"Kim đan tứ trọng!" Ngụy Tác nhìn ra, thanh niên trên Huyền Phong thiên điện, ấn đường rộng rãi sáng ngời, toát lên uy thế kinh nhân có tu vi Kim đan tứ trọng.
"Lâm Thái Hư, y là Lâm Thái Hư!"
"Lâm Thái Hư là chân truyền đại sư huynh của Huyền Phong môn, tu vi cao nhất lớp trẻ, thân phận tôn quý nhất, là người kế thừa ngôi tông chủ đời sau! Sao y lại đến đây."
"Chu thiên đạo chưởng, đó là huyền bảo nổi danh của Ngọc Thiên tông! Thanh sam tu sĩ kia cũng có thân phận bất phàm, là người của Ngọc Thiên tông!"
"Đương nhiên, y là chân truyền đại đệ tử Phong Ngô Thương của Ngọc Thiên tông!"
"Phong Ngô Thương! Ngọc Thiên tông chân truyền đại đệ tử, người đầu tiên sau khi kim đan tu vi bị phế hết mà lại nhờ tu luyện Cửu tử huyền nguyên bí quyết rồi luyện thành kim đan? Y là nhân vật tâm chí kiên định nhất Ngọc Thiên tông, tiền đồ không thể ước lượng..."
"..."
"Lâm Thái Hư? Phong Ngô Thương?"
Xung quanh vang lên tiếng tu sĩ kinh hô, Ngụy Tác cùng lục bào lão đầu lập tức biết thân phận hai người đó.
Tu sĩ mặc màu vàng sáng dĩ nhiên là người kế thừa ngôi tông chủ Huyền Phong môn, chân truyền đại sư huynh Lâm Thái Hư!
Chả trách được y lại toát lên uy nghiêm như thế.
Mà thân phận thanh sam tu sĩ cũng rất cao quý, chân truyền đại đệ tử của Ngọc Thiên tông Phong Ngô Thương.
Ngọc Thiên Tông, chính là tông môn luyện chế Thiên tinh đế đan, một trong thập đại siêu cấp tông môn của đại lục.
Thân phận hai người này ở tông môn cũng dưới một người, trên vạn người, trong cả tu đạo giới cũng thuộc hàng nhân vật giậm chân làm chấn động thiên địa. - .
"Phong Ngô Thương, lâu rồi vẫn vậy."
Lâm Thái Hư lên tiếng, như thể đang bắt chuyện với Phong Ngô Thương mặc phổ thông thanh sam.
"Oành!"
Nhưng động tác của y dị thường bá đạo, cơ hồ ngay khi thân ảnh mới hiện ra ở cửa đại điện thì cương phong kinh nhân đã cuồn cuộn xuất ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một ngọn núi còn hơn cả Chu thiên đạo chưởng của Phong Ngô Thương, trấn áp Tam túc phượng hoàng. Cùng lúc đó, một đạo tử sắc quang hoa xẹt tới Thanh hư đằng.
Lâm Thái Hư định cùng lúc lấy cả Tam túc phượng hoàng và Thanh hư đằng!
Ngụy Tác giật mình.
"Lâm Thái Hư, người khác sợ ngươi, nhưng ta thì không, trước mặt ta định lấy Thanh hư đằng dễ vậy sao!"
"Ầm", Chu thiên đạo chưởng của Phong Ngô Thương lại bừng lên uy áp, giáng tử sắc quang hoa vào Lâm Thái Hư, thiên địa lan tràn sóng xung kích.
Lâm Thái Hư cũng bị đạo tử sắc quang hoa bị hất lùi.
Tam túc phượng hoàng cũng gáy vang, bị thanh sắc cự sơn của Lâm Thái Hư hóa ra ép chìm xuống, chốc nữa thôi sẽ bị ấn xuống đầm lầy.
"Phong huynh, ở đây nhiều linh dược như vậy, hay là huynh chọn loại khác để không tổn thương hòa khí."
Cùng lúc đó, lại một giọng nói khác từ Huyền Phong thiên điện phát ra.
Cùng với đó, một công tử phong lưu tiêu sái mặc áo trắng viền vàng từ trong Huyền Phong thiên điện đi ra, đứng cạnh Lâm Thái Hư.
