[threeshot] Đôi Mắt Lửa

Chap 3.4

“Jessica, mặt tôi dính gì sao?”-Yuri đang ngồi chơi game với chiếc điện thoại thứ hai của mình lên tiếng hỏi, cũng may cô có đến 2 chiếc điện thoại.

“Yuri, cả ngày hôm nay cậu chỉ dán mắt vào chiếc điện thoại này, cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không?”-Jessica thở dài.

Đáy mắt khẽ gợn, Yuri đương nhiên biết chứ, nhưng ngoài chờ đợi ra cô chả còn cách nào khác: “Cảnh sát tới ngày mai mới đến được đây, trong thời gian này chúng ta tốt nhất là đừng “rút dây động rừng”.”

Cắn nhẹ môi dưới, Jessica ngồi xuống bên cạnh Yuri, giọng nói có phần dịu hơn nhưng vẫn còn rất bất an: “Cậu có chắc suy đoán của mình là đúng không?”

“Còn có thể không đúng được sao, nếu lỡ như sai thì cũng đành chịu thôi.”-Nắm chặt điện thoại trong tay, Yuri cười buồn nhìn về xa xăm.

“Cậu… còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”

“Jessica Jung!”-Yuri trợn mắt nhìn sang cô bạn, trong lúc này cô ấy lại hỏi những câu khiến người ta nhục chí như vậy chứ. Nhưng mà khoan, nếu cô nói ra có phải Jessica sẽ giúp cô làm nó không, nghĩ thế đôi mắt giận hờn nhanh chóng chuyển sang tuyệt vọng và tội nghiệp, chớp chớp vài cái mắt đã ươn ướt rồi.

“Yuri… ”-Nhìn dáng vẻ đáng thương trước mặt làm sự cảnh giác của Jessica vơi đi rất nhiều, những gì xảy ra mấy ngày nay đối với Yuri mà nói là chuyện quá sức tưởng, Jessica có thể hiểu được.

“Tôi chưa có người yêu, nếu phải chết sớm như thế thật đáng tiếc.”

“… ”

“Jessica, nếu chỉ còn lại một ngày cậu có đồng ý giúp tôi không?”-Mặt cún con đáng thương.

“Giúp cậu?”

“Mà thôi đi, cậu nhất định sẽ không chịu đâu.”-Lắc đầu thở dài.

“… Cậu nói thử xem?”


“Vậy là cậu đồng ý rồi nhé!”-nở nụ cười rộng ngoác kề sát mặt lại gần Jessica: “Làm người yêu của tôi trong một ngày nha, tuy cậu không phải mẫu người yêu lý tưởng của tôi nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được.”

“Cậu diễn trò đủ chưa?”-Khoanh tay để trước ngực, Jessica nhướng mày nghi ngờ nhìn Yuri, sự đồng cảm cô có thể có nhưng không phải cô không hiểu bản tính của Yuri, Jessica không phải người dễ bị qua mặt, hơn nữa cái cách nói chuyện kiêu ngạo đó thật sự rất chói tai, cho dù là thật chăng nữa ai nghe mà chấp nhận cơ chứ. ><.

“Nếu biết cậu cũng có thể giả vờ không biết không, làm người khác tụt hứng chả thú vị chút nào.”-Yuri bĩu môi, quay lưng về phía Jessica dựa hẳn cả người lên thân cây phía sau.

Jessica mỉm cười nhìn Yuri một lúc rồi cũng ngả lưng lên cây nhắm mắt lại, nếu hiện tại không thể làm gì thì cứ bình thản hưởng thụ khoảnh khắc này đi.

.

.

.

“CÁI GÌ, CÁC NGƯỜI ĐANG ĐÙA VỚI TÔI SAO?”-Yuri hét to lên qua điện thoại.

Jessica nhìn sắc mặt tái xanh của Yuri cô biết đã có chuyện không hay: “Yuri, sao vậy?”

“Tức thật, hôm qua có một trận lở đá nên cảnh sát sẽ không thể đến đây trong ngày hôm nay, làm sao bây giờ?”-Yuri vò đầu khiến tóc rối tung lên, cô không có lòng tin với những người trong làng, sẽ không có gì đảm bảo nếu như nói ra sự thật họ sẽ giúp cô cả.

“Phải chăng cậu đa nghi quá, nếu bây giờ chúng ta không hành động, đến hết ngày hôm nay cậu cũng phải chết thôi.”-Jessica đặt tay mình lên vai Yuri từ phía sau, cho dù có căng thẳng thế nào thì một người mất bình tĩnh là quá đủ rồi.

Hít một hơi sâu, Yuri thở nhẹ ra tự trấn an bản thân: “Cậu nói đúng, đến lúc phải hành động rồi, nhưng chỉ một mình tôi thôi, cậu ở yên đây đi. Nếu tôi không thể trở về được thì cậu hãy báo lại với cảnh sát tất cả.”

“Cậu nghĩ nếu như cậu nói ra sự thật bọn họ sẽ để yên cho tôi sao, có đi thì cùng đi.”-Ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đựng sự kiên quyết rất lớn, Jessica không đồng ý cách nghĩ này của Yuri.

“Nhưng ít ra cho tới lúc đó cậu vẫn được an toàn.”

“Yuri!”


“Được rồi, tùy cậu!”-Biết không thể ngăn cản, Yuri đành phải chấp nhận, dù sao hai người vẫn đỡ hơn một.

Dợm quay lưng bước đi, bàn tay Jessica đã bị nắm chặt kéo cô quay lại nơi vừa mới rời khỏi.

Hai ánh mắt giao nhau, bàn tay vẫn nắm chặt không rời, ngập ngừng trong giây lát, Yuri đặt bàn tay còn lại của mình lên eo kéo Jessica về phía mình rút ngắn khoảng cách giữa họ. Hai đôi môi cứ thế chạm vào nhau, nhẹ nhàng.

“Bây giờ là 19h35’!”-Hồn ma đột nhiên xuất hiện nhìn chăm chăm vào màn hôn môi của hai người mỉa mai nói.

Bối rối đẩy Yuri ra, Jessica rụt rè đưa tay lên vén lại mái tóc mai của mình, gương mặt phút chốc cũng theo đó mà ửng hồng.

“Đúng lúc thật, sớm không đến muộn không đến lại canh ngay lúc này!”-nghiến răng, Yuri thật sự muốn bóp cổ cho cái hồn ma vô duyên kia chết thêm lần nữa, đồ phá đám mà.

“Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, hôm qua tôi đã để không gian riêng cho cả hai nhưng các người không làm gì ngoài việc tựa lưng vào cây nằm ngủ, giờ này bày đặt chơi trò tình cảm lãng mạn, hừm.”-Hồn ma bay thẳng lên cao nhìn xuống, giọng nói bắt đầu nghiêm túc: “Yuri, cô không còn nhiều thời gian đâu, phải nhanh lên!”

Trái tim đang trong tình trạng báo động với những nhịp đập dồn dập, Yuri nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay Jessica và cảm nhận được sự đáp lại, mỉm cười nhìn lên người bên cạnh, lời nói chắc chắn: “Nếu có thể sống sót rời khỏi đây tôi sẽ theo đuổi cậu.”

.

.

.

Bây giờ mới chính thức bấm máy nè :))



ACTION!


Jong Suk cùng trưởng làng đứng trước cửa hang bên cạnh thác nước, cả hai đang rất sốt ruột về cuộc hẹn gặp mặt này.

“Xem ra trưởng làng và anh Jong Suk đang rất nôn nóng muốn biết sự thật đằng sau cái chết của HyoMin.”-Yuri lên tiếng khi cùng Jessica đi đến chỗ của họ.

“Cô biết cái gì mà lại dám bảo con gái ta không phải do tai nạn chết?”-Trưởng làng khó chịu nói.

“Đừng nói với tôi trưởng làng nghĩ đó là tai nạn, cả anh Jong Suk nữa.”-Yuri đưa mắt nhìn một lượt sắc mặt từng người trước khi tiếp tục: “Tôi từng hỏi người trong làng, họ bảo rằng trước khi chết quan hệ giữa trưởng làng và Hyomin rất tốt, xảy ra trận cãi vã lớn như vậy ai nấy đều rất bất ngờ.”

Jong Suk lên tiếng cắt ngang lời Yuri: “Lý do gì khiến cô quan tâm cái chết của em gái tôi thế hả, ngày hôm đó chính tôi cũng có mặt trong phòng của Hyomin chứng kiến tất cả, ba và em gái tôi lúc ấy đều rất kích động, còn xảy ra xô xát làm vỡ bình hoa xuống sàn nhà.”

“Anh nhắc tôi mới nhớ, chính anh đã đưa chúng tôi vào phòng của Hyomin, hiện trường đúng là rất giống cuộc xô xát nhưng nếu tôi đặt ra giả thuyết như vầy thì sao nhỉ? Trưởng làng sau khi biết được con gái mình và người ngoài làng có tình cảm với nhau ông rất tức giận, còn có ý cấm cản việc qua lại giữa họ nhưng vì tình thương của một người cha dành cho đứa con gái duy nhất của mình, ông đã đưa ra một quyết định táo bạo, giả vờ cãi nhau với Hyomin đuổi cô ấy rời khỏi nhà để che mắt mọi người nghĩ rằng ông dung túng con gái… ”

“Cô ăn nói lung tung cái gì thế?”-Trưởng làng quát to tức giận: “Thật hoang đường.”

“Ngoài nó ra tôi không thể nghĩ được điều gì khiến bình hoa bị vỡ mà đồ đạc trong phòng không có chút xê dịch, là có người cố tình đánh rơi bình hoa tạo nên âm thanh khiến người khác dễ liên tưởng.”

“Khoan đã, có thể sau đó có người đến phòng… ”-Jong Suk cố chối.

“Đến phòng? Không phải sau cuộc cãi nhau đó trưởng làng đã ra lệnh cấm không cho ai vào trong nữa sao, lúc chúng tôi đến mọi thứ cũng không có gì khác thường ngoài chuyện bình hoa cả.”

“Cô đã phát hiện chúng tôi cũng không có gì phải giấu, Hyomin đã chết rồi, những chuyện này không còn quan trọng nữa. Nhìn con bé đau khổ van xin tôi không nhẫn tâm ngăn cản chúng nó nữa, nhưng luật làng xưa nay không ai được phép lấy người ngoài làng, tôi lại là trưởng làng nên chuyện này càng không thể, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra hạ sách đó. Thật không ngờ Hyomin lại bỏ mạng trên con thác này… ”-trưởng làng mệt mỏi trả lời, đôi mắt già nua hướng về dòng chảy êm ả của con thác.

“Cha… ”-Jong Suk khẽ chau mày nhìn trưởng làng, nếu ông không thừa nhận họ cũng không thể nói được gì.

Jessica tiếp tục câu chuyện: “Có phải ngày hôm đó Hyomin đã hẹn gặp cô gái ấy tại nơi này không?”

“Phải.”

“Nhưng đáng tiếc một điều cả hai đã không có cơ hội sống hạnh phúc bên nhau khi mà cô gái ấy vô tình phát hiện ra một bí mật kinh hoàng, bên trong hang động có chứa thuốc phiện, cô gái ấy vì chứng kiến tất cả nên đã bị giết chết, tôi nói có đúng không Jong Suk?”-Ánh mắt Yuri xoáy sâu vào đôi mắt hoang mang của Jong Suk, khóe môi cong nhẹ một đường như có như không.

“Cô đúng là giỏi tưởng tượng, cho dù là đúng thì có liên quan gì đến tôi?”

“Chỉ có anh và trưởng làng biết sự có mặt của cô gái ấy trong hang động. Lúc nghe Hyomin bảo rằng cô gái ấy đang chờ trong cửa hang anh đã rất sốt ruột chạy ngay đến, điều tồi tệ đã xảy ra nên anh mới xuống tay giết chết cô gái ấy.”-Yuri từ tốn giải thích, ánh mắt thoáng lướt lên nhìn hồn ma, gương mặt trắng xanh hiện rõ nỗi u buồn khi nhớ về cảnh tượng ngày hôm đó.

“Jong Suk, lẽ nào con…”-Trưởng làng không khỏi kinh ngạc quay phắt sang nhìn con mình.


“cha, con… Kwon Yuri, cô nói bậy bạ đủ chưa?”-Jong Suk run sợ né tránh ánh mắt của trưởng làng, sau đó chuyển hướng đến Yuri hét to: “Cô có bằng chứng gì, hơn nữa nếu cả tôi và cha tôi đều biết sự có mặt của Park Jiyeon thì làm sao cô biết ai đã đến đó.”

“Cô ấy là Park Jiyeon?”-Jessica thì thầm rất khẽ, đôi mắt trong suốt thoáng lên tia đỏ rực nhìn hồn ma trước khi vụt tắt.

“Còn có thể là ai khác được. Lee Jong Suk, tôi đã dò hỏi và tình cờ được biết sau khi em gái anh chết không lâu anh đã mua được một mảnh đất rộng lớn ở làng đối diện, một người nông dân bình thường như anh vốn dĩ không có được số tiền lớn để mua nó. Còn chuyện trưởng làng tôi dám chắc ông ấy không phải là hung thủ. Hơn ba năm trước trong lúc giúp dân làng thu hoạch mùa màng trưởng làng đã gặp tai nạn nên cánh tay phải rất yếu, hầu như không thể dùng sức được nữa trong khi đó cô gái tên Jiyeon kia lại chết do bị bóp cổ, từ đó mọi chứng cứ đều chỉ đích danh chính anh là hung thủ, Lee Jong Suk!”-Yuri dõng dặc buộc tội Jong Suk, hắn ta chỉ có thể im lặng chịu đựng mà không thể phản kháng được lời nào.

Biết được nhiều chuyện như vậy Yuri thật cảm ơn bà lão hôm nọ, bà ấy là người trong làng nhưng lại hay làm ăn buôn bán giữa hai làng nên biết được rất nhiều chuyện, thế nhưng Yuri không hề biết một điều cuộc gặp gỡ tình cờ ấy là do hồn ma đưa đường chỉ lối.

“Có thật thế không Jong Suk?”-Giọng trưởng làng run run, nhìn gương mặt tái đi của con trai ông càng thêm nghi ngờ.

“Cha à, đừng tin lời cô ta, là con làm ăn với người bạn nên mới có tiền mua đất thôi, con cũng định sẽ nói cho cha biết, hãy tin con.”

“Mày thì có đứa bạn nào tài giỏi mà kiếm được nhiều tiền như vậy, còn định nói dối ta nữa sao?”-Trưởng làng giận dữ quát to lên, con trai của ông thế nào chả lẽ ông không biết, nhưng đến nước làm ăn phi pháp và giết người ông thật không dám nghĩ tới.

“Con… ”

“Vậy còn Hyomin, chẳng lẽ cùng là do mày… ”

“…”-Jong Suk cúi mặt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của trưởng làng.

“Nếu tôi đoán không lầm thì Hyomin đã nhìn thấy người anh mà mình yêu quý giết chết người yêu của cô cho nên… ”

“Không phải, tôi không có giết Hyomin, là do em ấy hoảng sợ quá độ nên mới chạy đi, Hyomin là trượt chân nên mới chết.”-Jong Suk lắc mạnh đầu la to, hắn ta đang dần kích động.

“Nói dối!”-Jessica lạnh lùng lên tiếng, cô bước thêm một bước về phía trước: “Chính anh đã xô ngã em gái mình xuống dòng thác này rồi thản nhiên nhìn cơ thể cô ấy dần dần chìm xuống mặt nước.”-Đôi mắt đỏ rực lên nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi của người đối diện. Hình ảnh của đêm hôm đó đang lướt nhanh qua đôi mắt đỏ của Jessica, từng chút từng chút một trong ký ức đau buồn của hồn ma bên cạnh mình.

“Cô… không phải là người… ”-Jong Suk run sợ lùi nhanh về sau nhưng một đám người thanh niên lạ mặt đã xuất hiện từ trong bụi cây đứng chặn hắn lại.

“Các người cũng thông minh đấy chứ, nhưng biết nhiều chuyện quá kết cục chỉ là cái chết giống hai con ả kia thôi, phải không Jong Suk? Hahaha.”-tên cầm đầu lên tiếng, đôi mắt của hắn lướt nhìn hai cô gái xinh đẹp vẫn chưa hết hoảng hốt vì sự xuất hiện bất ngờ của chúng.

“Các người… là đồng bọn với nhau.”-Trưởng làng trừng mắt nhìn chúng.

“Phải thì đã sao, bọn này đã hợp tác với nhau hơn một năm rồi đấy, con ông rất có tố chất, hahaha.”-Hắn ta lại giở giọng hống hách, nụ cười hiểm độc vô cùng ghê tởm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận