Thanh y thanh niên trấn trụ toàn trường, khiến nhiều tu sĩ cho là Ngụy Tác bị gã dùng một đạo thiên môn thuật pháp của Thiên Kiếm tông tóm lấy, trông y đầy kinh hoàng.
"Chát!"
Thân hình y đột nhiên méo đi, linh quang chuyển động rồi tan vỡ, lộ ra khuôn mặt khác.
"Đổng Diệu Chân!"
Vài tu sĩ kinh ngạc lên tiếng, Lệ Nhược Hải ngẩn người.
Tu sĩ này biến thành một trung niên không râu, bốn mươi mấy tuổi, nào phải Ngụy Tác mà là Đông Dao thắng địa tông chủ Đổng Diệu Chân.
Ngụy Tác không hề bất ngờ, kim đơn khí tức quen thuộc và song kim đơn khiến gã biết y là ai.
Đổng Diệu Chân tu vi Kim đơn tứ trọng, gã không lạ gì, dù trước kia y tự nổ một viên kim đơn chưa tu thành lại thì với thực lực các tông môn Ngọc Hành đại lục mà muốn cho Đổng Diệu Chân giả thành y chấn nhiếp tu sĩ Thiên Huyền đại lục, đề thăng tu vi cho y không khó gì với họ.
Đổng Diệu Chân cam tâm bán mạng cho các tông môn này thì với Tiên căn ngũ mật, y rất có tiền đồ, còn có tiềm lực hơn đệ tử tinh anh, đáng để bồi dưỡng.
"Phù!" Không ai kịp làm gì, Ngụy Tác bóp mạnh hôn hoàng sắc thủ chưởng, nhục thân Đổng Diệu Chân nát thành huyết vụ, nạp bảo nang và bạch sắc cổ cầm bị gã hút lên.
Hư không sôi trào vân khí, máu và xương vụn rải ra, Ngụy Tác càng bình tĩnh, thủ đoạn như thế này càng chấn nhiếp lòng người.
"Giết hay lắm!"
Trong im lặng đột nhiên có người lên tiếng như tỉnh mộng.
"Giết hay lắm! Bại loại không chỉ làm chó săn mà còn giả mạo Bá Khí chân nhân Ngụy Tác, đáng giết!"
Sơn cốc sôi lên, phe mình còn thần huyền đại năng ẩn tàng nên tu sĩ Thiên Huyền đại lục kích động khôn tả.
"Ngươi là ai?"
Từng dải thất sắc hà quang bị giọng nói giòn tan dấy lên, như mưa hoa tơi bời, nữ vương tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt phượng không ngừng quan sát Ngụy Tác, hồi lâu không rời.
"Một tán tu Thiên Huyền đại lục mà thôi." Ngụy Tác nhíu mày, trong lúc Vu thần nữ nói là hàn băng thần vực của gã có cảm giác, như bị đâm xuyên, chứng tỏ nàng ta dùng thần thông dò xét, tu vi của nàng ta ngang với Vương Vô Nhất, không động dụng cái bình màu thì gã không thể đấu nổi nữ vương xinh đẹp này.
"Ai cũng bảo Thiên Huyền đại lục tu đạo giới sa sút, không ngờ tán tu lại có dị nhân cỡ này." Vu thần nữ nhìn Ngụy Tác, hoàn toàn như nữ vương diện kiến thần tử.
"Giao Tiên đài cổ cầm ra!"
Thần huyền thanh niên của Đông Lai bí cảnh không nén được, quát to, "Ngươi là thần huyền mà che giấu tu vi, giết Kim đơn tu sĩ."
"Ngươi không đủ tư cách nói với ta." Ngụy Tác khinh miệt ra mặt, "Thân là thần huyền, bị một Kim đơn tu sĩ đánh thành như vừa nãy, đổi lại là ta thì đã tự tử rồi. Còn dám nói này nói kia nữa hả."
"Ngươi!" Thần huyền thanh niên tức xì khói, run lên không nói thành lời.
"Các vị không biết vị đạo hữu nà? Thiên Huyền đại lục còn đạo hữu mà chúng ta không biết đến tương trợ?" Hoàng Đạo Quân và Ngọc Thiên tông tông chủ, Vũ Hoàng chân nhân truyền âm, họ chưa biết thân phận chân chính của Ngụy Tác mà chỉ tưởng là trợ thủ nên thập phần kinh hỉ.
"Giao Tiên đài cổ cầm ra." Vu thần nữ từ từ bước lên hai bước, trừ thần huyền dị tượng thì còn toát lên u hương đặc biệt, ngũ quan tinh tế cùng vương giả khí tức hiếm có, diễm lệ vô song, có điều lúc này không ai tơ tưởng gì. Chỉ hai bước mà uy thế vô hình thậm chí khiến nhiều tu sĩ Thiên Huyền đại lục không thể khống chế tâm thần, buộc phải quỳ xuống.
"Đây là Thiên Huyền đại lục nên cứ theo quy củ, đối với tu sĩ Thiên Huyền đại lục thì người chiến thắng được lấy hết của đối phương." Ngụy Tác đứng trên không trung không hề ảnh hưởng, nhìn Hứa thần quân và Diệp Huyền Thành, "Không tin các hạ cứ hỏi hai con chó săn kia, chúng là tu sĩ Thiên Huyền đại lục nên hiểu rõ."
"Ngươi nói gì hả!" Hứa thần quân nheo mắt lại, khiếu vị bắn ra vô số tinh quang, nguyên khí gầm lên như vô số thần ma.
"Thế nào, mỗ nói đúng không?" Ngụy Tác trả đòn, nhìn tu sĩ Thiên Huyền đại lục trong cốc, "Chư vị đạo hữu, tại hạ nói sai nửa câu chăng?"
"Tiền bối nói đúng!" Sơn cốc sôi trào nhiệt huyết, Ngụy Tác hòn đá ném xuống nước vô hình trung tạo lòng tin cho tất cả. :
"Theo quy củ thì tức là ta giết ngươi thì sẽ được lấy Tiên đài cổ cầm và toàn bộ đồ của ngươi?" Minh Thổ tông tông chủ bước lên, khí tức bao trùm Ngụy Tác. Rõ ràng là bức bách Ngụy Tác đối chiến.
"Các hạ có năng lực giết mỗ thì dĩ nhiên." Ngụy Tác liếc Minh Thổ tông tông chủ, "Bất quá e là mất hết với mỗ hoặc không còn gì vì bị mỗ đánh thành tro."
"Vậy thì, chúng ta đối quyết công bình, có bản lĩnh thì theo ta, tránh ngộ thương người khác." Minh Thổ tông tông chủ bước lê, dưới chân xuất hiện bậc thang bằng xương, lấp lóe quang hoa kỳ dị, lao lên thinh không.
"Đạo hữu!" Ngọc Thiên tông tông chủ nhướng mày, tỏ rõ vẻ lo lắng, với Vọng khí thuật pháp của ông ta thì thần vực của Ngụy Tác không được kinh nhân như Minh Thổ tông tông chủ, Minh Thổ tông tông chủ dám khiêu chiến, rõ ràng có bảo vật ngăn được Tiên đài cổ cầm. Nhưng Phong Ngô Thương đột nhiên truyền âm, "Sư tôn, đừng lo lắng làm gì."
Ngọc Thiên tông tông chủ ngạc nhiên, ngoái nhìn Phong Ngô Thương.
Ngụy Tác hóa thành một đạo lưu quang, bắn lên tầng không.
"Xoẹt!!"
Hư không đột nhiên chấn động, đỉnh đầu Minh Thổ tông tông chủ rực bạch sắc thần quang, thiên địa tựa hồ trực tiếp biến màu trắng, vô số nguyên khí bị rút về, không ngừng hiển hóa, dệt thành uy năng.
Không ai kịp ngăn, đại chiến trực tiếp bạo phát, Minh Thổ tông tông chủ phủ ra tay với Ngụy Tác đang lao tới!
Từng bạch cốt cự sơn xuất hiện, cảnh vật trong vòng nghìn dặm thay đổi, mọi tu sĩ thấy Ngụy Tác đột nhiên bị giữ trong bạch cốt hoang nguyên, tựa hồ lạc đường, không đoán được vị trí Minh Thổ tông tông chủ.