Vừa hiện thân, trước mặt công tử văn nhã hiện ra vô số hồng sắc kim ngư pháp bảo, tinh quang từ pháp bảo này bắn lên Tam túc phượng hoàng.
"Cách cách!"
Tiếng lách cách không ngừng vang lên, trên đỉnh đầu Tam túc phượng hoàng rực quang diễm, bị ép xuống nhanh hơn, nó kêu vang vang dồn.
"Sao y lại cùng Lâm Thái Hư xuất hiện ở đây."
Thấy tu sĩ đó hiện thân, Ngụy Tác có ý rút lui.
Công tử văn nhã này chính là Chân Võ tông thiếu chủ Hứa Thiên Ảo!
Hứa Thiên Ảo không toát ra linh khí, không biết tu luyện thuật pháp gì mà Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật cũng không nhìn ra tu vi. Gã hiểu Chân Võ tông thiếu chủ thực lực tuyệt đối không kém hơn Bàn Long chân nhân.
"Hứa Thiên Ảo, không ngờ ngươi lại đi cùng Lâm Thái Hư chung, nhưng có thêm ngươi thì đã sao?"
Phong Ngô Thương cũng dấy lên ý chí hùng hậu, bất khuất vô cùng, lên tận mây cao.
Chu thiên đạo chưởng bắn ra tử sắc quang hoa về phía Lâm Thái Hư, vô số kim ti từ trong miệng y phun ra, cuốn về Thanh hư đằng cách không đầy trăm trượng.
"Phong huynh, vậy thì không trách bọn mỗ được."
Hứa Thiên Ảo lắc đầu, một đạo băng chỉ từ tay phát ra, cùng lúc đó, Lâm Thái Hư cũng phát ra một đạo thanh sắc quang hoa, cùng băng quang của Hứa Thiên Ảo va vào tử sắc quang hoa do Chu thiên đạo chưởng của Phong Ngô Thương kích phát.
"Ầm!"
Bên dưới Chu thiên đạo chưởng dấy lên mấy trăm làn cương phong, Chu thiên đạo chưởng cùng Phong Ngô Thương cùng bị chấn bay.
"Phụt!"
Phong Ngô Thương phun máu tươi. Chỉ một chiêu, y đã trọng thương trước đòn Lâm Thái Hư cùng Hứa Thiên Ảo liên thủ.
"Ngụy Tác, chạy mau, tu vi của Hứa Thiên Ảo chắc cũng Kim đan tứ trọng, Hứa Thiên Ảo cùng Lâm Thái Hư thì ngươi đều không chạm vào được, nếu đến nơi mà Hứa Thiên Ảo phát hiện ra thân phận của ngươi, e rằng ngươi không thoát được đâu. Thanh hư đằng thôi đành bỏ vậy." Lục bào lão đầu hoảng sợ thất sắc.
"Lâm Thái Hư! Hứa Thiên Ảo, tên nào dám đan đả độc đấu với ta không!"
Phong Ngô Thương dù phun máu cũng vẫn gầm lên kinh thiên động địa.
Thân ảnh y đột nhiên dừng lại trên không, bước từng bước về phía Huyền Phong thiên điện.
Mỗi bước, dưới chân y đều tạo thành bảy vòng quang hoa hình bắc đẩu thất tinh, từ thinh không cũng giáng xuống bảy tinh trụ chói lòa!
Uy áp kinh nhân cùng tinh thần nguyên khí trút xuống, mọi tu sĩ cùng yêu thú đang hỗn chiến đều ngước nhìn.
"Đạo thuật pháp này, sao lại có thể dẫn động nhiều tinh thần nguyên khí như vậy nhỉ?" Ngụy Tác lại giật mình.
Thiên long quần tinh tôi thể thuật của gã mô phỏng khiếu vị của viễn cổ thiên long, dẫn động tinh thần nguyên khí, tôi luyện thân thể, tinh thần nguyên khí càng nhiều thì hiệu quả tôi luyện thân thể càng cao.
Nhưng Thiên long quần tinh tôi thể thuật không cách nào dẫn động nhiều tinh thần nguyên khí như thế. Môn thuật pháp này của Phong Ngô Thương cũng dẫn động tinh thần nguyên khí, tạo thành bảy tinh trụ mắt thường có thể thấy được, số lượng tinh thần nguyên khí ít nhất cũng gấp nhiều lần Thiên long quần tinh tôi thể thuật!
Mặc dù đạo này thuật pháp của Phong Ngô Thương rõ ràng là thuật pháp công kích, nhưng có thể dẫn động tinh thần nguyên khí thì Ngụy Tác cảm giác được được nếu dùng Thiên long quần tinh tôi thể thuật thì cũng có thể thu nạp.
Hiện tại nếu gã lập tức thi triển Thiên long quần tinh tôi thể thuật tu luyện, chưa biết chừng có thể thu hút số lượng tinh thần nguyên khí kinh nhân.
Nếu có được đạo thuật pháp này, phối hợp với Thiên long quần tinh tôi thể thuật thì hiệu quả tu luyện thân thể sẽ gấp nghìn lần! Lúcđó kim đan uy năng sẽ còn kinh nhân cỡ nào?
Vốn thân ảnh Ngụy Tác đã dừng lại, dần lui bước nhưng thấy đạo thuật pháp này của Phong Ngô Thương thì gã không tài nào đi được nữa.
"Bắc Minh đấu chuyển, Nhiên Nguyên đại pháp! Phong Ngô Thương, ngươi điên hả!" Vừa thấy bảy tinh trụ xuyên thủng ô vân trút xuống, Lâm Thái Hư cùng Hứa Thiên Ảo hơi biến sắc.
"Oành!"
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, che lấp giọng Lâm Thái Hư.
Bảy tinh trụ từ trong hư không rủ xuống, trong nháy mắt ngưng tụ thành một đạo tôn, va vào mấy đạo quang hoa của Lâm Thái Hư, Hứa Thiên Ảo kích phát đoạn nổ tung.
"Phù!"
Phong Ngô Thương văng đi như diều đứt dây, bắc đẩu thất tinh quang hoa dưới chân vỡ nát, trên thinh không sau lưng, không ít tu sĩ cùng yêu thú không tránh kịp, va vào quang hoa vỡ nát thì lập tức tan xác.
"Phong Ngô Thương!"
Lâm Thái Hư cùng Hứa Thiên Ảo cũng không khá hơn, cả Huyền Phong thiên điện cũng bị hất ngược. Trên mình Lâm Thái Hư cùng Hứa Thiên Ảo ánh lên ngân sắc quang ti, như cây châm dài mảnh găm vào.
Hơn nữa ngân sắc quang ti đều có diễm quang, như đang thiêu đốt khí huyết, chân nguyên của Lâm Thái Hư cùng Hứa Thiên Ảo.
Có vẻ pháp bảo của Lâm Thái Hư cùng Hứa Thiên Ảo tựa hồ vô dụng với quang ti, chỉ còn cách dùng chân nguyên tiêu diệt.
"Hôm nay ta mà sợ các ngươi, sau này gặp lại, khí thế tất sa sút!"
"Hôm nay mặc dù ta bại nhưng buộc các ngươi sợ thì sau này gặp lại, lúc nào cũng có thể vãn hồi thế yếu." Thân ảnh Phong Ngô Thương bật lùi lại, không dừng mà cùng vô số huyết quang tan biến vào thinh không.
"Điên! Điên rồi!"
Lâm Thái Hư cùng Hứa Thiên Ảo nhăn nhó, ngân sắc quang ti trên mình tan đi nhưng cả hai đều không tỏ rõ bao nhiêu sát ý. Tựa hồ cả hai nhận ra làm găng với Phong Ngô Thương không phải việc khôn ngoan.
"Thanh hư đằng!"
Nhưng rồi sát ý ngập trời bừng lên trên mình Lâm Thái Hư trong nháy mắt, kinh nộ dị thường, còn hơn cả lúc chịu thiệt dưới tay Phong Ngô Thương!
Sau đòn vừa rồi, tảng đá phía dưới tan nát, một mảnh mang theo Thanh hư đằng bay ra ngoài.
Tảng đá bay ra đó còn chưa rơi xuống nhưng gò đất hình màn thầu có mọc Thanh hư đằng đã vô ảnh vô tung!
"Lại là gã!"
Hứa Thiên Ảo méo xệch mặt mày, thị tuyến hiện lên một thân ảnh trong suốt đang cắm cổ bỏ chạy ra ngoài đầm lầy.
"Muốn chết!"
Lâm Thái Hư dâng lên sát khí, nhìn về phía Hứa Thiên Ảo chỉ tay!