Thư Ca

Ai, tiếng thở thỏa mãn nhẹ nhàng phát ra, "Thư..." Hai tay vẫn đang ôm chặt chậu hoa", Cái này, là hoa hướng dương gì đó sao?"

"Sao người lại biết?"

"Ngày đó, ngươi nằm ở trong lòng ta luôn miêng lẩm nhẩm gọi hoa hướng dương, ta nghĩ, nhất định là nó rất quan trọng với ngươi, bởi vậy..." Cọ cọ lên chóp mũi tinh xảo của đối phương, "Ta liền sai người đi tìm về, thích không?"

Thấy Thư Ca hơi gật đầu, "Trong phủ của ta cũng có trồng, sau này, mỗi năm ngươi đều có thể thấy được."

Thư Ca siết chặt tay, bình tĩnh hỏi: "Vì sao, vì sao phải làm như vậy?"

"Còn không rõ sao?", nam nhân trước mắt lấy chậu hoa đặt xuống, kéo Thư Ca ngồi lên trên đùi hắn, "Ta yêu ngươi, ngay từ đầu đã yêu ngươi."

Hừ nhẹ một tiếng: "Vương gia, cần gì phải làm đến mức này?"

"Đúng vậy, hà tất phải làm thế này nhỉ," áp trán mình vào trán người kia, đột nhiên có chút dỗi: "Từ nhỏ đến lớn, ta lần đầu tiên vì chăm sóc một người mà thức trắng đêm không ngủ, cũng lần đầu tiên ta hạ mình đi hầu hạ người khác, thế mà người nọ không chút cảm kích ném vỡ chén, lần đầu tiên băng qua ngàn dặm, tiêu hao nhân lực đem hoa trở về, chỉ vì muốn làm cho người nọ vui mừng."

Bàn tay để trên lưng khẽ siết chặt, đưa môi dời về phía lỗ tai người nọ:

"Ta thừa nhận, chuyện này một nửa cũng là do ta gây ra, từ trước tới nay ta làm việc chưa bao giờ hối hận, lại càng không có chút bất an, nhưng nhìn thấy ngươi sau đó, ta liền đau lòng, liền hối hận, liền hoảng hốt, vì vậy mà đã nghĩ đủ biện pháp để bù đắp, nghĩ biện pháp làm rất nhiều chuyện, nghĩ cách làm cho người nọ vui, ngươi nói ta hà tất phải làm vậy, vì sao lại phải làm những việc này chứ?"

Ngậm lấy vành tai mềm mại, nhẹ nhàng gặm nhấm,, một tiếng rên vang lên. Buông ra liền thấy chỗ da mềm mịn hiện ra vết đỏ nhợt nhạt, lập tức yêu thương liếm lên. Dịu dàng hết liếm lại mút lên cả khuôn mặt.

"A, Vương gia" Thư Ca rụt cổ lại, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bừng từ tai chậm rãi lan dần tới đại não, rồi tứ chi... Một trận run rẩy, một trận ấm áp, một trận tim đập.

"Thư, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi." Thân thể trở nên nóng rực: "Ta chưa bao giờ muốn một người như vậy, chưa bao giờ như vậy, Thư, ngươi là người đầu tiên!"

Thư Ca kinh ngạc nhìn gương mặt trước mắt đầy nóng bỏng, đầy dục vọng: "Vương gia, ta, người, người chỉ là thấy mới mẻ mà thôi, ưm...",

Khuôn miệng nhỏ hé mở bị đôi môi nóng rực bao phủ, chiếc lưỡi linh động gấp gáp tiến vào dò xét...bọc lấy một chiếc lưỡi khác, triền miên dai dẳng, quấn lấy nhau... Cố sức, hung hăng mút lấy, mút lấy...

Cho đến khi người trước mắt mặt mày đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, choáng váng nặng nề cả người xụi lơ.

"Thư, ta đúng là nhất thời mới mẻ, ta cũng nhất thời hứng thú, thế nhưng, mỗi lần thấy ngươi, ánh mắt của ta lúc nào cũng chỉ nhìn theo ngươi, chưa tới gần ngươi đã muốn ôm ngươi, kề cận ngươi, nhưng ngươi luôn chống cự ta khiến ta không làm được gì, khiến ta mất mặt, ta đã nghĩ nếu như ngươi không chịu theo ta, ta sẽ làm ngươi bị thương, bị hủy hoại cũng không nhường cho người khác, nhưng sau đó ta liền hối hận vô cùng, vốn dĩ ta tránh xa khỏi ngươi, không muốn gặp lại ngươi, nhưng hơn một tháng không thấy ngươi lại càng muốn ngươi hơn, Thư."


