"Tôi có linh cảm không lành...!Thật sự sẽ không sao chứ?"
Hùng nhìn cô, lại nhìn lên bầu trời cao, trong lòng cậu ta thực chất cũng rối loạn không kém, mà tính tình của cậu ta lại bộc trực thẳng đâu nói đó, vậy nên cũng không thể dùng lời hoa mĩ nào để giúp cô gái bên cạnh bớt lo.
Mà chẳng hiểu sao, cậu ta lại nhớ đến một đợt bắt tội phạm ma túy, Lục thống tướng bởi vì quá liều lĩnh nên trọng thương nặng, còn chưa kịp khỏi thì tuần sau phải nhận thêm một viên đạn của bọn cướp trong lúc đẩy một người trong đội ra.
Có thể nói rằng viên đạn kia là ngài ấy thay vị binh sĩ ấy nhận...!Nếu không có lẽ cậu ta thật sự xuống âm phủ đoàn tụ với dòng họ rồi cũng nên.
Nhưng rồi kết cục của sự liều lĩnh đó cũng xem như là trọn vẹn, sẽ càng hoàn mỹ hơn nếu như Lục Cảnh Nghi không phải nằm trong phòng hồi sức đến tận ba tuần để toàn bộ vết thương lành hẳn.
Ngẫm lại, Hùng chậc lưỡi nói:
"Có thể bị thương nặng đấy, nhưng ko sao đâu, thống tướng là người phúc lớn mạng lớn, không dễ gì giết chết được ngài ấy đâu."
Nghe đến đây, Đường Tịnh Thi từ bất an trở thành đơ người luôn rồi, cô chỉ mới nghĩ đến bị thương đã là cao lắm rồi, chàng trai này vậy mà còn cười vui vẻ nói với cô rằng người cô thích không dễ chết vậy đâu...!Thế nào thì gọi là không dễ chết?
Thật bực mình.
Song cô còn chưa kịp để cục tức trôi xuống cổ họng, từ đằng xa đã nhìn thấy chiếc xe lớn chạy vút nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã đậu xuống sân căn cứ.
Đường Tịnh Thi nhìn một chút liền nhận ra đó chính là chiếc xe mà lúc nãy Lục Cảnh Nghi cùng Kha Vu ngồi lên.
Bên tai vang lên tiếng ong ong không dứt, Đường Tịnh Thi lập tức nhảy từ mái nhà xuống hành lang của phòng cô, không thèm mang thêm dép mà chạy như bay xuống dưới sảnh.
Nhìn mấy người đi cùng trên người chẳng qua là vài vết xây xước nhẹ, Đường Tịnh Thi vẫn đi tới kiểm tra sơ toàn bộ thì thấy không có gì đáng ngại, trái tim tuy vậy vẫn chưa thể ngừng đập loạn.
Cho đến khi Lục Cảnh Nghi bước xuống, xách theo một thiếu niên trẻ đang thoi thóp, sắc mặt hắn rõ không tốt, Đường Tịnh Thi muốn tiến lại kiểm tra thì bị hắn gạt sang một bên, lại nhìn xuống thiếu niên trẻ kia, nhờ vả cô:
"Hắn cắn thuốc muốn tự sát, cô xem liệu có thể cứu vớt hắn được không?"
Đường Tịnh Thi rất bực mình, không nhịn được nữa mà cùng Lục Cảnh Nghi cãi nhau.
"Ngài nhìn xem bộ dạng ngài như thế này còn bảo tôi chăm sóc người khác? Không cần mạng nữa à?"
Lục Cảnh Nghi cũng không vừa, hướng đến cô quát:
"Đường truyền tin duy nhất bị hắn biến thành bom hẹn giờ nổ tung rồi, nếu không tìm được người đứng sau, e rằng không chỉ có mỗi mình tôi, mà rất nhiều người khác cũng sẽ chết đấy, Đường quân y mong cô hiểu được điều gì nên ưu tiên.
Đừng có công tư không phân minh như vậy."
Cả phòng bỗng chốc im bặt bởi tiếng quát của Lục Cảnh Nghi, mọi người sau khi nhận lệnh dìu thiếu niên trẻ kia vào phòng trống thì cũng lập tức trở về nơi ở của mình.
Tuy rằng rất muốn hùa theo Đường quân y, bởi lẽ bọn họ thấy được, Lục Cảnh Nghi bị thương không hề nhẹ...!Nhất là Kha Vu.
Nhưng mà có thể làm gì được chứ, quy củ vốn là quy củ, không thể không tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.
Đường Tịnh Thi cũng bởi vì thế, dù biểu cảm thể hiện rõ ràng không phục, nhưng chân vẫn bước đến phòng trống.
Sau khi kiểm tra một lượt cho thiếu niên, cô biết được cậu ta ngoài cắn thuốc ra còn bị tác động vật lí, có lẽ là vết thương mà Lục Cảnh Nghi làm ra, nhìn vùng da bị đánh đã bầm thành cục, có thể thấy tốc độ cũng như sức lực ra đòn không hề nhỏ.
Nhất là phần miệng, có lẽ vì biết cậu ta cắn thuốc mà Lục Cảnh Nghi đã dùng biện pháp móc họng buộc cậu ta nôn ra...
Nhưng chỉ mới kiểm tra sơ qua cô đã cảm thấy không ổn...!Cậu ta cắn là Kali Xyanua, độc tố dù bị nuốt không nhiều, nhưng thoang thoảng cô có thể ngửi thấy mùi hạnh nhân.
Đủ biết rằng chất độc đã ngấm vào dịch vị dạ dày, bởi lẽ chất độc này vốn không mùi không vị, cho đến khi tiếp xúc với axit có trong dạ dày mới tạo thành hơi gas độc có mùi hạnh nhân như vậy...
Không được rồi, nếu không cho cậu ta đi rửa ruột, chắc chắn sẽ không kịp mất.
Đường Tịnh Thi lập tức gọi Kha Vu đem cậu ta đến bệnh viện rửa ruột.
Dặn dò xong xuôi với cậu ấy xong cô mới nhìn qua cửa phòng đóng kín của Lục Cảnh Nghi.
Đứng trước cửa phòng do dự chỉ trong vòng 2 giây, cô lập tức mở cửa tiến vào, đập vào mắt cô lúc này chính là nửa thân trên cởi trần của nam nhân, bởi vì tập luyện nhiều mà body rất chuẩn, nhưng điểm quan trọng không nằm ở vẻ bề ngoài kia.
Điểm quan trọng là cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi sắt rỉ đặc trưng của máu.
Dựa vào ánh sáng của căn phòng, cô nhìn thấy rõ ràng ở ngay vùng thắt lưng của hắn ta có một vết đạn sượt rất dài, máu đang từ chỗ đó mà rỉ ra càng ngày càng nhiều.
Lục Cảnh Nghi bị đạp cửa bất ngờ, hai mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, mãi sau mới ấp úng được vài chữ:
"Cô...!Cô vì sao...!Vào đây?!".