Nghĩ lại nghĩ, mãi cho đến lúc đèn xanh sáng lên, Đường Tịnh Thi vẫn chưa nghĩ ra được câu nói thích hợp trong trường hợp này.
Với phong cách nhanh gọn lẹ của mình, cái gì đã không thể nghĩ ra thì loại bỏ luôn cho đỡ nhọc đầu.
Quan trọng lúc này chính là chiếc xe tải khả nghi đang đi phía sau xe của bọn họ.
Nếu như chỉ dựa vào suy đoán cũng không phải là cách, vậy nên Kha Vu mới đánh liều bẻ lái, từ chuyến đi thẳng trở về căn cứ lại trở thành chuyến đi vòng quanh thành phố E.
Đợi thêm một lúc, khi bọn họ đi đã quá nửa chặng đường, Đường Tịnh Thi lần nữa quay đầu lại.
Quả nhiên chiếc xe tải ấy đang đuổi theo bọn họ, từ góc nhìn của cả ba người đều không thể nhìn thấy được gương mặt của vị tài xế này.
Đường Tịnh Thi chỉ có thể quay đầu qua, hướng về phía Lục Cảnh Nghi hỏi khẽ:
"Đại boss, ngài nói xem, chiếc xe tải đi theo chúng ta nãy giờ rồi, liệu nó có liên quan đến thứ mà tôi đang nghĩ đến không?"
Thay vì trả lời cô một cách bình thường, Lục Cảnh Nghi lại quay đầu sang, nhìn cô một chốc, trên môi bất giác cong lên nụ cười tiêu chuẩn, hắn nói:
"Thứ cô nghĩ đến?"
Kha Vu dù đang lái xe cũng không nhịn được mà hơi nghiêng đầu ra phía sau như muốn hóng hớt chuyện công.
Nhưng chưa được mấy giây đã bị Lục Cảnh Nghi chỉnh đốn.
"Lái xe thì coi chừng mạng sống của ba người có mặt trên xe một chút, nếu muốn thì tôi có thể mua cho cậu máy trợ thính, nghe được tiếng ruồi bay trên trán luôn đấy.
Kha Vu nghe xong câu này của đại boss, tất nhiên bỏ luôn tật táy máy của mình, chỉnh sửa bản thân thẳng thớm với mặt đường, nghiêm túc lái xe mà không dám ho he lấy nửa lời.
Dẫu sao thì Lục Cảnh Nghi nói không hề sai, đã cầm lấy vô lăng thì tất nhiên phải đảm nhiệm tròn trọng trách của bản thân mình.
Cuộc trò chuyện chỉ còn lại hai người, Đường Tịnh Thi bị nụ cười quá đỗi hút mắt của người đối diện làm cho mất khả năng ngôn ngữ trong vòng vài giây, da mặt ngoài đỏ ra cũng chẳng thể làm gì hơn nữa.
Cô chỉ đành cố gắng điều khiển tầm nhìn của bản thân mình ra bên ngoài cửa kính xe, hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh thường ngày.
Lúc này cô mới quay lại đối đáp với Lục Cảnh Nghi:
"Thứ tôi nghĩ chính là...!Kẻ gián điệp đó đánh hơi ra chúng ta là mối đe dọa không thể tồn tại nên muốn trừ khử chúng ta đấy." Vừa nói, Đường Tịnh Thi vừa đưa tay ra, làm hành động cắt cổ, biểu cảm nghiêm túc quá mức khiến cho Lục Cảnh Nghi không nhịn được mà phì cười.
Âm thanh của hắn vang lên, trầm ấm, lại vô cùng có lực:
"Cô nghĩ chỉ một chiếc xe tải là có thể đem tôi, cô và cả đại tá Kha Vu đang lái xe ngỏm được à? Đường Tịnh Thi, cô có vẻ hơi coi thường chúng tôi rồi đấy..."
Đường Tịnh Thi bị nói trúng tim đen, chỉ đành ngượng ngùng cúi đầu không đáp, ngay vào thời điểm cô lúng túng nhất, bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, là nhạc chuông có người gọi tới của cô.
Vừa nhìn đến tên người gọi hiện lên màn hình điện thoại, Đường Tịnh Thi chỉ đành xin Lục Cảnh Nghi vài phút im lặng.
Lục Cảnh Nghi cũng không đến mức không hiểu hai chữ riêng tư viết như thế nào, sau một câu nhắn nhủ cô tự nhiên, hắn cũng theo đó mà im lặng.
Đường Tịnh Thi áp điện thoại vào tai, bắt đầu thủ thỉ:
"An Thư, có chuyện gì vậy?"
Nhưng âm thanh trong điện thoại không phải là giọng của bạn thân Hà An Thư của cô, thay vào đó là một giọng nói của chàng trai xa lạ, Đường Tịnh Thi có thể chắc chắn rằng chưa từng nghe thấy âm thanh ấy bao giờ, nhưng người ở bên kia đầu giây lại có vẻ vô cùng quen thuộc với cô.
Cậu ta còn chào hỏi cô bằng giọng điệu vô cùng thân thiết:
"Chị Thi, chị về thành phố E lúc nào vậy? Chị đi chơi với chị Thư rồi mà không rủ em đi cùng nha?"
Phía sau âm thanh trong trẻo êm tai kia chính là giọng của Hà An Thư nói với lại:
"Thằng nhỏ này, lúc cô ấy về thành phố thì em đang ở học viện, chẳng lẽ muốn cúp học để trông thấy cô ấy? Em mà làm vậy coi chừng chị đánh gãy chân em."
Đường Tịnh Thi liền ngờ ngờ đoán ra thân phận của người bên kia màn hình, có lẽ đó là Hà Chí Tân em trai của An Thư.
Bất giác không nhịn được mà bật cười, còn nhớ cái thời cô mới thi đỗ học viện cảnh sát, năm đó Hà Chí Tân mới vào lớp 7, vừa gầy vừa đen nhẻm vì phơi nắng nhiều.
Cậu bé đứng trước mặt cô diễn vài đường võ mèo cào rồi ra oai:
"Chị cố gắng mà học hành, đợi đến khi em cũng đỗ vào học viện, lúc đó em có thể ra oai mình có đàn chị chống lưng."
Aiza, nhanh thật đấy, mới đó đã gần 6 năm trôi qua mất rồi...
Đường Tịnh Thi không biết, trong lúc cô đang cười cong cả đôi mắt của mình thành hình lưỡi liềm, thì ngay bên cạnh cô, cũng có một người đang trông ra cửa sổ, dựa vào sự phản chiếu của tấm kính mà nhìn đến sự vui vẻ của cô không thiếu sót một giây nào..