"Tại hạ Hồng Nguyên Tông, tán tu Nguyên Âm thành, có giao tình với Ngân Câu tán nhân, thấy đệ tử Hải Tiên tông này đánh lén Nam Cung Điệt, nên xuất thủ cứu." Tu sĩ lùn mập mặt đỏ au, mặc hoàng sắc pháp y mặt mũi lạnh tanh nói.
Tu sĩ lùn mập nói vậy, tu sĩ Hải Tiên tông tên Vân Bân nghiến răng, không nói gì, sắc mặt càng nhợt đi.
"Tại hạ Liễu Khuất Phong, đệ tử Âm Thi tông, có thấy việc này, yêu cầu công đạo." Tu sĩ mặt mũi lạnh lùng mặc thúy lục sắc pháp y rủ mắt nói.
"Đệ tử Âm Thi tông, quả nhiên là đệ tử Âm Thi tông. Ngụy Tác, Hồng Nguyên Tông này cũng tu vi Phân niệm ngũ trọng trung kỳ, gặp phải tranh chấp thế này khẳng định sẽ bình tĩnh như thường giết đệ tử Hải Tiên tông chứ đời nào còn đến tông môn đòi công đạo. Rõ ràng Diệp Linh cố ý an bài, gây phiền cho ngươi!" Lục bào lão đầu lên tiếng trong tai Ngụy Tác.
"Diệp Linh quả nhiên không cho ta nhiều thời gian."
Không cần lục bào lão đầu nói, thấy tu sĩ trên mình âm khí cực đậm này, Ngụy Tác đã đoán được đại khái.
"Vân Bân, ngươi có gì để nói? Trước mặt ta, cứ nói thật là được." Nhưng ngoài mặt gã bình tĩnh như thường.
"Ngụy trưởng lão, đệ tử dùng tính mệnh đảm bảo nói thật, y dùng lời lẽ vũ nhục Hải Tiên tông rồi đột nhiên hạ thủ đối phó đệ tử." Vân Bân nghiến răng, mắt phun lửa.
"Thế nào, ý ngươi là bọn ta mù mắt nhìn lầm? Hoặc là bọn ta vu oan cho ngươi?" Vân Bân nói vậy, Hồng Nguyên Tông nheo mắt, cười lạnh: "Dùng tính mệnh đảm bảo? Nếu ta muốn giết, mấy mạng của ngươi cũng xong rồi, ngươi lấy gì ra bảo đảm."
"Được, lưỡng vị đạo hữu làm chứng thì Vân Bân có nói cũng vô dụng. Việc ngươi đánh lén Nam Cung Điệt coi như xác định." Ngụy Tác gật đầu, không hề do dự nói.
"Gì hả!"
Chín trưởng lão Hải Tiên tông có bốn người biến sắc, rõ ràng nổi giận.
Vân Bân vốn thấy hi vọng lập tức nhợt nhạt mặt mày, thân thể run lên vì khuất nhục. Y thậm chí thậm chí hối hận vì gia nhập Hải Tiên tông.
"Việc này xong rồi, ba vị mau rời Hải Tiên tông." Bọn Nam Cung Điệt đang đắc ý, nhưng đúng lúc vui nhất thì Ngụy Tác đột nhiên nói vậy, đưa tay mời.
"Rời Hải Tiên tông?" Ngẩn ra một chốc, Hồng Nguyên Tông định thần nhìn gã, "Ngụy trưởng lão, thế là sao, việc đả thương Nam Cung Điệt sao đây?"
"Đó là việc của bản tông, sẽ có xử phạt, không phiền các hạ." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh.
"Tức là các hạ bênh y?" Hồng Nguyên Tông nheo mắt bắn ra hàn quang.
"Ta nói rồi, sẽ xử phạt. Thế nào, Hải Tiên tông làm gì phải bẩm báo các hạ?" Ngụy Tác không hề khách khí từng mắt nhìn lại đầy băng hàn.
"Ngươi!" Bị uy thế của Ngụy Tác ép xuống, Hồng Nguyên Tông lạnh người sững lại, nhất thời không nói thành tiếng được.
