Thông Thiên Chi Lộ

"Lợi hại, Kim đan lưỡng trọng đại tu sĩ đúng là Kim đan lưỡng trọng đại tu sĩ, phi kiếm của Ngụy Tác tuyệt đối trên cơ một món đạo giai thượng phẩm pháp bảo hạng nặng. Đổi lại là ta chắc phi kiếm này ép xuống tất nát bét."
"Y chỉ hai mươi mấy tuổi, đã đạt tu vi Kim đan kỳ, tu luyện bằng cách nào nhỉ, tốc độ tu luyện này e rằng là đệ nhất của Vân Linh đại lục trong năm, sáu trăm năm nay! Có điều y tu vi cao, tuổi trẻ khinh cuồng, Hải Tiên tông lại không có bối cảnh gì, có khi sẽ mất mạng."
"Lợi hại, đó là Huyết quang độn của Âm Thi tông, không phải thuấn di pháp bảo căn bản không tạo thành uy hiếp với y."
Chỉ một chiêu, mọi tu sĩ Linh Cữu thành đã nhận ra song phương lợi hại thế nào, tuyệt đại đa số đều lo cho Ngụy Tác.
"Được, ta đã nhường ngươi một chiêu, tiếp theo đến phần ta."
Diệp Linh cười lạnh, trên tay hiện hai kim sắc pháp bảo, nhắm vào Ngụy Tác, tựa hồ định kích phát.
Bạch quang lóe lên, thân ảnh Ngụy Tác cũng biến mất.
Nhưng Diệp Linh vẫn nở nụ cười âm lạnh.
Y cực kỳ giảo trá, kinh nghiệm đấu pháp cũng cực kỳ phong phú. Y vung hai tay nhưng không kích phát hai kim sắc pháp bảo, mà bừng lên vô số đạo bạch sắc khí lưu.
Thân ảnh Ngụy Tác xuất hiện cách mấy chục trượng, bạch sắc khí lưu biến thành từng cố trụ cỡ thùng gánh nước nối nhau, hình thành một bạch sắc cốt lao vây lấy gã.
"Đây là Ai lao cốt lao! Uy năng ít nhất tương đương với đạo giai trung phẩm pháp bảo! Ngụy Tác lần này thảm rồi, thuấn di cũng bị hạn chế!"
Nhiều tu sĩ quan chiến, khẽ hô lên.
"Tiểu tử, lông còn chưa mọc đủ mà dám khiêu chiến ta, muốn chết!"
Một món kim sắc pháp bảo trong tay Diệp Linh được kích phát.
Thai thể kim sắc pháp bảo lóe lên kim quang, thinh không nổ vang, đổ xuống tia sét cỡ thùng gánh nước, ngưng thành hình đầu sư tử.
Trong tế đàn ở Tiểu thiên giới Phong Ma sơn, năm kim sắc pháp bảo phong ấn viễn cổ Hỗn nguyên ngân oa đều có huyền diệu, Diệp Linh còn một món pháp bảo phòng ngự thuộc loại linh quang, còn pháp bảo đang dùng là đạo giai thượng phẩm pháp bảo cực kỳ hiếm có, có thể dẫn động thiên uy.
"Đây là cổ bảo!"
"Uy năng thế này! Chắc cũng là đạo giai thượng phẩm pháp bảo!"
"Chuyện gì hả? Ngụy Tác sao lại có một pháp bảo tương tự?"
Đầu sư tử ở mũi kim hoàng sắc thiểm điện cỡ thùng nước những tưởng nuốt chửng Ngụy Tác thì mọi tu sĩ quan chiến thấy gã vung tay kích phát một món kim sắc pháp bảo giống hệt của Diệp Linh. Pháp bảo của gã vừa kích phát thì ánh lên kim hoàng sắc quang trụ.
Hoàng sắc quang trụ va vào tia sét giáng xuống, uy năng tương đương, không bên nào mạnh hơn.
"Ngụy Tác, ngươi tưởng lần trước ta để lộ toàn bộ thực lực hả? Kim đan lưỡng trọng và Kim đan nhất trọng cách biệt thế nào, hôm nay ngươi sẽ biết."
Diệp Linh cười lạnh vung tay, bạch quang hình thành trước mặt Ngụy Tác trong tích tắc, biến thành bạch sắc cốt kiếm chém xuống.
"A! Không xong! Đây là Vạn quỷ ma âm kiếm!"
Cơ hồ tuyệt đại đa số tu sĩ Linh Cữu thành biến sắc, nhiều linh quang quang tráo bừng lên dù trong thành câm thi pháp. Cả Linh Cữu thành rực rỡ sắc màu.
Đành phải thế vì bạch sắc cốt kiếm của Diệp Linh ngưng thành thì dài hơn mười trượng, uy năng thập phần kinh nhân, thân kiếm có vô số đầu lâu gào hét. Ma âm kinh nhân vang lên, bịt tai cũng vô dụng vì có thể trực tiếp xung kích thần thức. :
Ma âm tuy nhằm hết vào Ngụy Tác nhưng nhiều tu sĩ ở dưới tu vi thấp kém, vẫn như bị điện giật, không động đậy nổi.
"À! Thần thức của y không ngờ đến mức đó, tu sĩ Kim đan lưỡng trọng gặp phải đạo thuật pháp này thì phản ứng và tốc độ thi pháp cũng đều chậm hơn."
Nhưng mắt Diệp Linh ánh lên kinh ngạc, bạch sắc cốt kiếm phát ra ma âm xung kích nhưng động tác của Ngụy Tác không hề trì trệ, phi kiếm cánh cửa bay lại, kim quang và hoàng quang rực lên, va vào bạch sắc cốt kiếm.
"Cách cách", bạch sắc cốt kiếm vỡ tan, hóa thành bạch khí.
Ngụy Tác mượn đòn chém này thoát khỏi bạch sắc cốt lao.
"Kim sắc pháp bảo của y cũng là đạo giai thượng phẩm pháp bảo, phi kiếm tương đương với một món đạo giai thượng phẩm pháp bảo. Nếu ta có hai pháp bảo công kích đạo giai thượng phẩm thì sẽ áp chế hai món của y, cộng thêm uy lực thuật pháp cao hơn, tất giết được y."
"Nếu Hắc minh cốt quân của ta luyện chế xong, y sao chống nổi hai chiêu này. Hiện tại tiếc là thiếu một món pháp bảo công kích đạo giai thượng phẩm."
"Bất quá ta hiểu rõ Thực huyết pháp đao của y, dù tế xuất thì ta vẫn có thể tránh kịp, hoặc dựa vào Huyết quang độn tránh né, có Huyết quang độn pháp thì y không thể uy hiếp thật sự đến ta. Hiện tại y đến gào hét trước sơn môn, Huyết Linh lão tổ cũng nổi giận, tốt nhất là bắt sống y bức hỏi manh mối về Bắc Mang, không thì Huyết Linh lão tổ không vui tí nào, hy vọng ta kế thừa Âm Thi tông tông chủ lại ít đi tí ấy."
"Thiếu thủ đoạn công kích đạo giai thượng phẩm, nhất thời không thể giải quyết y, càng lâu càng mất mặt, chi bằng..."
Ngụy Tác thoát khỏi bạch sắc cốt lao của Diệp Linh, mắt y lóe lên như tính toán xong.
"Ngươi nên ngoan ngoãn giao đấu, Ai lao cốt lao của ta bao trùm được mấy chục trượng, chỉ hơi phán đoán là dù ngươi có Như ý linh lung tháp cũng bị bao vây."
"Ngụy Tác, ngươi định đánh ta như đánh chó mà, để ta làm như thế với ngươi!"
"Ha ha ha!" Diệp Linh cười lạnh, một cây bạch sắc cốt lao lại trùm lên Ngụy Tác.
"Diệp Linh, cho ngươi biết, ta còn chưa động dụng kim đan uy năng, bằng không ngươi bị dọa chết khiếp rồi. Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin, chưa biết chừng ta sẽ tha ngươi."
"Ngụy Tác điên hả? Bị áp chế đến mức chỉ biết chống đỡ mã vẫn dám nói thế?"
Giọng Ngụy Tác vang lên, tu sĩ đứng dày đặc trong Linh Cữu xôn xao.
"Ha ha." Diệp Linh bật cười, "ta chống mắt xem ngươi dọa ta thế nào."
"Được, chốc nữa ngươi đừng khóc lóc, cầu xin tu sĩ Âm Thi tông khác cứu mạng." Ngụy Tác lại lên tiếng.
"Ha ha, y ngốc thế hả?" Thấy Ngụy Tác đến lúc này còn cứng miệng, tuyệt đại đa số đệ tử Âm Thi tông bật cười vang.
"Lẽ nào y còn bài tẩy gì?" Âm Lệ Hoa đang khẩn trương lại trấn định, nhìn chăm chắm vào Ngụy Tác, tại Đạo Huyền điện nàng ta đi cùng gã khá lâu, rất hiểu gã.
"Không biết sống chết!"
Diệp Linh cho rằng mình còn lắm lời với Ngụy Tác thì càng mất mặt nên cười lạnh, kim sắc pháp bảo lại được kích phát, tai sét mang theo hình đầu sư tử khổng lồ từ trên không giáng xuống Ngụy Tác.
Tia sét lại bị Ngụy Tác dùng kim sắc pháp bảo đón đỡ.
Cùng lúc, tay Diệp Linh rực lên vô số đạo thảm sắc hà quang, cơ hồ nhuộm trắng nửa thinh không.
"Kim đan! Đây là kim đan của Kim đan kỳ đại tu sĩ!"
"Diệp Linh địng động dụng kim đan, trực tiếp một đòn là thắng! Ngụy Tác không thể chống nổi!"
"A! Kim đan to quá! Tu sĩ Kim đan nhất trọng, kim đan chỉ cỡ trứng chim câu, Diệp Linh không hổ là tu sĩ Kim đan lưỡng trọng, kim đan không khác gì trứng ngỗng."
Vô số đạo bạch sắc hà quang phun tràn, kim đan từ tay Diệp Linh bay lên, kích cỡ của nó khiến các tu sĩ ở dưới kinh hô.
"Oành!"
Kim đan uy áp ngút trời bay lên, hà quang ngưng thành một đóa bạch sắc cốt liên cực lớn, lao thẳng vào Ngụy Tác.
"Ha ha! Linh khí hóa hình, sao lại tệ thế?"
Đồng thời, ngoài thân thể Ngụy Tác chảy ra tử sắc linh khí. Lúc trước gã dùng thuật pháp hoặc pháp bảo che giấu tu vi, cả linh khí cũng không hiển lộ. Giờ chân nguyên lưu động đến cực điểm, tế xuất kim đan là linh khí không thể giấu được nữa. Nhìn rõ hình dạng linh khí hóa hình của gã, Diệp Linh bật cười. Chỉ là mấy cánh hoa sen nhỏ xíu, thậm chí không ngưng thành cả đóa hoa, cự kỳ tệ hại.
"Không xong!"
Đột nhiên, Diệp Linh có cảm giác nguy hiểm, y chợt nhớ ra đối phương tu luyện thiên cấp công pháp, theo lý không thể tệ thế được.
"A!?"
Cũng lúc, mọi tu sĩ quan chiến lại tròn mắt.
Tử sắc kim đan từ mi tâm Ngụy Tác phát ra vạn đạo tử sắc hà quang.
Kim đan này còn lớn lớn của y hai vòng, nhìn vào chắc phải gấp rưỡi!
"To quá! Sao lại to thế được!" Không ít tu sĩ tròn mắt kêu lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui