Bốn pháp bảo này, Ngụy Tác lấy được tại Hải liệp đại hội, vốn định để lại cho hai người.
Nhiều tán tu, đạt tu vi nhất định, tự lập động phủ thì đều chiêu thu đệ tử, môn đồ. Số đệ tử, môn đồ này không chỉ trợ giúp khi đối địch mà có thể giúp nhiều cho công việc hàng ngày.
Luyện chế pháp khí, tìm kiếm đồ vật, thu gom tin tức, những việc này thường đại tu sĩ đều sai môn nhân đệ tử làm.
Tại Hải Tiên tông, Ngụy Tác được hưởng thụ lợi ích của trưởng lão thực quyền trong một tông môn.
Hiện tại về Thiên Huyền đại lục, Ngụy Tác đương nhiên không thể trơ trọi một mình, cần có người giúp. Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân tuy ngốc nghếch bàn điều kiện về Bổ thiên đan với gã nhưng gã quá hiểu cả hai, dù gã không triển lộ tu vi, không đồng ý thì cả hai cũng không dám làm gì.
Quan trọng là đầu óc cả hai thập phần giản đan, thu nhận người như thế an toàn hơn nhiều. Nếu thu nhận tu sĩ khác, bề ngoài có vẻ trung thành nhưng thật ra ai hiểu được sâu kín bên trong. Trước kia, gã bảo cả hai đi làm những việc nguy hiểm, chưa bao giờ bị chối từ.
Hiện tại gã quyết định thu nhận cả hai, thực lực của họ đương nhiên càng cao càng tốt. Bổ thiên đan, pháp bảo không dùng đến, tất nhiên gã không tiếc.
Hiện tại Ngụy Tác có ba món kim sắc pháp bảo đạo giai thượng phẩm, cả phi kiếm cánh cửa, Thực huyết pháp đao, Tuyệt diệt kim đan, đủ trang bị cho gã cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi. Linh giai thượng phẩm pháp bảo theo gã thì không đáng gì, nhưng đối với Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân thì hiếm có.
Lúc gã rời Thiên Huyền đại lục nếu có một món linh giai pháp bảo, dù là linh giai hạ phẩm thì cũng hoan hỉ vô cùng, coi là bảo bối. :
"Lão đại, đây... đây là linh giai thượng phẩm pháp bảo?!" Chỉ nhìn linh quang, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân như bị ai bóp họng.
"Linh giai thượng phẩm pháp bảo, lão đại, cho bọn đệ thật hả? Một người hai món!"
"Lão đại, theo lão đại thì có linh giai thượng phẩm pháp bảo, đi theo là đúng."
"..."
Nhất thời, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân đều tỏ vẻ sau này lão nói một là một hai là hai.
"Theo ta thì có lợi tất không thiếu phần các ngươi." Với cả hai thì không cần vòng vo, Ngụy Tác bình tĩnh như thường nói, "Bất quá sau này hai ngươi làm gì cũng phải nhớ lời thề vừa rồi, không thì nếu gây ra việc bất lợi cho ta, ta sẽ không nương tay đâu."
"Đại ca, yên tâm. Bọn đệ sao dám gây bất lợi cho lão đại." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân vỗ ngực bình bịch.
"Các ngươi ở trước chỗ này tu luyện, bọn ta tu luyện ở sau một dãy, bọn ta có việc thì sẽ ra tìm, không thì dù thế nào các ngươi cũng không được vào phía trong." Ngụy Tác chỉ vào đình viện nói.
"Được, bọn đệ không quấy nhiễu lão đại." Ngữ khí Ngụy Tác nghiêm túc nên Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân không dám đùa, gật đầu ngay.
"Từ mai, ta lại để các ngươi luyện Bổ thiên đan, bất quá có mấy nguyên liệu ta sẽ chuẩn bị. Công thức luyện đan này không thể để các ngươi biết." Ngụy Tác tiếp lời, "Các ngươi có biết nếu công thức này bị người khác biết thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng không tưởng tượng nổi hay không, tu vi như các ngươi mà biết công thức cũng không an toàn, e rằng các ngươi không khai thì chưa biết chừng có những tu sĩ có thuật pháp khác để moi được từ miệng các ngươi. Từ mai, dù Bổ thiên đan luyện xong, các ngươi cũng không được mang theo, không mang ra ngoài động phủ, muốn luyện hóa thì phải ở trong động."
"Được. Tất cả nghe theo lão đại, lão đại về rồi, làm chủ tất cả, bọn đệ dù gì cũng không thích động não ch."
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân nói thế khiến Hàn Vi Vi suýt không nén được xung động đâm đầu vào tường.
"Hiện tại tình hình Linh Nhạc thành và Thất Tinh thành, Lạc Nguyệt thành thế nào, các ngươi kể đi." Cả hai nói vậy, Ngụy Tác đành lắc đầu.
"Vẫn như trước. Chỉ là người Trân Bảo các đã bị thay hết." Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh ra vẻ không có gì hay ho.
"Có tin về Diệp gia huynh muội và Nam Cung Vũ Tinh không?" Ngụy Tác hỏi tiếp.
"Không, bọn đệ thường ở đây tu luyện, không hay ra ngoài." Chu Tiếu Xuân lắc đầu: "Đệ tưởng họ đi cùng lão đại hoặc bị Đông Dao thắng địa giết rồi."
"Sao các ngươi biết Đông Dao thắng địa định đối phó bọn ta?" Hàn Vi Vi nhìn sang. Việc Ngụy Tác bắt Đổng Thanh Y, Đông Dao thắng địa khẳng định không đồn ra.
Chân Sùng Minh tỏ vẻ đương nhiên là thế, nói luôn: "Ngươi và lão đại không phải vẫn thậm ghét Đổng Thanh Y, phản đối Cơ Nhã lấy Đổng Thanh Y sao, Cơ Nhã mà lấy Đổng Thanh Y, hai người khẳng định sẽ chống đối Đông Dao thắng địa đến cùng, lại có tin đồn Cơ Nhã bị bức phải lấy Đổng Thanh Y, đương nhiên bọn ta nghĩ rằng hia người tìm biện pháp đối phó Đông Dao thắng địa, kết quả bị Đông Dao thắng địa giết. Dù gì bọn ta hiểu được lão đại vì ngươi mà đầu óc u mê, việc gì cũng dám làm."
Hàn Vi Vi trợn tròng trắng, hai tên này từ khi nào đầu óc linh hoạt như thế. Chân Sùng Minh bảo Ngụy Tác vì nàng ta mà đầu óc u mê, việc gì cũng dám làm thì tai hơi ửng lên, lòng chợt xao xuyến.
"Các ngươi làm quen với pháp bảo ta vừa cho đi, tiếp đó tu luyện ở đây." Ngụy Tác đứng dậy, không nhiều lời, phất tay trả lại nạp bảo nang cho bọn Chân Sùng rồi cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi rời đại sảnh.
"Ngụy Tác, tiếp theo chúng ta làm gì?" Rời đại sảnh, Hàn Vi Vi hỏi Ngụy Tác. Vì nhiều lý do, giọng nàng ta nhu hòa hơn nhiều, khiến câu này càng ám muội.
"Tiếp theo ta tế luyện Hắc minh cốt quân, chừng hai, ba chục ngày sẽ xong."
Bất quá Ngụy Tác còn đang tính toán nên không nghĩ gì khác, hơi nhíu mày: "Động phủ này phải khi Diệt tiên đằng ở phía sau trưởng thành mới an toàn, cần chút thời gian."
"Theo ta thì không cần vội, các vị tiếp tục tĩnh tu, đề thăng tu vi, sau đó luyện hóa Bổ thiên đan, đề thăng đẳng cấp công pháp. Ta sẽ nhân thời gian này xem có thể dùng Hỗn nguyên ngân oa và ngân lân yêu thú luyện chế được pháp bảo lợi hại không, hoặc thử thăm dò mấy nơi, cụ thể thế nào ta và lục bào lão đầu sẽ thương lượng."
"Ngày mai ta sẽ đến Linh Nhạc thành, Thất Tinh thành, và Lạc Nguyệt thành chuẩn bị một ít nguyên liệu, nghe ngóng tin tức."
"Vậy thì ta tu luyện, có gì tìm ta." Ngụy Tác nói vậy, Hàn Vi Vi gật đầu, lấy từ nạp bảo nang ra một món đưa cho Cơ Nhã, "Sư thư."
"Tinh tủy?" Thấy thứ trong tay Hàn Vi Vi, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã ngẩn ra. Nàng ta lấy ra một viên ngân sắc tinh tủy của Hỗn nguyên ngân oa.
"Lúc tu luyện tại Ly Hỏa đảo, muội dùng một viên. Còn lại viên này, Ngụy Tác, ta cho sư thư, ngươi không có ý kiến chứ?" Ngụy Tác cùng Cơ Nhã ngẩn ra, Hàn Vi Vi bảo.
"Muội chỉ dùng một viên? Vi Vi, tinh tủy này cực kỳ hữu dụng, muội luyện hóa đi." Cơ Nhã xua tay định cự tuyệt.
Hàn Vi Vi cố nhét vào tay nàng, "Hiện tại chúng ta đều Phân niệm cảnh, muội đề thăng tu vi không hữu dụng như sư thư, nêu sư thư nhanh chóng đột phá đến kim đan tu vi, hai tu sĩ Kim đan kỳ thì càng không cần sợ gì ai."
"Còn nữa." Hàn Vi Vi lại nhìn vào mắt Cơ Nhã: "Sư thư, lúc còn ở Trân Bảo các, sư thư luôn lo cho muội, giờ đến lúc muội lo cho sư thư."
"Vi Vi..." Nàng ta nói vậy, mắt Cơ Nhã ầng ậng nước. Bề ngoài nàng là băng sơn mỹ nhân, Trân Bảo các đại chưởng quỹ, nhưng Ngụy Tác hiểu rõ thật ra nàng ngoại cương nội nhu, nội tâm thập phần nhu nhược.
"Được rồi, sư thư, chi bằng chúng ta cùng tu luyện, mặc kệ y." Hàn Vi Vi kéo tay Cơ Nhã.
"Hai người theo ta tu luyện, ta sẽ hộ pháp, cũng an toàn hơn. Cơ Nhã, mượi để Tam sắc phi tàm ở gần cửa là được. Có gì chúng ta còn kịp ứng biến." Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã trò chuyện, Ngụy Tác im lặng, đến lúc đó mới gật đầu bảo.
Vì có lúc nhìn vào ánh mắt Hàn Vi Vi, gã luôn thấy luống cuống. Lúc trước ở Linh Nhạc thành, đại đa số những khi chảy nước miếng nghĩ lung tung, đối tượng cảo lộ đương nhiên là mục tiêu vươn tới: Thủy Linh Nhi, nhưng sau khi gặp tiểu mỹ nữ mông cong thì có mấy lần nàng ta thay được vị trí của Thủy Linh Nhi. Đương nhiên Nam Cung Vũ Tinh cũng có vài lần.
Giờ gã cùng Cơ Nhã đã thế rồi nghĩ đến việc này, gã không nén được cảm giác tội ác trong lòng, như đã lấy cô chị còn ngấp nghé cả cô em.
"Chuyện đó... Lẽ nào trước đây ta luôn muốn nàng ta là đạo lữ song tu?" Ý nghĩ này đột nhiên hiện lên trong óc khiến gã giật mình.