Thông Thiên Chi Lộ

Vây quanh không một nghìn cũng tám trăm, không ít người dụi mắt, một phần cắn thử vào lưỡi, cấu vào đùi.
Một Kim đan kỳ đại tu sĩ mà chỉ một chiêu đã mất mạng, khí tức cho thấy đối phương chỉ là tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng.
Sao lại thế được!
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Nhưng dù là dụi mắt hay cắn lưỡi, cấu tay, các tu sĩ lại thấy tu sĩ mạt rệp lẩm bẩm, "Thôi vậy, đánh ngươi thành thế này, nếu không chết thì đúng là thống khổ, cho ngươi chết thì cho nó sảng khoái một tí."
Lẩm bẩm xong, tu sĩ qua đường mạt rệp còn như đại phát thiện tâm, móc ra một thanh hắc sắc tiểu đao cắm vào ngực Lý Thiệu Hoa vốn xương cốt và nội tạng đều đã tan nát.
"A, quá hung tàn!"
Mọi tu sĩ đều nhận ra, tất cả là thật, không phải ảo giác.
"Gan bàn chân sao lại bị thủng? Y bị pháp bảo nào đâm thủng hả?"
"Y giết Lý Thiệu Hoa bằng pháp bảo gì, uy lực tựa hồ hơn cả đạo giai thượng phẩm, cả kim đan hà quang của Lý Thiệu Hoa cũng không chặn được."
"Pháp bảo này sao còn có lưỡi kiếm?"
Xác định không phải ảo giác xong thì mọi tu sĩ càng điên cuồng.
Họ không sao hiểu được vì sao gan bàn chân Lý Thiệu Hoa đột nhiên thủng, hơn nữa pháp bảo lão đại mà tu sĩ mạt rệp tế xuất còn có chuôi kiếm. Lẽ nào pháp bảo kinh nhân đó là phi kiếm?
"Được rồi, tu vi của ngươi cũng khá, tìm nơi sơn thanh thủy tú để ngươi vùi thân." Tu sĩ mạt rệp rút hắc sắc tiểu đao ra rồi ném Lý Thiệu Hoa vào nạp bảo nang.
"Mau kích phát truyền tống pháp trận, mỗ có việc." Đoạn gã đến trước truyền tống pháp trận, nói với tu sĩ trông coi.
Truyền tống pháp trận trong Thất Tinh thành do Tụ Tinh tông chưởng quản, hai tu sĩ trông coi pháp trận tất nhiên cũng là đệ tử Tụ Tinh tông. Kim đan kỳ đại tu sĩ trực tiếp bị một tu sĩ Phân niệm cảnh giết chết, cảnh tượng này khiến họ hoài nghi chính mình, đến khi tu sĩ mạt rệp đến trước mặt nói thế thì cả hai mới nuốt nước bọt ừng ực định thần lại.
Vây quanh đó không một nghìn cũng tám trăm tu sĩ, đương nhiên không ít là đệ tử Đông Dao thắng địa, bản môn lại có thêm một Kim đan kỳ đại tu sĩ, áp đảo Tụ Tinh tông là việc không chóng thì chầy, ai cũng đang hưng phấn, đang quang vinh, tự hào rằng ta là đệ tử Đông Dao thắng địa đây, nhưng Kim đan đại tu sĩ Lý trưởng lão vừa kết xuất kim đan, uy thế phi phàm lại chỉ vì một ngụm nước bọt mà bị một tu sĩ mạt rệp qua đường đập bẹp rúm.
Đệ tử Đông Dao thắng địa tròn mắt sững người, đến khi tu sĩ mạt rệp sắp đi mới kịp định thần, không ít người thất hồn lạc phách, kêu lên như cha mẹ vừa chết.
"A! Lý trưởng lão chết rồi!"
"Lý trưởng lão bị giết rồi."
"Báo thù cho Lý trưởng lão."
"Không được kích phát pháp trận, không để hung thủ giết Lý trưởng lão thoát!"
"..."
"Thật ra là chuyện gì?"
"Cái gì? Lý Thiệu Hoa bị giết rồi?"
Lúc đó có mười mấy đệ tử Tụ Tinh tông phụ trách tuần tra quanh đó nhận ra, độn quang lướt tới, tuyệt đại đa số đệ tử Tụ Tinh tông mặt mày băng hàn, cho rằng Lý Thiệu Hoa kết đan thành công, thành Kim đan kỳ đại tu sĩ rồi thì khinh miệt tất cả, gây sự ở đây. Nghe người Đông Dao thắng địa kêu gào, đệ tử Tụ Tinh tông đều trợn tròn mắt, suýt nữa cả phi độn pháp bảo cũng không khống chế được.
"A!"
Trong Thất Tinh thành vốn không cho đấu pháp, nhất là việc quang minh chính đại đấu pháp sát nhân ắt bị Tụ Tinh tông nghiêm khắc xử lý. Theo lý, hai đệ tử Tụ Tinh tông trông coi pháp trận không thể nào kích phát pháp trận đưa gã đi mà phải đối phó nhưng tu sĩ mạt rệp qua đường này vung tay là giết chết Kim đan kỳ đại tu sĩ, chính Kim đan kỳ đại tu sĩ này vì nói mấy câu, chặn gã đi khỏi nên bị gã giết, thật quá hung tàn, giết đối phương rồi còn bồi thêm một đao. Gặp phải đối phương thế này, hai tu sĩ Tụ Tinh tông đời nào dám động thủ nhưng cũng không dám kích phát pháp trận, nhỡ may truy cứu ra, chưa biết chừng cả hai sẽ bị định tội lớn, nên sau khi nhìn nhau, cả hai kêu lên, cắm đầu bỏ chạy, nói với Ngụy Tác là không phải bọn ta, bọn ta cũng chỉ qua đường, không trông coi pháp trận.
"Chuyện gì hả, đúng là gặp quỷ, xem ra đành tự đi."
Các tu sĩ đều thấy Ngụy Tác ăn vận xoàng xinh lẩm bẩm xong thì từ đại điên có bố trí truyền tống pháp trận lướt ra, tế xuất một món phi độn pháp bảo nhỏ xíu hình đài sen chỉ đủ cho một người đứng lướt ra ngoài thành.
Mười mấy độn quang vây lại, là đệ tử Tụ Tinh tông vừa đến.
"Tiền bối, trong Thất Tinh thành không cho phép phi độn." Một đệ tử Tụ Tinh tông mặc cổ đồng sắc pháp y lên tiếng.
"Các ngươi tưởng ta thích phi độn hả. Ai bảo không có cả người trông coi truyền tống pháp trận, ta đã bảo có việc gấp, đừng cản ta, không thì ta không khách khí." Ngụy Tác không dừng mà như muốn xông ra.
"Tiền bối bức Tụ Tinh tông đối địch sao?" Đệ tử Tụ Tinh tông mặc cổ đồng sắc pháp y biến sắc, ngữ khí lăng lệ hẳn.
"Chuyện gì hả?"
Nhưng mọi tu sĩ ở dưới ngẩng lên đột nhiên thấy các tu sĩ Tụ Tinh tông đều lắc lư trên không rồi mới nhợt nhạt dừng độn quang lại được, Ngụy Tác không buồn ngoảnh lại tiếp tục lướt đi.
"Thần thức uy áp của y sao mạnh thế nhỉ, có pháp bảo đặc biệt hả?" Trên không trung chỉ còn lại mười mấy đệ tử Tụ Tinh tông ướt đầm lòng tay biết rõ tình huống ban nãy. Để ứng đối tình huống đột ngột, phụ trách tuần thành thường nhật đều là đệ tử tinh anh, trong mười mấy đệ tử Tụ Tinh tông này có ba người tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng, đệ tử đứng đầu mặc cổ đồng sắc pháp y đạt tới Phân niệm cảnh nhất trọng, địa vị hoàn toàn không kém các trưởng lão. Nhưng ban nãy đối phương dùng thần thức uy áp thì ngay cả đệ tử tu vi Phân niệm nhất trọng này cũng rúng động, cảm giác mình nhỏ xíu còn đối phương uy nghiêm và cao lớn vô cùng.
"Phi hỏa liên đài! Không phải phi độn pháp bảo của thiếu chủ hả? Sao lại trong tay tu sĩ này."
Đột nhiên, một tu sĩ Đông Dao thắng địa nhận ra phi độn pháp bảo dưới chân Ngụy Tác, kêu lên không dám tin. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Đợi đã!"
Vốn mười mấy tu sĩ Tụ Tinh tông này chuẩn bị nghiến răng đuổi theo, lúc này trong Thất Tinh thành có mấy chục đạo độn quang lướt tới, rõ ràng có tu sĩ Tụ Tinh tông cao cấp hơn đã tới. Mười mấy tu sĩ Tụ Tinh tông nhìn thấy vô số độn quang từ Đông Dao thắng địa lao tới. Nhưng nghe tu sĩ Đông Dao thắng địa ở dưới kêu lên thì đệ tử đứng đầu mặc cổ đồng sắc pháp y lạnh buốt trong lòng, nhớ đến một khả năng, phất tay ra hiệu cho các tu sĩ đồng môn dừng lại, không vây giết Ngụy Tác.
"Là đạo hữu phương nào?"
Tiếng nói kinh nộ dị thường vang khắp toàn thành.
Cả Thất Tinh thành dấy lên cuồng phong, một dải mây đen với tốc độ kinh nhân từ Đông Dao thắng địa bắn ra.
Uy thế và dải mây đen rõ ràng là Trường Phong chân nhân xuất động.
Trong đám mây lấp lánh linh quang, rõ ràng không chỉ mình Trường Phong chân nhân. Hơn hai trăm đạo độn quang theo sát sau lão đuổi theo Ngụy Tác.
"Cái gì, Lý Thiệu Hoa vừa kết đan thành công đã bị giết?"
Thinh không sơn môn Tụ Tinh tông, một ngân bào tu sĩ đứng đó ngẩn ra, hiện rõ thần sắc chấn kinh.
Ngân bào tu sĩ này, pháp y rực quang hoa, vô số ngân quang lấp lánh như vô số vì sao ngưng thành tấm pháp y này. Y trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi như ngọc, thập phần anh tuấn, toàn thân toát lên khí tức uy nghiêm chỉ có ở kẻ ăn trên ngồi trốc, sau lưng là năm, sáu nhân vật tựa hồ là trưởng lão Tụ Tinh tông, đều tỏ vẻ không dám tin
"Tông chủ, Trương Sơ Thu truyền tin về, tu sĩ đó cưỡi phi độn pháp bảo của Đổng Thanh Y, rất có thể là kẻ thù của Đông Dao thắng địa đến tìm thù." Một trung niên tử bào tu sĩ cưỡi dị chủng hắc sắc cự hạc dừng lại trước mặt ngân bào tu sĩ như đợi lệnh, "Tông chủ, hiện tại chúng ta nên làm gì?"
"Đông Dao thắng địa mất một Kim đan tu sĩ, uy hiếp đến chúng ta dĩ nhiên đại giảm. Hiện tại hai tông môn môi hở răng lạnh, đối phương sát nhân tại Thất Tinh thành trung, chúng ta không ngăn cản thì mất đi uy nghiêm, hà huống Đông Dao thắng địa cơ hồ xuất động toàn tông, làm gì có chuyện không đối phó được một tu sĩ." Ngân bào tu sĩ anh tuấn ràn rạt khí tức uy nghiêm hơi trầm ngâm tính toán quyết định nhạt giọng, "Truyền lệnh cùng hiệp trợ Đông Dao thắng địa giết kẻ đó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui