Thầm hít một hơi lạnh chi hậu, Ngụy Tác móc đích Thanh hoàng hồ lô lấy được của độc nhãn tu sĩ ra nói: "Các ngươi đã quyết liệt đến cùng thì ta đành cho các ngươi thấy pháp bảo tối lợi hại của mình vậy."
Văn Đạo Các sững sờ, thấy Thanh hoàng hồ lô trong tay gã thì cười vang, "Thanh hoàng hồ lô của Hàn Ưng Nhãn? Ngươi tưởng ta không biết nó phá tổn đến độ không sử dụng được nữa hả mà còn lấy ra dọa bọn ta?"
"Có tin ta sử dụng nó thì các ngươi càng chết khó coi hơn không?"
Ngụy Tác vừa chú ý nhìn dải vàng đến sát Văn Đạo Các và đạo sĩ lùn vừa dồn chân nguyên vào Thanh hoàng hồ lô. Ai dám chắc trên đầu gã bây giờ không có một, hai con Phệ tâm trùng.
"Ha ha, giả bộ đi, tiếp tục giả bộ đi, ta muốn xem ngươi làm cách nào khiến bọn ta chết khó coi hơn." Đạo sĩ lùn mập dừng tay cười ha hả.
Có lẽ lão quá mập, Phệ tâm trùng trưởng lão lâu rồi không ăn thịt béo, lão lại cười quá huênh hoang nên Ngụy Tác thấy rõ dải vàng thoạt có thoạt không từ từ dịch về phía lão.
"Từ bây giờ tất cả bất động, không được phát ra thanh âm!"
Ngụy Tác nói khẽ với Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ, thanh sắc mộc khí từ Thanh hoàng hồ lô tràn ra, bao lấy cả ba.
Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ tuy không hiểu sao gã lại nói thế nhưng vẫn làm theo, đứng bất động như khối gỗ.
"Ha ha, đây là cách ngươi khiến bọn ta chết khó coi hơn hả?" Lão đạo sĩ mập ôm bụng cười. Thanh hoàng hồ lô thậm chí không phát nổi ra phòng ngự cho tử tế một tí, thanh mộc khí ngay cả ngưng kết cũng không xong mà đòi khiến bọn lão chết khó coi hơn.
Tích tắc đó, Ngụy Tác nhìn rõ sợi chỉ vàng đã đến sát đỉnh đầu đạo sĩ lùn mập chợt chúi xuống. Chát một tiếng, nụ cười của đạo sĩ lùn mập cứng lại, thân thể run lên, miệng kêu ư ử.
Chát!
Đồng thời, đỉnh đầu Văn Đạo Các vang lên tiếng động khẽ, thân thể hắn cũng cứng lại.
Hơi thở của Ngụy Tác thiếu chút nữa dừng lại, cảm thấy sởn gai ốc. Rõ ràng không chỉ mình Phệ tâm trùng trưởng lão đến đây.
"A!"
Văn Đạo Các thét lên thê thảm cực độ, hai tay vung mạnh lên, hai cái vòng tay đỏ rực rời tay, đánh vào không khí phía trên đầu, cốp một tiếng hất văng con Phệ tâm trùng ẩn hình, phía trên đầu hắn lóe lên huyết quang.
Cùng tiếng thét, một dải Bạch lân thú cốt phấn bay ra. Bốn con Phệ tâm trùng hiện rõ thân ảnh.
Con bị Văn Đạo Các liều mạng phản kích trúng tựa hồ thụ thương nặng, hai cái vòng tay đỏ rực khoét hai lỗ thủng trên bụng nó, chui thẳng vào trong gây ra hai vết thương, vết nào cũng trào ra huyết dịch màu vàng.
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ sởn gai ốc là có hai con ơ trên nóc động phía trên họ, lúc này tựa hồ không cảm nhận được tung tích của họ nên tỏ ra hoang mang.
Trong một thông đạo, hủ thi bị Hủ thi trùng khống chế bắt đầu đi ra.
Máu từ đầu Văn Đạo Các chảy xuống mặt, dù là hắn đang gào lên thảm thiết hay bốn con Phệ tâm trùng, trong mắt bọn Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh và cả Liễu Ngũ đều cực kỳ đáng sợ. Dáng vẻ Văn Đạo Các gầm lên điên cuồng thế này không rõ ban nãy bị Phệ tâm trùng cắm vòi vào thiên linh có bị nó thuận tiện hút một ngụm không nữa.
"Không xong!"
Văn Đạo Các đột nhiên thực hiện một hành động khiến toàn thân Ngụy Tác căng lên. Hắn vung tay phát ra một đạo phong hệ thuật pháp nhắm vào phía gã.
"Vù!" Phong trụ quét ngang, thổi tan quá nửa thanh mộc khí bao quanh Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ.
Văn Đạo Các rõ ràng không ngốc, cao thủ Chu thiên cảnh lưỡng trọng đích xác hơn xa tu sĩ cấp thấp sở năng bình thường. Ngụy Tác không hắn cho rằng có thêm bọn gã sẽ hạ được bốn con Phệ tâm trùng hay là kéo thêm gã chết cùng. Gã biết lần này cả bọn đã gặp nguy.
Quả nhiên, cơ hồ cùng lúc Văn Đạo Các phát ra phong trụ thổi tan quá nửa thanh mộc khí quanh bọn gã, hai con Phệ tâm trùng gần đấy như cá mập ngửi thấy mùi máu, lập tức phản ứng!
"Liều thôi!"
Ngụy Tác quát to, kích phát Nhật chước bảo phù, cường quang chiếu rực khiến hai con Phệ tâm trùng xông tới mình bốc khói đen, co lại kêu thảm thiết. Gã liều mạng lao về phía một con kích phát Âm mị nhận. Chân nguyên ban nãy mới hồi phục được lại cạn kiệt.
Đồng thời, Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ phát ra Lưu huỳnh phi nhận và đôi ô trảo. Lưu huỳnh phi nhận của Nam Cung Vũ Tinh chém vào mình một con khác, đôi ô trảo của Liễu Ngũ đánh vào con bị Âm mị nhận của Ngụy Tác đánh trúng.
Con Phệ tâm trùng này không có lực phòng ngự biến thái như Phệ tâm trùng trưởng lão, Âm mị nhận chém trúng là bị cắt một vết lớn, đôi trảo của Liễu Ngũ phát ra chụp trúng bụng nó, tức thì huyết dịch vàng rực phun trào, xúc tu như râu bạch tuộc không còn đủ sức hút với vách động nữa, rớt phịch xuống đất, xem ra khó lòng sống sót.
Con còn lại bị Nam Cung Vũ Tinh chém trúng sáu vết, thụt thương không nặng nhưng cũng trào máu, chốc nữa dù Bạch lân thú cốt phấn hết hiệu quả thì vẫn nhìn ra nó.
"Đúng rồi, các vị còn Bạch lân thú cốt phấn nữa không?" Nghĩ đến Bạch lân thú cốt phấn, Ngụy Tác vốn cạn hết Hồi khí đơn, liên tục đổ Hồi khí tán mãnh quán vào miệng, đồng thời hỏi Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ.
"Tại hạ còn một túi, huynh đệ cần không." Liễu Ngũ đáp nhanh.
"Cho mỗ làm gì, đợi chốc nữa hết hiệu quả, các hạ ném ra tiếp là được." Ngụy Tác mới nói một câu với Liễu Ngũ thì ở mé kia, Phệ tâm trùng trưởng lão lạnh lùng nhắm vào Văn Đạo Các, song âm trong suốt từ miệng nó phun ra, đổ vào mình hắn.
Văn Đạo Các lập tức như hóa thạch. Ống hút từ miệng Phệ tâm trùng trưởng lão thò ra, chát mộttiếng cắm vào óc hắn!
Ống hút này dài hơn của Phệ tâm trùng bình thường nhiều, từ vị trí bọn Ngụy Tác nhìn vào thì như một cái ống dài tới ba, bốn trượng nối giữa Phệ tâm trùng trưởng lão với Văn Đạo Các, gã cùng Nam Cung Vũ Tinh dựng tóc gáy.
"A!"
Đãn tựu tại giá thời, thân thể Văn Đạo Các chợt ngọ nguậy, pháp khí lợi hại như mỏ chim hóa thành một sợi hoàng quang nhắm thẳng vào miệng Phệ tâm trùng trưởng lão.
"Chà!"
Mắt Ngụy Tác trợn tròn, không ngờ thần thức Văn Đạo Các đến mức đó, thoát được thần thức xung kích của Phệ tâm trùng trưởng lão. Nếu Phệ tâm trùng trưởng lão và Văn Đạo Các giá lưỡng bại câu thương thì thật quá hoàn mỹ.
"Xoạt!"
Hoàng quang do Văn Đạo Các liều mạng phát ra sắp cắm vào miệng Phệ tâm trùng trưởng lão thì quang hoa xám đen đột nhiên từ thể nội nó tràn ra. Chạm vào quang hoa, pháp khí uy lực kinh nhân của Văn Đạo Các tắt lịm hào quang, như một tảng sắt rỉ, đánh trúng miệng Phệ tâm trùng trưởng lão đoạn bắn ra. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Đòn sau chót bị Phệ tâm trùng trưởng lão dễ dàng hóa giải, xoạt xoạt, rõ ràng nó hút thêm được một ngụm, tay chân Văn Đạo Các co rút, không còn sinh khí.
Thiên phú dị năng sau khi tiến giai!
Hắc thủy hồ lô của Thanh lão đạo cũng vậy, lợi hại là Hủ thi thủy chứa trong đó chứ không phải bản thân hồ lô. Hủ thi thủy là do một lượng lớn hủ thi dịch luyện chế cùng nhiều loại nguyên liệu ô uế, không chỉ nhanh chóng ăn mòn linh khí mà cả tuyệt đại đa số tinh kim, ngọc thạch. Là thứ còn độc ác hơn cả nguyên liệu chủ yếu luyện chế Âm lân cốt kiếm là Âm lân sa.
Phệ tâm trùng trưởng lão ở trong địa lăng, thấy hủ thi còn nhiều hơn tu sĩ chuyên môn luyện chế Hủ thi thủy, nên một thiên phú dị năng sau khí tiến giai của nó là thứ tương tự Hủ thi thủy, tốc độ ăn mòn pháp bảo còn hơn cả một hồ lô Hủ thi thủy của Thanh lão đạo.
Xem ra lúc trước Phệ tâm trùng trưởng lão bị Ngụy Tác đả thương cùng chỉ vì Nhật chước bảo phù có chút tác dụng khắc chế với nó, cộng thêm nó không kịp chuẩn bị.
Với trí tuệ của nó hiện giờ, còn đối phó được sao?
Ngụy Tác thấy Phệ tâm trùng trưởng lão hạ sát Văn Đạo Các có tu vi Chu thiên cảnh lưỡng trọng, từ đầu đến chân lạnh buốt, mồ hôi đầm đìa.
Ngay lúc đó, Phệ tâm trùng trưởng lão nhận ra Ngụy Tác là ai, ống hút từ thi thể Văn Đạo Các rút ra, tựa hồ ngửa lên rống vang, lao thẳng vào gã.
"Chà!" Ngụy Tác còn chưa khôi phục được bao nhiêu chân nguyên, liều mạng kích phát Thanh hoàng hồ lô, đồng thời Âm mị nhận vạch lên, cắt một vết máu nhỏ đoạn ném mạnh Âm mị nhận dính máu sang mộ bên.
"Vù!"
Cơ hồ cùng lúc thanh mộc khí bao phủ toàn bộ Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ, Âm mị ném đi, ống hút của Phệ tâm trùng trưởng lão lại bắn ra, cắm vào Âm mị nhận.