từ chỗ Lý Hồng Lân không thể nhìn thấy, nên gã không hề e dè, hớn hở cầm Kim ti phù bút. "Đúng là đồ tốt!" Gã bất giác cảm thán. Phù bút trông như đúc bằng vàng ròng, kim quang lấp lánh, cực kỳ đẹp đẽ, nhưng cầm lên rất nhẹ, khẽ vạch trong lòng tay thì ngòi bút như nước chảy qua, không hề trở ngại gì.
"Nam Cung Vũ Tinh, không có ngươi sao y chịu đưa hai vật này qua đây." Thích thú nghịch Kim ti phù bút xong, Ngụy Tác nén lòng nói, "chi bằng nạp bảo nang thuộc về ngươi, lúc ta cần dùng thì ngươi cho ta mượn được không?"
"Ta không thèm đồ của y." Nam Cung Vũ Tinh trợn tròng mắt, "Xem ngươi đau lòng chưa kìa, thích thì lấy đi."
"Hơn hai nghìn linh thạch đấy!" Ngụy Tác từ thì không hề khách khí gật đầu, đồng thời nói với Nam Cung Vũ Tinh: "Nam Cung Vũ Tinh, bất quá ta không hiểu, tu vi của y không tệ, dáng vẻ rất được, lại là thiếu cung chủ Kim Thứu cung, xuất thủ rộng rãi, sao ngươi không thích?"
"Có khác gì ngươi không nguyện ý gia nhập Thiết Sách? Nếu ta chấp nhận y, vào Kim Thứu cung, còn không phải từ bỏ rất nhiều thứ sao?" Nam Cung Vũ Tinh nhìn gã, "có người không cần chỗ dựa như Kim Thứu cung thì vẫn là người đó, y rời Kim Thứu cung ra không còn là Lý Hồng Lân nữa. Ta thích ai khẳng định sẽ thích bản thân người đó chứ không phải thứ sau lưng y."

"Có cá tính!" Ngụy Tác giơ ngón tay với nàng, đồng thời thầm nhủ ta thích Thủy Linh Nhi là thích thân thể, thích gương mặt mê người và đôi ngọn núi tuyệt vời đó... chứ không phải nàng ta là đệ tử của ai hết.
"Trung phẩm hàn ngọc, khối hàn ngọc này rất lớn, không có tỳ vết, rất hiếm thấy, giá khởi điểm sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch." Giọng Điền chưởng quỹ lại vang lên, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh tức thì hưng phấn hản.
"Bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch!"
"Tám trăm viên hạ phẩm linh thạch!"
...
Ngụy Tác lại dâng lệ nóng, hàn ngọc được bọc nhung đỏ đã được Kim Ngọc các mài giũa, vết nứt bị bỏ đi, hiện tại cả khối hàn ngọc trông mượt mà, không một tý tỳ vết. Khối ngọc này đối với luyện khí sư là một món băng hàn pháp bảo rất dễ luyện chế. Tham gia phách mại hội đều là tu sĩ hiểu biết nên Điền chưởng quỹ vừa dứt lời lập tức hàng loạt tu sĩ đua tranh nhau, giá tăng vù vù, sau cùng một lão đạo mặc đạo bào nguyệt bạch sắc mua được với giá một nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Tuy khối hàn ngọc này sẽ chia đều với Nam Cung Vũ Tinh, Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi, Kim Ngọc cũng thu phí dụng là một phần mười nhưng dù vậy Ngụy Tác ít nhất cũng có thêm hai trăm viên hạ phẩm linh thạch nữa.
Kim ti phù bút, nạp bảo nang, hai trăm viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác thấy những ngày này của mình tươi như hoa nở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận