Trong một đại điện bằng hắc sắc tinh kim, có một hoàng sắc bảo tọa cực lớn phát ra khí tức cực kỳ viễn cổ man hoang.
Cái ghế rộng chừng ba trượng vuông, cao một trượng, nửa dưới khắc u minh hỏa diễm, phía trên là minh thần phù văn mặc chiến giáp.
Là Minh thần bảo tọa mà Âm Thi tông tông chủ Huyết Linh lão tổ ngồi trước kia, có một nữ tu mỹ lệ mặc mặc hắc sắc pháp bào.
Nữ tu như tranh vẽ, kiều mị trời sinh lại là Âm Lệ Hoa.
Nàng ta đang nhíu mày, tay cầm thuần kim kim giản mỏng dính, có vẻ khó quyết.
Bên dưới có hơn mười tu sĩ Âm Thi tông, phần lớn đều già nua, âm khí cực nồng, là những nhân vật vị cao quyền trọng trong tông môn. Trong đó có một trung niên nam tử trọc đầu, hắc sắc linh khí ngưng thành hình song đầu hắc sắc tiểu xà, là Kim đơn tu sĩ Mặc Thanh Phong mà lúc trước Ngụy Tác đến sơn môn Âm Thi tông khiêu chiến Diệp Linh đã gặp.
"Tông chủ, việc này tuy lạ nhưng thực lực Hóa Thiên giáo thì chúng ta không thể cự tuyệt Hóa Thiên kim giản. Hóa Thiên giáo nói là chỉ muốn lập đồng minh, không can thiệp vào nội bộ tông môn, cũng không hại gì đến Âm Thi tông." Một trưởng lão mặc pháp y đầy phù văn bạch sắc khô lâu, mắt ánh lửa xanh nói.
"Khương trưởng lão, việc này không hề giản đơn." Mặc Thanh Phong lạnh giọng: "Hóa Thiên giáo và Công Đức tông xưa nay không ưa nhau, việc này tất có dụng ý, tuy không can thiệp vào việc của tông môn nhưng vạn nhất xảy ra đại chiến, Hóa Thiên giáo sai khiến thì tông môn như chúng ta sẽ là vật hy sinh."
"Mặc trưởng lão nói không sai, nếu chúng ta không đáp ứng, Hóa Thiên giáo sẽ ra tay." Một trưởng lão đầu tóc vàng cháy lo lắng.
"Đáp ứng thì dù không có đại chiến, Công Đức tông cũng sẽ ra tay, không áp ứng thì bị Hóa Thiên tông ra tay." Âm Lệ Hoa lên tiếng, "Hiện tại chúng ta cần quyết định ngả về Công Đức tông hay Hóa Thiên giáo. Bị đối phó đã đành nhưng nếu thật sự có đại chiến, phe chúng ta ngả theo mà thu thì cơ nghiệp Âm Thi tông cũng xong."
"Hóa Thiên tông ra tay trước chắc có cớ gì đó, tại hạ thấy nên xem xét Hóa Thiên tông." Một trưởng lão thập phần trầm ổn mặc tử bào trầm giọng.
"Công Đức tông có gần vạn năm tích lũy, hơn hẳn Hóa Thiên tông..."
"Song phương thực lực đều siêu cấp, không thể biết ai nuốt được ai..."
"Hóa Thiên tông chỉ cho chúng ta ba ngày, không đủ thời gian thăm dò nữa."
...
Âm Lệ Hoa và các đại trưởng lão Âm Thi tông thương nghị, Âm Lệ Hoa có vẻ đã thuận lợi đoạt được ngôi tông chủ, hình như giờ đang có hai đại tông môn giao chiến, một đại tông môn lôi kéo thực lực, còn phe Âm Lệ Hoa và Âm Thi tông lại không thể.
Đột nhiên, một đạo phù lục lóe bạch sắc lân hỏa bay vào.
"À!"
Âm Lệ Hoa nhíu mày, "Vào đi!"
"Tông chủ!" Một tu sĩ Âm Thi tông mặc bạch sắc pháp y lướt vào, hành lễ với Âm Lệ Hoa và các trưởng lão.
"Có việc gì." Âm Lệ Hoa phất tay, tỏ rõ uy nghiêm nhất phái tông chủ, hoàn toàn không còn tư thái tiểu nữ nhi như trước mặt Ngụy Tác.
"Có ba tu sĩ nói rằng có việc gấp. Mã trưởng lão..." Tu sĩ này hơi do dự.
"Mã trưởng lão sao rồi?" Âm Lệ Hoa mục quang lóe lên.
"Mã trưởng lão bảo là tông chủ không phải thích thì gặp, xung đột với đối phương mấy câu thì đã bị bắt. Đối phương không muốn động thủ, chỉ cần báo nửa câu là tông chủ sẽ biết." Tu sĩ này nói.
"Câu nào! Nói mau!" Âm Lệ Hoa kích động.
"Trăng trên trời trắng." Đệ tử này nói ngay, "Chỉ có nửa câu đó."
"Mau mời vào." Âm Lệ Hoa run lên, nói đoạn dặn bọn Mặc Thanh Phong: "Chư vị trưởng lão cứ lui trước."
"Lui trước?" Các trưởng lão ngẩn người, "Hóa Thiên kim giản..."
"Chốc nữa ta sẽ quyết định." Âm Lệ Hoa mỉm cười, trở nên tự tin.
Bọn Mặc Thanh Phong nhìn nhau kinh nghi, các đại trưởng lão Âm Thi tông không nói gì đoạn lui đi.
Vù!
Bọn Mặc Thanh Phong lui đi, Âm Lệ Hoa vung tay, kích phát một đạo diễm hỏa.
"Tông chủ!"
Chỉ một hai tích tắc sau, một tu sĩ Âm Thi tông mặc bạch sắc pháp y cung kính xuất hiện ở cửa điện.
"Gọi hết các khách khanh trưởng lão lại đây, nói có quý khách đến." Âm Lệ Hoa hít sâu một hơi, phất tay.
"Tuân mệnh." Tu sĩ Âm Thi tông này lướt đi.
"Đệ đến rồi." Tu sĩ này vừa đi, Âm Lệ Hoa đứng dậy khỏi Minh thần bảo tọa, mặt đỏ lên vì vui mừng.
Ban nãy còn tỏ rõ khí độ nhất phái tông chủ, nàng ta có vẻ đứng ngồi không yên.
"Tông chủ, họ đến rồi." Chốc sau, một đệ tử Âm Thi tông ở ngoài lên tiếng.
"Mời họ vào, ngươi không cần vào theo, chốc nữa các khách khanh trưởng lão đến rồi, bảo họ cứ vào." Âm Lệ Hoa hít sâu một hơi.
Ba tu sĩ mặc áo choàng đen đi vào đại điện.
Tấm áo choàng đen được thu lại, Ngụy Tác mỉm cười nhìn Âm Lệ Hoa.
"Làm ta lo quá." Âm Lệ Hoa đỏ mắt, không còn uy nghiêm nhất phái tông chủ mà như chim én về tổ, lao vào lòng gã.
"Âm đại tông chủ, hình như đã gầy hơn." Ngụy Tác luống cuống kho khan, nhưng mồm miệng không thật thà tí nào.
"Hôm đó đệ chưa khôi phục tu vi, lại bị vây trong Bắc Minh thành thì sống sót bằng cách nào." Ngụy Tác không nói thì thôi, vừa nói là Âm Lệ Hoa ầng ậng nước mắt.
"Nói thì dài... Cương nha muội, định làm gì!" Ngụy Tác đột nhiên kêu lên.
Âm Lệ Hoa ngẩn người.
Một thân ảnh cạnh Ngụy Tác lao đến Minh thần bảo tọa cắn mạnh.
Minh thần bảo tọa vốn linh quang lóe sáng chợt tắt ngóm.
"Ngụy Tác..." Âm Lệ Hoa tròn mắt, quên cả gạt lệ.
"Cương nha muội đáng chết, ngươi!" Ngụy Tác giận suýt ngất xỉu, là Thiết chủy Cương nha muội Linh Lung Thiên nhào tới cắn hỏng Minh thần bảo tọa. "Pháp bảo này phẩm giai gì?" Ngụy Tác nén xung động đập chết nó, hỏi Âm Lệ Hoa.
"Yên tâm, chỉ là phòng ngự đạo giai trung phẩm, bên trên có pháp trận như truyền tống pháp trận, tương đương với đưa tu sĩ truyền tống đi vài nghìn trượng chứ không thể đưa ra ngoài sơn môn. Vô dụng thôi, đừng có keo kiệt, mau cho ta để liệu thương." Linh Lung Thiên khôi phục diện mục, nhe răng thản nhiên. Âm Lệ Hoa ngẩn ra, nên nó nói với Ngụy Tác. Bạn đang đọc truyện được tại
"Phù!" Linh Lung Thiên đột nhiên tròn mắt, ôm cổ họng thổ nước dãi, co người kêu to, "Thai thể pháp bảo này sao có lắm Âm vân tinh thế!"
"Ngụy Tác, là ai?" Âm Lệ Hoa định thần, hỏi Ngụy Tác. Linh Lung Thiên cắn được cả Minh thần bảo tọa, trông giống yêu thú nhưng khí tức và lời nói của nó lại không giống, thật sự kỳ quái.
"Cái quỷ gì nhỉ." Ngụy Tác há miệng, chưa kịp nói gì thì Linh Lung Thiên đang co quắp thổ nước dãi chợt nhìn Minh thần bảo tọa kêu lên, "Thứ quỷ quái này do ai luyện, sao trong Cổ minh tinh kim lại có lắm Âm vân tinh thế, lẽ nào không biết Âm vân tinh thiêu đốt tinh huyết!"
"Đây là thượng cổ sinh vật sống hơn sáu vạn năm. Chốc nữa sẽ giải thích." Ngụy Tác nói với Âm Lệ Hoa rồi nghiến răng nghiến lợi: "Cương nha muội đáng chết, ngươi là chó hả mà thấy xương là gặm, chốc nữa ngươi còn dám ăn lung tung, ta sẽ cho tu sĩ Vân Linh đại lục biết có một thượng cổ Linh tộc Cương nha muội tại đây!"
"Thượng cổ sinh vật hơn sáu vạn năm trước?" Âm Lệ Hoa hít một hơi lạnh, không dám tin quan sát Linh Lung Thiên.
"Đồ ở tông môn này cũng như ở Bắc Mang, quỷ khí âm u, cho ta cũng không ăn được. Lừa đảo, luyện Âm vân tinh trong này cho ta, ta đảm bảo không ăn pháp bảo ở đây." Linh Lung Thiên thổ khan hai lần nữa mới dễ chịu hơn. "Lẽ nào nàng ta là đạo lữ của ngươi?" Thấy Âm Lệ Hoa, nó lẩm bẩm, "Có phải đã chỉnh sửa dung nhan rồi không?"
"Mặc kệ, tinh kim ăn lắm vào thì thần kinh rồi." Ngụy Tác nghiến răng.
"Hình như chưa trang điểm… ngươi mà có đạo lữ thế này?" Linh Lung Thiên sáng mắt nhìn Âm Lệ Hoa đoạn ấm ức.
Âm Lệ Hoa băng cơ ngọc cốt, nhu mị khắc cốt, là mĩ nhân chính hiệu.
"Mẹ nó chứ, tên khốn này còn có đạo lữ như thế, cư lại là một tông chủ." Linh Lung Thiên liếc Âm Lệ Hoa, càng nhìn càng bực.
"Ngụy Tác!"
Ngụy Tác định hỏi Âm Lệ Hoa về bọn Cơ Nhã, qua thần sắc và việc nàng ta nói về Bắc Linh thành thì gã biết bọn Cơ Nhã không sao, cùng lúc đó có tiếng kêu lên ở cửa điện, một thân ảnh xinh đẹp lao tới.