"Được! Hải Tiên tông hành sự như thế, đệ tử tùy ý đánh lén tu sĩ khác. Sự tình bại lộ còn ngang ngược thế hả." Nam Cung Điệt nhảy bật lên biến sắc đạo: "Đi, Hồng tiền bối, không cần nói nữa, đợi sư tôn đến gặp Ngụy trưởng lão quyền thế ngút trời này!"
"Tam vị đạo hữu dừng bước, Ngụy trưởng lão, xử trí như thế không được!" Trong chín trưởng lão Hải Tiên tông, một trưởng lão gầy gò mặc hắc bào đứng dậy, mắt ánh lên lệ mang.
"Không ổn?" Ngụy Tác liếc tay áo trưởng lão này, thấy kim sắc phù văn hình đỉnh núi, biết là chấp pháp trưởng lão của Hải Tiên tông, chuyên môn phụ trách xử phạt. "Theo trưởng lão thì nên thế nào?"
"Tất nhiên xử tử trước mặt đông người để cảnh cáo." Chấp pháp trưởng lão lạnh giọng.
"Đùa hả." Ngụy Tác cười lạnh.
"Không thế, vạn nhất Hải Tiên tông tổn thất lớn, ngươi gánh được không?" Chấp pháp trưởng lão gằn giọng, "Đừng quên, ngươi làm chưởng hình trưởng lão chỉ mới mấy ngày."
"Thế thì sao, muốn làm chủ thì ông lên làm chưởng hình trưởng lão đã." Ngụy Tác liếc chấp pháp trưởng lão, lại đệ tử Âm Thi tông, nói đầy thâm ý, "Bất quá ta thấy hành vi của ông bất thường, không có cơ hội làm chưởng hình trưởng lão đâu."
"Đúng thế, Ngụy Tác, dù y vì Hải Tiên tông thì cũng không thể đưa ra cách xử phạt nặng như thế, có lẽ bị Âm Thi tông mua chuộc." Lục bào lão đầu kêu lên.
"Ta phải đàn hặc ngươi, chỉ cần có bốn trưởng lão trở lên trong trưởng lão hội nhất tề đàn hặc thì sẽ phế được chức chưởng hình trưởng lão của ngươi." Chấp pháp trưởng lão gào lên, "Các vị trưởng lão, lẽ nào trơ mắt nhìn y làm vậy?"
"Ngụy trưởng lão, có nên bàn lại việc này?"
Ngụy Tác xử sự cứng rắn như vậy, vốn có hai trưởng lão không tán thành xử phạt Vân Bân, cho rằng việc này có vấn đề cũng dao động, lên tiếng khuyên. Nếu xử lý bình thường thì dù biết Âm Thi tông và Nam Cung Điệt kiếm chuyện cũng đành nén nhịn. Vì tông môn như Âm Thi tông vạn nhất có cớ thì Hải Tiên tông sẽ tổn thất không chỉ một đệ tử.
"Việc này do mình mỗ chịu." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhìn chấp pháp trưởng lão: "Nếu sau này vì thế mà có phiền hà, ta sẽ rời Hải Tiên tông giải quyết, không quan hệ gì đến tông môn."
Ngụy Tác nói vậy, mọi trưởng lão Hải Tiên tông cùng chấn động.
"Được, được lắm!"
Đệ tử Âm Thi tông mặc thúy lục sắc pháp y gật đầu, quay người đi ra.
Nam Cung Điệt và Hồng Nguyên Tông vội đi theo.
Cả ba không giấu được thần sắc đắc ý.
"Ngụy trưởng lão! Trưởng lão nói thế là trực tiếp cho Ngân Câu tán nhân cơ hội đan độc đối địch với trưởng lão. Trưởng lão làm thế, sau này chúng động thủ ở bên ngoài thì Hải Tiên tông không có lý do trả đũa." Ba người vừa đi, đại trưởng lão liền tỏ vẻ trách Ngụy Tác gây ra đại họa.
"Không hề gì." Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu, "lúc đến đây thì mỗ đã hỏi rõ về phẩm hạnh của Vân Bân, rõ ràng đối phương cố ý giở trò thì phải tin Vân Bân chứ. Ngay một đệ tử còn không giữ nổi, chưởng hình trưởng lão này còn làm làm gì."
"Đa tạ Ngụy trưởng lão!" Ngân sam đệ tử vốn tưởng mình thế là xong rồi, quả thật cảm kích Ngụy Tác không thể tưởng tượng được.
Tuyệt đại đa số trưởng lão tại trường cũng gật đầu, thập phần tán thưởng và bội phục gã.
"Hừ!" Chấp pháp trưởng lão lại hừ lạnh không vui, chuẩn bị phất tay áo bỏ đi.
"Chấp pháp trưởng lão, chốc nữa ông đến Giới luật các, nói rõ xem đã gặp ai, đến những đâu, trên mình có gì." Ngụy Tác trực tiếp lạnh lùng lên tiếng.
"Ngươi định làm gì?" Chấp pháp trưởng lão cứng người gào lên. Bạn đang đọc truyện được tại
"Lẽ nào ta nói vậy còn chưa rõ! Ta phải điều tra! Nếu tra ra ngươi câu kết với Âm Thi tông thì sẽ theo môn quy phế tu vi. Nếu tra ra không có câu kết, ta sẽ từ chức chưởng hình trưởng lão." Ngụy Tác mỉm cười. Gã kết đan thành công chỉ là việc ngày một ngày hai, kết thành kim đan thì chức chưởng hình trưởng lão có đáng gì.
"Ngươi!" Ngụy Tác nói vậy, chấp pháp trưởng lão nhợt nhạt mặt mày, không còn hạt máu.
"Đại trưởng lão, tại hạ cần tu tập một môn công pháp, sẽ bế quan ba mươi sáu canh giờ. Việc này xin nhờ đại trưởng lão." Ngụy Tác liếc chấp pháp trưởng lão, nhạt nhẽo nói.
"Được." Thấy chấp pháp trưởng lão chịu nhún, mặt mũi nhợt đi, đại trưởng lão cũng nhân ra có vấn đề nên gật đầu đáp ứng.
"Ngụy trưởng lão, có một phong thư mật, tu sĩ đưa đến nói là thập phần khẩn cấp, nhất định phải đưa tận tay, y nói là thư thư của trưởng lão đưa cho, báo lại là trưởng lão sẽ hiểu."
Ngụy Tác mới ra khỏi đại điện mở trưởng lão hội thì một tu sĩ Hải Tiên tông vội vàng đi tới đưa một tấm bạch sắc cốt phù đến trước mặt Ngụy Tác.
"À!"
Tay Ngụy Tác lóe lên tử quang, cầm bạch sắc cốt phù, bên trong có lục quang lấp lánh, ánh mắt gã cũng lóe lên.
Không hề dừng lại, Ngụy Tác quay nhanh về chỗ ở, đưa Cơ Nhã và Hàn Vi Vi vẫn say ngủ nhưng khí sắc đã khá hơn lướt đến chỗ tượng Hải tiên tử.
"Trương Hàn Lâm, gọi mười đệ tử Phân niệm cảnh bảo vệ cấm địa, truyền lệnh của ta là trước khi ta ra ngoài, ai vào cứ việc giết."
Đồng thời, mệnh lệnh được truyền đi ngay.
"Cơ Nhã, Hàn Vi Vi sao rồi?"
"Đại khái chỉ bốn, năm ngày là tỉnh lại. Huynh quyết định chuẩn bị xung kích kết đan?"
"Âm Lệ Hoa đưa tin, Diệp Linh đang tế luyện pháp khí lợi hại gì đó. Chưa biết chừng Ngân Câu tán nhân y sắp đặt sẽ tới, phiền lắm..."
Trong tượng Hải tiên tử vang lên tiếng Ngụy Tác cùng Cơ Nhã nói chuyện.
Cả Hải Tiên thành, không ai ngờ lúc này Ngụy Tác chuẩn bị kết đan trong tượng Hải tiên tử!