"Lừa đảo, sao thế?" Linh Lung Thiên cảm tri hơn xa người thường, phát hiện ngay khí cơ của Ngụy Tác biến hóa.
"Đạo thần văn này hàm chứa thuật pháp đặc biệt." Ngụy Tác chìm đắm vào tiên âm do đạo thần văn phát ra, giọng nói cũng phiêu diêu. Gã cảm nhận được trong mi tâm khiếu vị tựa có thứ gì đó bật ra.
"Đạo thần văn này hàm chứa đạo pháp?" Linh Lung Thiên cùng Cơ Nhã, Thủy Linh Nhi cả kinh. Thần văn chứa đại đạo tiên âm đều do tự nhiên sinh thành, truyền đạo tiên âm từ thời đại của Linh Lung Thiên cũng rất hiếm.
Thần văn ngưng trên không chưa tan, tiên âm vẫn truyền ra.
Linh Lung Thiên cùng Cơ Nhã, Thủy Linh Nhi cả kinh, đoạn lắng nghe.
"Thượng cổ tu sĩ gọi mi tâm khiếu vị là 'Thần cung', thần thức tuy là vô hình chi vật, nhưng đại bộ phận thần thức đều từ 'Thần cung' mà ra... Tiên âm đ*o pháp này... không phải tăng thần thức, nhưng có thể khuếch đại 'Thần cung', tăng thêm phạm vi cảm tri...!" Ngụy Tác lắng nghe tiên âm, càng lúc càng chấn kinh, chân nguyên theo tiên âm mà lưu chuyển, nội thị thì mi tâm khiếu vị lóe rạng kim sắc thần quang.
Khiếu vị này, gã không lạ, Tử Huyền chân quyết của gã sản sinh kim đơn trong khiếu vị đó, theo thuật pháp đó mà vận chuyển chân nguyên, kim sắc thần quang tựa hồ ngưng thành kim sắc thần chi, thần thức cảm tri khuếch đại kinh nhân.
Gã khẳng định thần thức không tăng cường về thực chất, thuật pháp trong tiên âm đề thăng sức xuyên thấu của thần thức, hữu như ngưng thủy thành băng.
Thuật pháp do chân tiên để lại này huyền ảo cực độ, không đề thăng bản thân thần thức nhưng như thần chi ẩn vào thể nội khiếu vị, giúp thần thức vươn xa hơn.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, toàn lực trải thần thức, tâm thần lại chấn động vì kim sắc thần chi trong mi tâm khiếu vị tựa hồ có thần văn lấp lánh, thần quang như dải dây lưng màu vàng thôi động thần thức của gã quét ra vạn trượng, gấp ba lần trước kia!
Có những nơi cách tuyệt thần thức tra xét, thần thức của gã vẫn xuyên vào được thêm, chứng tỏ vận chuyển thuật pháp này thì ở những nơi đó, cảm tri của gã sẽ hơn tu sĩ thông thường
"Đây là một môn huyền pháp đề thăng phạm vi thần thức cảm tri?... Ở mi tâm khiếu vị như có thần chi hóa sinh..."
"Đạo thuật pháp này dẫn thiên địa nguyên khí xuống, phạm vi thần thức cảm tri của ta gấp ba lần..."
Chốc sau, thần văn Ngụy Tác ngưng thành trên không trung dẫn tan đi, tiên âm nhỏ dần nhưng Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi cảm giác được đó là môn thuật pháp thế nào.
"Khẳng định là do nhân tộc chân tiên để lại." Linh Lung Thiên ấm ức, nghiến răng ken két. Nó cảm nhận được đạo vận đặc biệt trong tiên âm, nhưng với nó lại không có hiệu quả, rõ ràng do thượng cổ tu sĩ đại năng để lại, chứ không phải cho nó dùng. :
"Lại như 'Đại trí tuệ luân' cường pháp?" Lục bào lão đầu không có hình thể, đương nhiên không biết kỳ vận, nghe Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi nói thì gã cũng dị thường chấn kinh.
Thuật pháp này tuy không công kích hoặc phòng ngự, cũng không đề thăng bản chất thần thức, không đề thăng tốc độ thi pháp, nhưng có thể cảm tri mà khóa chặt đối thủ trước. Thời đại của lục bào lão đầu có tông môn là Di Tịnh tông, xuất hiện đại năng Đại trí tuệ thần quân, lĩnh ngộ được 'Đại trí tuệ luân' khiến thần thức cảm tri đề thăng mấy lần, phối hợp với tu vi kinh thiên, y thậm chí khả dĩ từ mấy trăm dặm mà giết đối thủ! Như thần vương giáng xuống thần phạt.
Có một tông môn khiến y bất mãn, nên từ mấy trăm dặm tung đòn đánh hóa thành tro!
Tu sĩ chết trong tay y, thậm chí không thấy thân ảnh đại năng thế nào.
Cường pháp này đối với đê giai tu sĩ không có nhiều tác dụng, vì đề thăng mấy lần, phạm vi cảm tri cũng chỉ mấy trăm trượng, pháp khí của họ vị tất năng uy hiếp được tu sĩ cách mấy trăm trượng. Nhưng đối với tu sĩ càng cao giai, tác dụng càng lớn, tu sĩ Thần huyền cảnh nhất trọng thường thì thần thức chỉ từ Ngụy Tác hiện tại trở lên. Thần huyền tam trọng tứ trọng trở lên thì thần thức gấp mấy lần, có thuật pháp này, thần thức thậm chí quét được mấy chục dặm.
Thần huyền đại năng có thần uy trực tiếp từ mấy chục dặm lướt tới, cộng thêm thuật pháp có thể dùng thần niệm dẫn động, ảo hóa ngay trước đối phương thì chống lại bằng cách nào?
"Không được, ta thiệt quá, luyện chế tinh kim phẩm giai này cho ngươi, từ thần văn ta cho, ngươi lại có thêm một đạo cường pháp." Thấy quá nhiều kinh thiên đại năng thần huyền trở lên nên Linh Lung Thiên biết một đạo thuật pháp này có ý nghĩa gì, lại không thể sử dụng nên nó phẫn hận bảo Ngụy Tác, "Mau cho ta thêm tinh kim."
"Ta còn tinh kim gì vừa mắt ngươi?" Ngụy Tác không tranh cãi với Linh Lung Thiên: "Chi bằng nếu có tu sĩ đến làm phiền ta, tinh kim gì ta không dùng tới thì thuộc hết về ngươi?"
"Chỉ cần ngươi có chữ tín, đừng nói là dùng hết mọi tinh kim thì ta miễn cưỡng đáp ứng." Linh Lung Thiên nghiến răng nói, tuy ngữ khí vẫn không dễ chịu gì nhưng thực tế đã nhượng bộ.
"Ta không thủ tín, sẽ bị thiên kiếp đánh chết, được chứ?" Ngụy Tác bảo Linh Lung Thiên.
"Ta tin ngươi một lần." Linh Lung Thiên hầm hừ, đột nhiên nhớ ra, nhìn gã nói: "Tử hà huyết linh tán có phần phạm phải đức hiếu sinh, ta khuyên ngươi mau hủy đi, không thì thiên kiếp giáng xuống sẽ là đại họa. Đừng chỉ thấy nó có uy năng mà bỏ qua hậu quả."
Ngụy Tác bình tĩnh như thường: "Mau lên, ta nghĩ sẽ nhanh chóng có kẻ làm phiền, sẽ có cơ hội động thủ."
"Ngươi muốn dùng nó để gạt đối thủ..." Linh Lung Thiên hơi ngẩn ra, hiểu ý thì không nhiều lời, cười lạnh: "Ngươi nên ngưng luyện thêm thần văn, để vạn vô nhất thất, đừng lãng phí thời gian."
"Dạo chân tiên thần văn có truyền đạo tiên âm này sẽ giúp thai thể pháp bảo có thần diệu gì?"
Tu vi càng cao, từ khi chạm vào siêu cấp tông môn Huyền Phong môn và Chân Võ, Thiên Kiếm tông, tiếp xúc với thần huyền tu sĩ, nhất là gặp được Linh Lung Thiên thì gã càng lúc càng có cảm giác đại đạo như thiên, mình chỉ ếch ngồi đáy giếng. Chỉ một đạo thần văn này khiến gã có cảm giác ngưỡng vọng như nhìn lên trời sao mênh mông.
Dù là áp lực từ bên ngoài hay bản thân đạo thần văn đều khiến Ngụy Tác có cảm giác khôn tả.
Gã lại ngưng luyện tiên âm thần văn.
Đạo đạo thần quang lại lóe lên trong gian thiên hỏa lô phòng.
Như lục bào lão đầu dự tính, Ngụy Tác có thiên phú về luyện phù chi đạo, gã ngưng luyện được thần văn không phải do ngẫu nhiên, mà là nắm được cách. Liên tục mấy lần, Ngụy Tác đều thành công, ngưng thành thần văn, phát ra tiên âm.
"Ngươi giao thi thể Hoang cổ cự ngao cho họ, nơi này nhỏ quá, ta cho họ biết cách xử lý."
Gã liên tục thành công ngưng thành thần văn, thần sắc Linh Lung Thiên ngưng trọng hẳn, "Ngươi có thể khắc thần văn lên khối tinh kim này, ta không biết có thể chứa bao nhiêu thần văn, ngươi sẽ nhận ra khi không thể khắc thêm thì dừng lại."
"Được." Ngụy Tác không hề do dự, đưa nạp bảo thủ trạc cho Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi. Gại lại chăm chú nhìn băng tử sắc tinh kim.
Tinh kim chói lòa thần quang, thoạt nhìn đã thấy là thần phẩm.
Ngụy Tác chạm vào, khối tinh kim toát lên khí tức khôn tả, có viễn cổ tinh thần khí tức, có khí tức đến từ vô tận hoang cổ... Tinh kim sáng loáng, cực kỳ linh động, như hàm chứa sinh cơ. Khối tinh kim cũng như vạn kiếp, như giao long sau rốt biến thành thiên long. Gã chưa từng nghĩ rằng phẩm giai và thần của nó lại kinh nhân cỡ này.
Khối tinh kim này nếu Ngụy Tác lấy được trước kia tất coi là vô thượng chí bảo, nào còn tính đến khắc thần văn như hiện tại.
Linh Lung Thiên đã nói, vì thủ đoạn và phương pháp luyện chế còn hạn chế nên chỉ với khối tinh kim này chỉ đạt tới bán tiên giai, tiên khí thai thể thật sự còn đến thế nào?
"Tiên khí... khối tinh kim này chạm tới mức 'Tiên'... Nếu ta đột phá đến thần huyền, lĩnh ngộ được thần văn rồi mới khắc thì sẽ chế thành một món tiên khí chân chính..."
Ngụy Tác chợt có ý nghĩ này.
Gã không ngừng tay, thiên hỏa lô phòng lóe thần quang, thần văn lại xuất hiện.
Thần quang lấp lánh, tiên âm thần văn ấn vào băng tử sắc thần quang trong thần vận tinh kim thai thể.
"Choang!"
Đạo thần văn được ấn vào, phát ra tiếng như rèn thép, băng tử sắc tinh kim thai thể rung lên, thần quang sáng hơn, bạch sắc thần văn như tự nhiên sinh thành xuất hiện trên tinh kim thai thể.