Thông Thiên Chi Lộ

Ngụy Tác và nữ tu đều nhãn quang lóe lên.
Hoa phục tu sĩ mặt vuông, chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo uy nghiêm, đầu tóc tết lại, tu vi không thấp, Phân niệm cảnh ngũ trọng.
Rõ ràng, hoa phục tu sĩ quen Kim Dao chân nhân, hình như còn có ước định gì đó.
"Theo tại hạ."
Không đợi nữ tu đáp, hoa phục tu sĩ gật đầu, đi trước dẫn đường.
Ngụy Tác khẽ nhíu mày.
Theo lý, tu vi hoa phục tu sĩ thấp hơn Kim Dao chân nhân, thái độ thập phần cung kính mới đúng, nhưng xem ra địa vị còn cao hơn Kim Dao chân nhân, có thể sai khiến y khiến ai cũng thấy cổ quái.
"Y cũng dịch dung, để xem thế nào đã." Nữ tu lén bảo Ngụy Tác.
Ngụy Tác không phải trì độn gì, lấy một viên linh thạch ném cho Lỗ Đắc Tu đoạn cùng nữ tu đi theo tu sĩ đó.
Y không nói gì, vòng vèo một lúc thì vào một chỗ ở.
Nơi ở này tuy chỉ là lâu các hai tầng nhưng bên ngoài có một thanh sắc linh quang quang tráo bao trùm, tại Bắc La thành cũng là đẳng cấp không tệ.
"Tại hạ cũng đến sớm hai ngày."
Hoa phục tu sĩ không ngờ "Kim Dao chân nhân" này không phải chính chủ, đưa nữ tu và Ngụy Tác vào một gian tĩnh thất.
Nói đoạn hoa phục tu sĩ cuốn thảm Ngân ti thảo dưới đất lên, hút cả một tảng đá lát nền, Ngụy Tác và nữ tu nhìn nhau, tu sĩ này lấy ra một cái rương màu đen không rõ bằng chất liệu gì.
Cái rương vuông vắn, chỉ chừng một thước vuông. Ngụy Tác bình tĩnh như thường quét thần thức vào, dị mang chợt lóe lên.
Trong đó đựng một vật hình cầu, không có linh khí, bề mặt không có phù văn, như thể là một quả cầu tròn.
"Trưởng lão bảo các hạ đưa vật này đi." Lấy ra cái rương, hoa phục tu sĩ trực tiếp đưa cho nữ tu.
"Chuyện đó..." Nữ tu hơi ngẩn ra. Rõ ràng, hoa phục tu sĩ đã hẹn gặp Kim Dao chân nhân ở Bắc La thành, mục đích là bảo Kim Dao chân nhân đưa cái rương gỗ đen cho ai đó.
Nữ tu phản ứng thập phần cơ mẫn, tự nhiên được cho, đương nhiên không chối.
Hơi ngẩn ra đoạn nữ tu gật đầu, không nói gì, vỗ lên nạp bảo nang, định cho cái rương vào.
"Đợi đã!" Hoa phục tu sĩ biến hẳn sắc mặt.
"Sao hả?" Nữ tu thắt lòng, Ngụy Tác cùng dồn chú ý lên hoa phục tu sĩ, cả hai tưởng y nhận ra sơ hở.
"Lý trưởng lão không dặn vật này không thể cho vào nạp bảo nang hả?" Hoa phục tu sĩ nhăn nhó bảo.
"Lý trưởng lão?" Ngụy Tác và nữ tu lén nhìn nhau, nhớ đến Lý Tả Ý trưởng lão của U Minh cung mà Kim Dao chân nhân nói. Ngụy Tác biết U Minh cung là đệ nhị đại tông môn ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ, tông môn có không ít Kim đan tu sĩ, thực lực hùng hậu nhưng gã đã giết cả Kim Dao chân nhân và hai đệ tử, không còn đối chứng nên không sợ gì U Minh cung.
Hiện tại hoa phục tu sĩ nói, Ngụy Tác và nữ tu liên tưởng lên trưởng lão Lý Tả Ý của U Minh cung. Nhưng hoa phục tu sĩ nói đến trưởng lão U Minh cung này, nhưng việc gì thì cả hai không biết.
"Không, trưởng lão không dặn." Nữ tu bình tĩnh như thường hồi đáp.
"Trưởng lão quên cả dặn việc đó! Lẽ nào..." Hoa phục tu sĩ đỏ mặt tía tai, rõ ràng cực kỳ giận dữ định mắng "Lý trưởng lão", nhưng trước mặt "Kim Dao chân nhân thì không dám: "Vật này đương nhiên không thể cho vào nạp bảo nang, không thì mỗ giao luôn cho trưởng lão có tiện hơn không?"
"Lẽ nào?" Nữ tu và Ngụy Tác nhìn nhau, Ngụy Tác bình tĩnh như thường vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra pháp bảo như cái khăn xanh.
Đoạn gã vung tay dùng cái khăn bao lấy cái rương, quang hoa lóe lên, cái rương biến thành một cây phi kiếm vỏ xanh.
"Có pháp bảo này, chả trách trưởng lão để các hạ lấy vật này. Trưởng lão không dặn là vì biết mỗ sẽ nhắc chăng?" Hoa phục tu sĩ có vẻ dễ coi hơn.
"Lẽ nào pháp khí này vốn do Kim Dao chân nhân chuẩn bị đựng vật đó?" Ngụy Tác nghĩ thầm.
Cái khăn xanh là lấy được từ nạp bảo nang của Kim Dao chân nhân trung, là nghĩ hình pháp bảo, dùng ảo quang mô phòng theo hình vỏ phi kiếm, che kín hình dáng thật, nên trông cái rương gỗ đen không khác nào một thanh phi kiếm. Coi như che mắt người đời.
Vật này đối với tu sĩ có tu vi hơi cao, thứ có linh khí là không giấu được, Ngụy Tác cho rằng vốn vô dụng, thuận tay ném vào nạp bảo nang đựng pháp bảo không dùng đến.
"Mỗ sẽ đi ngay, nên cẩn thận, trong mấy ngày phải đưa được vật này đến nơi." Hoa phục tu sĩ dị thường cẩn thận dặn: "Hiện tại tông môn khẳng định đã phát giác vật này bị mất, trong vài ngày, mọi môn nhân đi ra ngoài khẳng định sẽ bị tra xét, rồi tiếp đến là những tu sĩ có tiếp xúc. Chậm nhất là bốn, năm ngày sẽ tra ra mỗ và các hạ gặp nhau, còn chưa giao đi thì chúng ta đừng mong sống sót. Nếu tra ra thì mong chúng ta nói năng cho khớp."
Đoạn hoa phục tu sĩ lấy từ nạp bảo nang ra một khối lục sắc tinh kim, "Chúng ta gặp mặt coi như vô tình gặp tại Tập Cổ hiên, các vị có khối Lục đồng tinh để luyện chế pháp bảo mỗ cần. Mỗ dùng vật gì đổi thì các vị tự nghĩ."
"Gặp ở Tập Cổ hiên thì coi như dùng một món cổ bảo không giám định được đổi lấy khối Lục đồng tinh này." Nữ tu phản ứng thập phần cơ mẫn, nhãn quang lóe lên nói ngay.
"Được, thế đi." Hoa phục tu sĩ còn thấy chưa an toàn: "Các vị có cổ bảo gì, lấy ra cho mỗ xem, nhỡ may không biết cổ bảo trông thế nào thì lộ tẩy."
"Vật này." Ngụy Tác không hề do dự, vỗ lên nạp bảo nang, lấy hắc sắc tiểu nhân của Càn La chân nhân ra.
"Được! Ta nhớ rồi." Hoa phục tu sĩ thấy Ngụy Tác lấy ra, nhìn kỹ đoạn thở phào.
"Đi."
Hoa phục tu sĩ như trút được gánh nặng, nữ tu và Ngụy Tác nhìn nhau, Ngụy Tác đưa thứ trông như phi kiếm, thực tế là cái rương bọc khăn xanh lên lưng.
"Không nhiên được một cái rương."
"Các hạ nhận ra là gì ở trong không?"
"Hình như là một thạch cầu, không có linh khí, lẽ nào là nguyên liệu luyện khí?"
Nữ tu và Ngụy Tác bình tĩnh như thường nhưng ra khỏi thì mấp máy môi, truyền âm bàn luận.
"Chậm nhất là bốn, năm ngày sẽ tra ra đệ tử rời tông môn gần đó nhất, cả hành tung cụ thể, tiếp xúc với tu sĩ nào cũng tra ra. Tông môn như thế khẳng định là một đại tông môn thực lực kinh nhân."
"Chúng ta tìm chỗ xem là gì rồi tính."
Cả hai chỉ nói mấy câu nhưng đủ biết tu sĩ và Kim Dao chân nhân giao dịch có lai lịch rất lớn, thứ này khẳng định cũng phi thường kinh nhân. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Chỉ nguyên việc không thể cho vào nạp bảo nang đã thập phần quỷ dị.
"Lưỡng vị tiền bối, hay quá? Cần vãn bối giúp gì không."
Cả hai đang trò chuyện thì một tu sĩ tỏ vẻ xiểm nịnh đi tới.
Tu sĩ này mặc hắc bào, chính thị Lỗ Đắc Tu chuyên dẫn đường kiếm sinh ý, đã dẫn cả hai đến Tập Cổ hiên.
Ngụy Tác và nữ tu nhìn nhau, không nói gì, tựa hồ đã hiểu ý đối phương, "Có việc cần các hạ làm, đưa bọn mỗ đến một chỗ ở vắng vẻ rồi tìm một tu sĩ nữa đến." Ngụy Tác gật đầu bảo.
"Đương nhiên không thành vấn đề." Đê giai tu sĩ tên Lỗ Đắc Tu hớn hởn, đi trước dẫn đường. Ngụy Tác xuất thủ rất rộng rãi, cho y một viên trung phẩm linh thạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui