U Minh thành cực kỳ rộng lớn, gấp mấy Chân Minh thành, xây dựng theo núi, cao hơn bốn nghìn trượng, nhưng đã triệt để biến thành phế khư, càng tạo cho người ta cảm giác dồn nén.
Cả U Minh thành đều xây bằng đá đen, hiện tại triệt để biến thành phế khư, ánh mặt trời ngày tàn mờ mờ chiếu xuống, yên lặng rơn người, e rằng ai ở trong thành cũng như ở cửu u hoàng tuyền trong truyền thuyết, hô hấp cũng khó.
Đỉnh U Minh thành đã vỡ tan, những công trình trên núi nát vụn quá nửa, có vô số dấu tích do uy năng thuật pháp oanh kích.
Ở một góc sau núi là một không gian kỳ dị rộng mấy dặm.
Trong không gian kỳ dị được bao trong thanh sắc thần huy, trong cùng là một gian phổ thông thạch thất, không nhìn rõ cảnh tượng. Quanh không gian là xương các loại yêu thú! Càng vào trong thì xương chất càng kinh nhân, hình thành từng vòng sóng.
"Ngao!"
Trong thanh sắc thần huy có một yêu thú cao gấp đôi thân người đang gào hét giãy giụa. Yêu thú này thoạt nhìn như cá sấu đứng thẳng, nhưng nhìn kỹ thì trừ đầu quá lớn ra, có đuôi ngắn, thì khá giống tu sĩ.
Yêu thú này, hách nhiên thị thượng cổ hung thú, Phệ linh thú!
Khí tức của Phệ linh thú còn hơn con Ngụy Tác gặp tại Bắc Linh thành, hiển nhiên thực lực cũng mạnh hơn.
Phệ linh thú bị khốn trong thanh sắc thần huy nhưng không thể di chuyển nổi, da nó nứt ra, như bị sức mạnh vô cùng không ngừng cắn xé thượng cổ hung thú này.
Quay lưng về khu vực thanh sắc thần huy mông lung là một tu sĩ trẻ tuổi mặc minh hoàng sắc pháp y, đầy khí độ quân vương.
Tu sĩ trẻ tuổi này, chính thị chân truyền đại sư huynh của Huyền Phong môn, Lâm Thái Hư!
Lâm Thái Hư chắp tay sau lưng, mặc kệ Phệ linh thú trong thanh sắc thần huy, nhìn về phái nam U Minh thành chờ đợi thứ gì đó đã nắm chắc.
Đúng lúc Ngụy Tác thừa cơ lão bất tử Huyền Phong môn Chân lão tổ khinh địch mà lấy mạng lão, thân thể Lâm Thái Hư run lên, tỏ rõ thần sắc không dám tin.
"Chân lão tổ chết rồi! Sao lại như thế!"
"Ai giết được Chân lão tổ! Lẽ nào là tu sĩ Bắc Minh tông? Họ chán sống hả?"
"Oành!"
Lâm Thái Hư bừng lên khí tức cực độ, hóa thành lưu quang, bay lên.
"Phù!"
Cùng lúc, Ngụy Tác lướt lên không, hút thi thể Chân lão tổ đến trước mặt, rút Thực huyết pháp đao cắm vào ngực.
"Ai mà dám coi thường cả Huyền Phong môn!" Giọng nói chứ sát cơ kinh thiên vang vọng.
"Oành!"
Đạo kim sắc quang hoa vốn ngăn mé trái Lý Tả Ý lúc trước đột nhiên phun ra nguyên khí dao động như đại dương, một tu sĩ như cước đạp thiên địa lướt tới, linh quang hình thành hình kim sí côn bằng, che kín năng chiều, toát ra vô thượng uy nghiêm. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Oành!" Dải thác bạc từ trên không buông xuống, thing không tựa hồ bị vô hình cự chùy đập mạnh.
"Oành!" Bạch quang như lưu tinh bắn tới, tốc độ khó tưởng tượng nổi, sau lưng là dải đuôi mênh mông.
"Ai, dám đối địch với Huyền Phong môn."
"Phong tỏa vạn dặm cho ta!"
Từng tiếng nói mang theo vô thượng uy áp vang lên, từng cường giả kinh thiên liên tục hiện thân, vân khí trong mấy nghìn dặm sôi trào, thiên địa chấn động, khí tức khiến người ta nghẹt thở.
"Ngần ấy tu sĩ? Kim đơn đại tu sĩ đến mười mấy ngươi!... Nhiều hạng vớ vẩn quá." Lục bào lão đầu kêu vang.
Từ tứ phía có ít nhất mười mấy dải khí tức khiến phong vân biến ảo ập tới, càng xa hơn có vô số quang hoa lấp lánh, tựa hồ có cả tung tích Phượng lân thanh ưng.
"Hay lắm, lần này không lo tin không đồn ra, không thành chấn động!"
Ngụy Tác liếc nhìn là hiểu ngay, để đề phòng Lý Tả Ý trốn thoát, Huyền Phong môn giăng lưới trong vòng mấy nghìn dặm. Hiện tại ngần ấy đạo quang hoa thì ít nhất có mấy trăm tu sĩ trấn thủ tại bốn phương tám hướng, ngoài xa ngút tầm mắt cũng có tu sĩ trấn thủ, rõ ràng trừ tông môn tu sĩ thì Huyền Phong môn còn động dụng người của các tông môn phụ thuộc hoặc tán tu.
Những tu sĩ như tấm lưới hé ra cho Lý Tả Ý chui vào.
Hiện tại vết rách đã khép lại.
Uy áp hùng hồn ép tới, như ngọn núi từ bốn phương tám hướng trấn áp lại, thinh không sung mãn túc sát chi khí khó tưởng tượng nổi, tu sĩ bình thường đối diện tình hình này e đã mềm nhũn ngã lăn ra.
Ngụy Tác rút Thực huyết pháp đao ra, thu thi thể Chân lão tổ vào nạp vật cổ giới đoạn lướt tới chỗ kim sắc quang hoa đang áp sát.
Khí tức của đại tu sĩ Huyền Phong môn cực kỳ hùng hậu, linh quang hình thành hình kim sắc côn bằng, cơ hồ là người mạnh nhất Ngụy Tác cảm giác được, hiển nhiên cũng là nhân vật cấp lão bất tử của Huyền Phong môn, thực lực còn trên Chân lão tổ. Ngụy Tác hiện tại định nhân lúc các tu sĩ khác chưa áp sát mà trừ đối thủ này đi.
"Muốn chết!"
Người phát ra kim sắc linh quang hình thành kim sắc côn bằng là một lão nhân mặc kim sam. Lão nhân tướng mạo phổ thông, thân thể cao lớn, tựa hồ có ma tính, tạo cho người ta cảm giác nghẹt thở đến kính sợ.
"Xoẹt!!"
Thấy Ngụy Tác, lão giả xuất thủ trước, vô số quang hoa như kim sắc linh mao hiện lên, tụ lại thành dòng đổ vào gã, khiến không gian rung rinh.
"Chát!"
Đông hoang trấn yêu tháp hiện lên trước mặt Ngụy Tác, như hắc sắc tiểu sơn và vào kim sắc hồng lưu.
"Oành!" Hắc sắc và kim sắc uy năng tương đương, bắn đi tứ tán.
"Xoạt!" Cây cối, đá núi bên dưới bay lên tung tóe, hóa thành bột vụn.
"Xoẹt!!"
Lão giả Huyền Phong môn mắt rực thần mang, vô số kim sắc kim đơn hà quang bắn ra, ngưng thành kim sắc thần phật khổng lồ cầm hàng ma xử, tích tắc lướt đến trước Đông hoang trấn yêu tháp.
"Chát!" Cùng lúc, bạch sắc viễn cổ thiên long cũng do kim đơn hà quang ngưng thành, lớn gấp mấy lần, giáng vào kim sắc thần phật, chấn động thương khung.
"Y là ai mà có tu vi đó!"
"Chả trách y giết được Chân lão tổ, kim đơn uy năng còn hơn Côn Bằng lão tổ." Cường giả từ tứ phía như thần vương giáng lâm, vượt hư không lao tới, tuy cho rằng Ngụy Tác chết chắc nhưng uy thế đấu pháp của hai người thì đều thập phần chấn kinh. Họ không nhớ được tu sĩ nào có thần thông tương tự Ngụy Tác, càng không biết ai đang đấu với lão giả Huyền Phong môn.
Cùng lúc viễn cổ thiên long do kim đơn hà quang ngưng hình của Ngụy Tác ngưng thành va vỡ kim sắc thần phật, trên mình lão rực kim quang, kim sắc côn bằng hư ảnh lại to lên. Vù! Lão chưa kịp kích phát, một đạo ám kim sắc kiếm khí đã chém tới.
"Y thi pháp còn nhanh hơn Côn Bằng lão tổ!"
"Sao lại như thế! Sao y thi pháp nhanh thế nhỉ!" Ai nấy đều cả kinh.
Thấy lão giả Huyền Phong môn không kịp thi pháp, bị đạo ám kim sắc kiếm khí chém trúng. Chát! Ngực lão tự động hiện lên hồng sắc quang hoa va vào đạo ám kim sắc quang hoa.
Pháp bảo tự động hộ chủ!
"Chát!"
Kim hà lóe lên, thân ảnh lão giả Huyền Phong môn đột nhiên hóa thành trăm nghìn đạo kim sắc lưu quang đổ vào Ngụy Tác.
Thoáng sau, mọi lưu quang tụ lại sau lưng Ngụy Tác, hiện rõ chân thân lão giả Huyền Phong môn.
Toàn thân lão đã biến thành thuần kim sắc, như thể tinh kim, tay quấn kim sắc quang văn, phát ra quang diễm hình thành hai cánh khổng lồ của kim sắc côn bằng.
"Vù!"
Lão triệt để biến thành kim thân, mắt rực kim sắc thần mang, tung quyền đấm Ngụy Tác, thiên địa nguyên khí trong mấy chục trượng bị rút sạch, bị từng vòng kim sắc quang văn cách tuyệt hẳn.
"Côn bằng kim thân! Hoang cổ bác sát đại thuật!"
Nhưng tu sĩ không thuộc Huyền Phong môn ở xa đều nín thở.
Côn bằng kim thân, Hoang cổ bác sát đại thuật là thuật pháp cận chiến từ thượng cổ đã thất truyền, lợi dụng nguyên khí chấn động thành trật tự đặc biệt, cách tuyệt thiên địa nguyên khí, khiến đối phương không thể thi triển thuật pháp.
"Mỗ có một bằng hữu họ Diệp yêu thích thuật pháp kiểu này, chỉ không biết hiện giờ y lưu lạc ở đâu, nếu biết sắp có môn thuật pháp này tất sẽ hoan hỉ lắm." Ai cũng cho rằng Ngụy Tác chết chắc, Lý Tả Ý lại run lên sợ hãi nhưng Ngụy Tác lại thập phần bình tĩnh, nhạt nhẽo nói. Chát! Gã tung quyền đấm lên kim sắc diễm quang của lão giả Huyền Phong môn.
Ngụy Tác toát ra nhiệt khí như lò lửa, đồng thời bừng lên vô số ngân quang, quyền đầu đối chuẩn của quyền đầu lão giả Huyền Phong môn, quyền đầu của lão bị đánh mềm nhũn như bánh ướt, xương cốt vỡ lách cách.
"Ngươi..." Lão giả Huyền Phong môn chấn kinh, nửa thân thể còn run lên, không ngờ nhục thân đối phương còn hơn lão.