"Phong linh hống? Băng tuyết đao lang?"
Trong gian quý tân sảnh rộng rãi của Kim Ngọc các, hai hoa phục thiếu niên cung kính đứng sau Ngụy Tác, trong đó y phục một thiếu niên thêu chỉ vàng, rõ ràng thân phận cao hơn những thiếu niên khác, chính là thiếu niên hôm nọ đưa linh thạch ở phách mại hội đến cho Trân Bảo các Cơ Nhã, tên Lưu Tường.
Thấy Ngụy Tác lấy từ nạp bảo nang ra Phong linh hống cùng một đống Băng tuyết đao lang, Lưu Tường và mọi hoa phục thiếu niên đều hơi kinh ngạc.
"Các vị thấy chỗ này đáng giá bao nhiêu viên hạ phẩm linh thạch?" Ngụy Tác vừa nhấp một ngụm trà ngon vừa hỏi.
"Phong linh hống đã thành niên, giá trị năm trăm viên hạ phẩm linh thạch." Lưu Tường tra xét kỹ càng, "chỉ là số Băng tuyết đao lang này tuy trông còn nguyên nhưng chỉ là vẽ vào..."
Ngụy Tác toát mồ hôi, vội nói: "Đó là tại hạ tiện tay vẽ vào chứ không phải để gạt các vị, bao nhiêu là tùy."
"Tại hạ không có ý đó." Lưu Tường không rườm lời: "Số Băng tuyết đao lang này vẫn còn yêu đơn, một số bộ phận có thể dùng để luyện khí, tổng cộng giá trị một nghìn sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch, tiền bối thấy thế nào?"
Tại Thiên Huyền đại lục, tu sĩ tu vu thấp thường gọi tu sĩ tu vi cao là tiền bối, Lưu Tường xem ra tu vi tuyệt đối không dưới Ngụy Tác nhưng gọi gã là tiền bối, chứng tỏ phi thường chuyên nghiệp. Vốn Ngụy Tác vốn tính rằng tổng thể bán được một nghìn tám trăm viên hạ phẩm linh thạch đã cao lắm rồi, hiện tại thành một trăm viên, gã đương nhiên phi thường mãn ý, gật đầu đáp: "Được."
Nói xong, gã hơi do dự, móc ra một vật mỏng tang, lấp lánh hồng quang, chính thị Hỏa phượng đỗ đâu đã khiến Hàn Vi Vi coi gã là sắc ma biến thái.
"Hỏa phượng bảo y?" Lưu Tường thoáng tỏ ra kinh ngạc, "Tiền bối, vật này là ủy thác cho Kim Ngọc các đấu giá chăng?"
"Không phải." Ngụy Tác ho khan, có vẻ hơi ngượng, "tại hạ nghe nói Kim Ngọc các có vị Trương tiền bối là luyện khí sư, tại hạ muốn gia thêm một lớp áo bên ngoài Hỏa phượng đỗ đâu nhưng không ảnh hưởng đến công hiệu, các hạ xem có được không?"
"Tức là thêm một lớp giáp cho bảo y này?" Lưu Tường cực kỳ chuyên nghiệp, không hề bật cười mà gật đầu, "việc đó không khó, chỉ là cần chất liệu nào để phủ bên ngoài? Có yêu cầu đặc biệt nào không?"
"Chỉ cần tăng tác dụng bảo vệ là được, ít nhất cũng không dễ dàng bị cắt đứt, lộ ra hỏa phượng bảo y là được, còn lại cứ làm thật bình thường, khiến người ta coi là hàng vớ vẩn, không có lực phòng ngự gì thì càng tốt." Ngụy Tác đáp.
"Tiểu tử này... " Ngụy Tác nói xong, ngay cả Lưu Tường đầy chuyên nghiệp cũng toát mồ hôi. Hỏa phượng bảo y là của nữ nên không tiện mặc vào, làm thành áo giáp đã đủ biến thái rồi, hơn nữa người ta làm pháp y đều muốn càng hoa hòe càng tốt, gã lại muốn biến thành trông như rác rưởi, chẳng phải muốn giấu mình hay sao?
Bất quá Lưu Tường vẫn gật đầu: "Được. Kim Ngọc các có một ít Ô phong tang ti, không ảnh hưởng đến uy năng của hỏa phượng pháp y, đồng thời phát ra một tầng cương phong, tăng cường đẳng cấp phòng ngự, lúc thành áo sẽ thêm một lớp tơ xanh thông thường bên ngoài, trông không khác gì y phục tiền bối mặc bây giờ. Giá đại khái chừng ba trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, tiền bối thấy sao?"
"Được." Ngụy Tác gật đầu, lại hỏi, "các vị hiện có bao nhiêu viên yêu đơn Thanh giáp trùng? Mỗi viên giá bao nhiêu?"
"Yêu đơn Thanh giáp trùng? Hiện tại có mười lăm viên. Mỗi viên giá trị thị sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch."
"Được, tại hạ lấy tất mười lăm viên."
...
"Xem ra y chỉ là tu sĩ cấp thấp bình thường, sao lại thường xuyên mang bán những thứ ở đẳng cấp này nhỉ? Tốc độ kiếm linh thạch của y, cả tu sĩ Chu thiên cảnh cũng không bằng." Ở cửa Kim Ngọc các, tiễn Ngụy Tác xong, một hoa phục thiếu niên đứng bên Lưu Tường nói, "sao y lại mua ngần ấy nội đơn Thanh giáp trùng nhỉ? Liệu có vấn đề gì không?"
"Đừng quên quy củ của Kim Ngọc các, mặc kệ y có vấn đề thế nào thì cũng là khách của bản các, không phải người chúng ta nên suy đoán tra xét." Liếc hoa phục thiếu niên, Lưu Tường tỏ ra băng lạnh, "Các tu sĩ luôn tàng long ngọa hổ, một vài tu sĩ cấp thấp vị tất không bằng cao giai tu sĩ, có những tu sĩ biết bí thính chi thuật, nhưng lời ban nãy ngươi nói nếu người ta nghe được sẽ không vui tí nào, sau này nên chú ý."
"Vâng." Hoa phục thiếu niên tức thì lạnh người, vội đáp.
…
"Con bà nó chứ, lại nghèo rồi!"
Rời Kim Ngọc các một đoạn, Ngụy Tác vừa buồn bã lắc đầu, vừa dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù.
Phong linh hống và Băng tuyết đao lang bán được hai nghìn một trăm viên hạ phẩm linh thạch, chia đều với Nam Cung Vũ Tinh, Ngụy được hơn nghìn viên, cộng thêm có sẵn bảy trăm viên, coi như gã kiếm được một nghìn tám trăm viên, nhưng vì thay đổi hỏa phượng bảo y và mua mười lăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng, mất đứt một nghìn hai trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch. :
Thành ra gã chỉ còn lại năm trăm năm mươi viên.
Hiện tại trong tay gã còn không ít có giá trị, ví như Ngọc vân chi, cả cái hộp ngọc trắng đã chắc chắn là Bảo nguyên ngọc hạp, nhưng lục bào lão đầu khẳng định trong tương lai những thứ này thập phần hữu dụng nên gã không mang bán.
Năm trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch đối với tán tu Thần hải cảnh tứ trọng tầm thường là món tài phú kinh nhân nhưng càng thấy nhiều, nhất là một lần được dự phách mại hội, Ngụy Tác càng hiểu mình kém những tu sĩ lợi hại thế nào, càng thấy mình mạt rệp.
Giờ gã không còn mua được bao nhiêu thứ nữa.
Hỏa phượng đỗ đâu được Kim Ngọc các thay đổi, uy năng phòng ngự nếu đúng như Lưu Tường nói là sẽ tăng một mức thì gần như linh giai hạ phẩm pháp bảo thật sự, có thể đỡ được thuật pháp của tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng, đối với Ngụy Tác thì về phương diện phòng ngự, đủ dùng trong một thời gian dài tiếp theo.
Kim Xà lôi quyết uy lực không tệ, kim xà thiểm điện còn có tác dụng gây tê, môn thuật pháp này cũng đủ cho gã dùng thêm một thời gian nữa. .
Về công kích, uy lực Thanh thủy nhận không còn đủ nữa, đành dựa vào Hỏa cầu phù và các pháp phù công kích khác mua về. Nhưng dùng pháp phù nhị giai trở lên để đối địch thì quá tốn kém.
Tiếp đây gã phải tìm một môn thuật pháp có lực công kích mạnh mẽ mà tu luyện.
Còn cả những nơi không thể chỉ đến bằng chân, gã lại chưa có pháp khí hoặc pháp bảo phi hành, nói gì đến pháp bảo phỏng chế thuộc loại hình công kích và pháp bảo chân chính.
Mua đủ để dùng trong một khoảng thời gian tới đây, đừng nói năm trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, không biết năm vạn có đủ không nữa.
Gã còn phải chuẩn bị nguyên liệu luyện chế Bổ thiên đơn, theo lục bào lão đầu thì Bổ thiên đơn cũng là tiêu hao phẩm như linh thạch, gã mà tu luyện liên tục thì đó là một món không nhỏ.
...
"Nhìn cái gì?"
Nam Cung Vũ Tinh từ xa đã thấy Ngụy Tác đứng dưới công cáo bài lớn nhất thành bắc tập thị, vốn thấy gã, lòng nàng cũng hơi ấm áp vì đoán được gã tìm mình vì cớ gì, gần đây người coi thứ khác quan trọng hơn đống linh thạch lạnh băng băng không còn nhiều nữa. Bất quá đến nơi, thấy dáng vẻ gã thì nàng lại bực mình, bật ra tiếng mắng. Ngụy Tác không chú ý thấy nàng đến, lén lút nhìn một hồng y nữ tu ngực to đứng gần đó.
"A? Không nhìn gì hết. Ngươi đến lúc nào mà ta không thấy." Ngụy Tác hơi đỏ mặt, những vẫn ra vẻ ta đây không làm gì hết, móc nhanh ra một cái túi da thú, "Bán hết mọi thứ rồi, được hai nghìn một trăm viên hạ phẩm linh thạch, trong này là hai trăm mười viên trung phẩm linh thạch, ta lấy một trăm linh năm viên, ngươi đếm lại đi."
"Hai hôm tới ta không ở Linh Nhạc thành, ngươi có việc gì thì đợi sau đó hẵng tìm ta, dùng truyền tấn ngọc phù thì ta cũng không thấy." Nam Cung Vũ Tinh trừng mắt nhìn gã, không thèm nhìn kỹ, thu cái túi lại.
"Hai ngày không ở Linh Nhạc thành?" Ngụy Tác hơi ngẩn người, "ngươi đi đâu?"
"Thiết Sách bọn ta có người phát hiện tung tích Phệ tâm trùng. Chỉ là đối phó Phệ tâm trùng cần có đủ Bạch lân thú cốt phấn. Mấy hôm tới bọn ta đi săn Bạch lân thú." Nam Cung Vũ Tinh đáp.
"Phệ tâm trùng! Ngũ cấp yêu thú?!" Ngụy Tác hít một hơi lạnh.
Phệ tâm trùng tại Thiên Huyền đại lục cũng đại danh đỉnh đỉnh, yêu thú có ngoại hình như con nhộng này không chỉ phát ra được vòng sáng màu vàng có lực công kích kinh nhân mà tối chủ yếu là bản thể có thể ẩn hình thật lâu, miệng thò ra một cái ống có mũi nhọn, thường thích lén đến gần tu sĩ rồi đâm thủng thiên linh, lấy não tủy làm món khai vị.
Chỉ có Bạch lân thú cốt phấn khiến da chúng biến hóa mà hiện nguyên hình, không thể duy trì trạng thái trong suốt để ẩn hình, nhưng Bạch lân thú cũng là tứ cấp yêu thú, tu sĩ thường không mang theo cốt phấn của chúng, nên dù không bị Phệ tâm trùng đánh lén, tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng trở xuống mà đơn độc gặp Phệ tâm trùng cũng chỉ còn đường chết.
"Chuyện đó hình như quá nguy hiểm?" Hít một hơi khí lạnh, Ngụy Tác không nén được, nói với Nam Cung Vũ Tinh.
"Bọn ta đã sắp xếp ổn thỏa, chắc không có vấn đề gì." Thấy gã lo lắng cho mình, Nam Cung Vũ Tinh hơi ấm lòng.
Ngụy Tác nghĩ cũng đúng, Thiết Sách dù gì cũng là đại thế lực hàng đầu Linh Nhạc thành, tiểu tán tu như gã so sao được, nên gật đầu rồi lấy ra hai tấm Ảo quang phù đệ đưa cho Nam Cung Vũ Tinh, "Cho ngươi."
"Cái gì đây?"
"Là Ảo quang phù, nhớ dùng tiết kiệm, luyện chế rất khó, dùng nhiều bị người ta biết là mất linh." Ngụy Tác giải thích: "Một tấm trong này có thể ảo hóa thành ba mươi con Băng tuyết đao lang, một tấm ảo hóa thành Phong linh hống, bất quá đương nhiên đều là giả, chỉ dọa được người ta thôi."
Nam Cung Vũ Tinh mấp máy môi nhưng không nói gì.
"Cho ngươi thêm một chút Hỏa cầu phù." Vốn Ngụy Tác là kẻ mê tiền đến xương tủy, nhưng không hiểu sao, dù biết Nam Cung Vũ Tinh chỉ cùng người của Thiết Sách đi săn yêu thú, song lúc nàng sắp đi, gã lại không nén được móc ra một nắm Hỏa cầu phù, nhét vào tay nàng.