Minh Thổ tông tông chủ cười gằn, quang hoa lấp lóe, thảm bạch sắc thần văn dệt thành đại đạo pháp vực, định phát đòn kinh thiên!
Đỉnh đầu Ngụy Tác cũng dấy lên bạch sắc thần quang!
Đồng thời, lại xuất hiện bạch cốt hoang nguyên, như hai thiên địa hòa vào nhau. Minh Thổ tông tông chủ cũng bị giữ cứng trong bạch cốt hoang nguyên.
"Sao lại thế được!"
Nhiều tu sĩ Minh Thổ tông trợn tròn mắt không dám tin.
"Sao lại thế được! Minh thần hoang nguyên là thuật pháp đặc hữu của Minh Thổ tông, sao y phát ra được!"
Minh Thổ tông tông chủ rùng mình, Ngụy Tác cũng phát ra bí pháp Minh Thổ tông đồng dạng, tạo thành xung kích tâm thần khó tưởng tượng nổi.
"Phá!" Ngụy Tác quát to, phát Đại thừa pháp âm.
"Xoạt!" Minh Thổ tông tông chủ phát bạch sắc thần văn hình thành liêm đao thần vực, quét ra như tờ giấy.
Hai bạch cốt hoang nguyên cơ hồ đồng thời tan đi, thần thức song phương đan nhau, khóa chặt cả hai.
"Chát!"
Ngụy Tác trực tiếp tế xuất Sinh tử thư, quang tự chói lòa mang theo pháp tắc thẩm phán sinh tử ấn vào Minh Thổ tông tông chủ.
Gã thập phần trấn định, đối quyết này từ đầu đã trong vòng.
Cùng là Minh thần hoang nguyên, khiến tâm cảnh Minh Thổ tông tông chủ dao động, tốc độ thi pháp bị ảnh hưởng, nên gã có tiên cơ!
Để gã có tiên cơ trong tình huống này dù Minh Thổ tông tông chủ ẩn tàng tiên khí tại hoặc thần thông hơn nữa cũng không có thời gian thi triển, kết quả chỉ là chết!
Minh Thổ tông tông chủ tỏ rõ thần sắc chấn kinh, lại hóa ra liêm đao thần vực nhưng không chặn được chữ cổ của đối phương.
"Oành!"
Nhanh hơn một bước, khí tức của Ngụy Tác xuyên thấu trởi xanh, hai làn thần huyền khí tức xé thinh không, hai quang trụ khổng lồ chiếu lên gã, thân thể tựa hồ phát quang, huyết khí và chân nguyên dấy động đến cực trí, xích hà và ngân sắc thần quang sáng hơn ráng chiều.
Bạch sắc thần sơn khổng lồ và hôi sắc tàn nguyệt đồng thời trấn áp Minh Thổ tông tông chủ!
"Keng!"
Ma thần quanh Minh Thổ tông tông chủ do thân ngoại thần quang ngưng thành tan vỡ, bạch cốt quan và thảm bạch sắc pháp y cũng rên lên.
Bạch cốt quan và pháp y của Minh Thổ tông tông chủ không phải phàm phẩm, rền lên như thần thiết, nguyên khí gầm gào rõ rệt nhưng hai làn uy năng kinh thiên động địa ép xuống thì cả hai đều tan vỡ.
"Ngươi là...?!"
Ai cũng thấy Ngụy Tác tung đòn xong là không xuất thủ thêm, toát lên uy thế bá tuyệt, còn Minh Thổ tông tông chủ tỏ rõ vẻ không cam và không tin nổi rồi hóa thành tro, chỉ còn mảnh bạch cốt quan và pháp y rải trên không trung.
"Song thần huyền... Liệt khuyết tàn nguyệt, ngươi là Ngụy Tác, ngươi chưa chết!"
Thời gian tựa hồ ngưng đọng, Chân Võ tông chủ Hứa thần quân đột nhiên kêu lên như thấy quỷ, lùi liền hai bước.
"Đúng thế, ngươi nhận ra hả, ta là Linh Nhạc thành tán tu Ngụy Tác." Ngụy Tác trở lại gương mặt thật, nhìn phe Ngọc Hành đại lục.