Bắt lấy bàn tay nhỏ bé vừa thoáng run rẩy, liếm lên cánh tay, thận trọng cắn nhẹ:

"Ta đã từng đi tìm nam sủng khác, nhưng khi bọn họ ở dưới thân ta tất cả đều biến thành ngươi, Thư, từ trước tới giờ không có người nào dám phản kháng ta, cũng không có người nào phản kháng ta sau đó lại khiến ta nhớ mãi khôn nguôi, vừa giận vừa hận, nóng ruột nóng gan, nhưng vẫn muốn kéo hắn ôm vào trong ngực, hết lòng thương yêu, cố gắng trân trọng, bởi vậy, ngươi nói xem, đây là cảm giác hưng phấn nhất thời sao, đây là cảm giác mới mẻ nhất thời sao?"

"Ta, ta không biết", Thư Ca quay đầu đi, yếu ớt né tránh sức nóng có thể khiến mình hòa tan cả người vào. Lập tức bị bàn tay to mạnh mẽ giữ chặt cằm.

"Nhưng, hãy nói cho ta biết, Thư, ngươi thực sự đối với ta một chút cảm giác cũng không có sao?"

"Ta không biết, không biết, ngươi đừng ép ta, ta không biết gì hết!" Trong mắt Thư Ca bắt đầu ngấn lệ.

Nam nhân độc tài này, ngay từ đầu đã ương bướng chiếm đoạt*. Sau lại dùng thủ đoạn hại ta, nhưng hiện tại lại dỗ ngon dỗ ngọt, thâm tình chân thành như vậy...

*强取豪夺/cường thủ hào đoạt

Chỉ là một tuồng kịch trong trò chơi chinh phục, hay là chân tình như hắn nói...

Dù mình cố thủ, nhưng trong lòng vẫn có chút xao động, nên làm cái gì bây giờ...

Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy vừa phiền não vừa lúng túng lại hoảng hốt, thân thể dựa vào người đối phương giãy dụa đứng lên.

"Được, được rồi, ta không ép ngươi". Vỗ về lên lưng Thư Ca: "Từ nay về sau, ta sẽ chỉ hết lòng thương ngươi, chiều ngươi, yêu ngươi, chỉ có ngươi." Ngón tay tăng chút lực kéo áo Thư Ca, vạt áo vừa rơi ra, hai khỏa hồng anh liền hé lộ...

Đôi môi ấm áp liền áp lên điểm lõa lồ ấy, da thịt mềm mại ấy, khẽ cắn nhẹ đầu nhũ trước ngực, phủ lấy một cái liền mút vào thật sâu làm nó đứng lên.

"A..." Thư Ca thân thể cứng đờ, đưa tay ngăn lại: "Đừng, Vương gia, người đã nói không ép ta mà."

"Được rồi, không ép ngươi, không ép ngươi nữa". Miệng nói nhưng vẫn không hề buông tha, cố sức mút lấy, rồi chậm rãi di chuyển tới cổ họng.

Dừng lại tại yết hầu lưu luyến thật lâu: "Thế nhưng, Thư, ngươi có thấy ta ngàn dặm xa xôi hái được hoa kia mang về cho ngươi, cũng vì muốn ngươi vui lòng mà, để ta hôn một chút, lại ôm ấp một chút đi, đừng quyết liệt như vậy chứ."

Ngươi... Trong mắt Thư Ca lại hiện ra chậu hoa vàng trên bàn, lòng chợt run lên, cả người vô lực cố đứng dậy. Nam nhân này, nhất định sẽ đâm vào điểm yếu của cậu.

Nụ cười hài lòng thoáng hiện lên, biết ngay cậu nhóc này nhất định phải dùng lời ngon tiếng ngọt* mới lay động được. Thụy vương thuận thế xoay người đem Thư Ca áp đảo trên giường. Tha thiết, nồng nhiệt nhìn chăm chú vào thân thể nhỏ bé kia. Rõ ràng tứ chi cứng đờ, rõ ràng là nam tính như mình, nhưng mơ hồ lộ ra một nét mê hoặc. Nhìn tưởng nhu nhược nhưng bên trong lại là quật cường vô cùng, song quật cường lại xen lẫn vào yếu đuối. Tất cả, tất cả đều hấp dẫn hắn, mê hoặc hắn, buộc hắn phải giữ lấy, khiến cho hắn muốn ôm lấy...


*软言温语/nhuyễn ngôn ôn ngữ

Ai, thở dài: "Thư, Thư, ngươi sao lại có thể hấp dẫn người khác đến thế." Tay chậm rãi xoa lên chân, dừng lại tại mấy vết sẹo, khẽ nói: "Xin lỗi" Hôn một cái, lại hôn cái nữa, "Sau này, ta sẽ không làm ngươi bị thương nữa, nếu ngươi bị thương một ta sẽ bị thương mười, ngươi đau nhức một ta liền đau mười."

Thư Ca trợn mắt nhìn vẻ mặt thành khẩn, nghiêm túc không gì sánh được. Chỉ cảm thấy trong lòng càng yếu ớt, hình như có cái gì đó đang tan chảy...Có chút sợ, có chút chờ mong, cũng có chút mê muội...

Hai chân bị tách ra, đôi môi lướt dọc theo đó dần dần tiến lên, cuối cùng dừng lại tại nơi mẫn cảm nhất, yếu ớt nhất. Ưm, không được, như vậy, quá nhanh rồi...

Thư Ca ngăn lại thứ đang chuyển động ở hạ thân: "Đừng, ta không muốn."

"Thư, ta sẽ khiến ngươi vô cùng sảng khoái, ngoan." Giữ lấy bàn tay đang ngăn cản hắn, mười ngón tay đan vào nhau đè lại...

Lưỡi nhẹ liếm ngọc hành, lướt qua túi cầu phía dưới, đâm thẳng vào phía sau. Lưỡi ướt sũng dọc theo nếp nhăn hướng vào trong, ôm lấy một chỗ nội bích liền tinh tế mút...

Ôi, Thư Ca muốn bắn ra, chân co lại... Nam nhân này cư nhiên lại đi liếm mút chỗ kia, lại còn thuần thục như vậy, đầy kích thích như vậy khiến cậu thực không thể kìm được, thật chỉ... muốn chết "... Thụy, Thụy vương" Cảm giác chiếc lưỡi kia lại đi vào vài phần, quấy rối càng dữ dội.

Thụy vương toàn bộ thủ đoạn đều đem ra dùng, hết sức khiêu khích, dụ dỗ một cách độc tài, chặt chẽ chế ngự, như muốn đem thân thể bên dưới khơi gợi dục vọng mãnh liệt dào dạt, làm cho lửa tình bừng cháy.

"A... Ngươi" Thư Ca đã mơ mơ hồ hồ, hai chân dựng thẳng lên rồi lại hạ xuống, bàn tay vừa rồi bị giữ lại tự động ôm chặt lấy đối phương không buông. Không biết đang khước từ hay là đang thuận theo, chỉ cảm thấy thân thể không bị khống chế lại tự động đong đưa, toàn thân khô nóng không chịu được...

Dưới khả năng ve vãn cao siêu của nam nhân này, một kẻ không có mấy kinh nghiệm như cậu làm sao có thể trụ vũng được, xem ra hôm nay thân thể này sẽ bị đoạt đi.

Thụy vương vừa nhấc đầu rời đi, nội bích liền tự động co rút lại, hắn liền lấy ngón tay nhẹ nhàng đâm vào, rồi vừa vào vừa ra liên tục, "Thư, vui sướng không", nhẹ nhàng xoay tròn ngón tay trong nội bích. Nhìn nam căn đang hơi ngẩng đầu cương thêm vài phần, ám muội cười: "Xem ra ngươi rất thoải mái nha, ta lại cho ngươi thoải mái nhé."

Há mồm ngậm lấy nam căn của người dưới thân bao bọ giữa khoang miệng, toàn bộ hung hăng ngậm vào sâu bên trong.

Ai da, thắt lưng Thư Ca run lên, như thể toàn bộ linh hồn đều bị hút ra, dục vọng nóng rực tập trung lên tận đỉnh, kêu gào, cuồn cuộn, muốn lập tức được tiết ra... Loại phản ứng này lập tức bị Thụy vương đầy kinh nghiệm lão luyện nhận ra, càng ra sức chuyển động nhanh hơn.

"A, Thụy vương... Vương gia, cầu..." Tiếng khóc nức nở nói năng lộn xộn, lưng cong lên, Thư Ca đầu óc trống rỗng, cũng chẳng thiết chống cự, chỉ còn biết năn nỉ nam nhân trên người cậu nhanh lên một chút để buông tha cậu, nhanh lên một chút để kết thúc loại, loại... cực hình này...a...

Nhìn thân thể không ngừng giãy dụa, Thụy vương càng ra sức, chỉ chốc lát sau, chất lỏng màu trắng đã chậm rãi chảy ra, biết Thư Ca sắp đến cực điểm, đột nhiên điên cuồng cắn, lại mãnh liệt mút.


A, hai chân Thư Ca giơ lên, chủ động đong đưa trong miệng đối phương rút đẩy vài cái, liền nhanh chóng bắn ra, haa... Gương mặt Thư Ca đỏ đến lạ thường, ngực phập phồng cho thấy sự kích động của chủ nhân, dư vị lúc cao trào chẳng những không tan, trái lại vẫn tiếp tục nhiệt liệt thiêu đốt.

"Thư, ngươi thật xinh đẹp", Thụy vương thầm than một tiếng, cũng nhịn không được giữ lấy Thư Ca kiên quyết đưa phân thân tới cửa động phía sau, nhẹ nhàng xâm nhập.

"... Không được, Thụy vương, rất đau."

"Thư, nhịn một chút, đợi lát nữa là sẽ không sao." Dùng sức đi tới vài phần.

"Ai, đau quá, cầu ngươi, đừng..."

Sóng tình vừa qua như không còn sót lại chút gì, nội bích non nớt không thể chịu nổi thứ cứng rắn vĩ đại kia, vừa khó chịu vừa thống khổ, nỗ lực chống cự lại sự tiến nhập.

Ai, lúc này Thụy vương là tiến không được mà lui cũng không xong, nhìn sắc mặt Thư Ca từ vui thích dần dần trắng bệch, mồ hôi hột trên trán cũng tinh tế toát ra, ai, trong lòng vô cùng không muốn, vô cùng xót xa...

Aii, yêu thương, trìu mến, hôn thật sâu lên đôi môi thoáng run kia, Cạy mở hàm răng cắn chặt, lưỡi dây dưa luồn sâu vào bên trong, tay cũng bọc lấy phân thân mềm nhũn vừa phát tiết qua.

Lại tiến hành đợt khiêu khích thứ hai.

"..." Cúi đầu rên rỉ, âm thanh rên rỉ phát ra từ miệng cả hai, phân thân trong tay vừa khẽ động, hơi ngẩng lên. Thụy vương trong lòng vui vẻ, tiết tấu năm ngón tay càng nhanh thêm, miệng càng nhiệt tình hôn liếm như muốn đem dục vọng sinh sôi bức ra lần thứ hai.

A, hai tay Thư Ca cào cấu lên lưng Thụy vương, Thụy vương vốn đã rất khó nhịn rống lên một tiếng, liền nóng bỏng đong đưa, bắt đầu cử động, ban đầu, chỉ là động tác trong lúc đó dịu dàng mà thâm tình. Dần dần, đau đớn chậm rãi biến mất, một luồng khoái cảm kỳ lạ đột nhiên nổi lên trong lòng Thư Ca.

Thư Ca rên nhẹ, cậu trong vô thức cùng đối phương đong đưa, Thụy vương trong lòng rung động, phần eo luật động càng kịch liệt, thở dốc dồn dập.

"... Thụy vương..." Thư Ca cúi đầu khẽ gọi.

Thụy vương càng kích động không ngừng, mồ hôi đọng dọc theo khuôn ngực rộng tí tách rơi xuống trên thân thể nhỏ gầy, khí lưu bốc lên cuồn cuộn, nóng bừng, Thụy vương kêu lên một tiếng đau đớn, nựng nề ma sát, co rúm, liên tục vài lần, trên tay cũng càng không ngừng vuốt ve chỗ kia của Thư Ca, cuối cùng hai người dây dưa cùng nhau lên đến đỉnh Vu Sơn.

Thụy vương thở dốc, liền cúi đầu nhìn hạ thân Thư Ca: "May quá, vẫn chưa bị rách, nhưng đã sưng đỏ, xem ra lần sau phải sử dụng đến thứ đồ kia rồi." Vươn đầu lưỡi tại nơi hồng hồng thương tiếc liếm liếm khắp bốn phía, ngực Thư Ca run lên, hắn... thật rất quan tâm mình, hàng mi dài rũ xuống, đôi mắt hơi ươn ướt.

"Thư, theo ta về vương phủ nhé."

"..."

"Thư..."

"Ta..." Thư Ca cắn cắn môi dưới: "Vương gia, ta không muốn, ngươi, đừng như vậy."


"Thư", Thụy vương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dưới thân lên, giữ lại, chăm chú mở miệng: "Thư, ta thực sự sẽ đối xử tốt với ngươi, vì sao ngươi tình nguyện bị ngược đãi ở chỗ này, cũng không chịu theo ta về vương phủ?"

Con mắt trong veo khẽ chớp, bình tĩnh nhìn đối phương: "Ta không muốn lại đến một nhà lao khác."

"Nhà lao", khẽ cười một tiếng: "Ta thật muốn làm lồng sắt đem ngươi nhốt vào, không cho bất kì kẻ nào tiếp cận ngươi, Thư, mới đây thôi ta chỉ muốn làm một cái lồng sắt, đem một người nào đó nhốt ở bên trong, để người đó mỗi khắc đều chỉ có thể ở cạnh ta, mà ta, cũng nguyện ý cùng người đó bị nhốt trong cái lồng sắt kia."

Ngươi... Thư Ca chậm rãi lắc đầu: "Vương gia, ta, không biết, chờ một chút, chờ một chút đi."

Ánh mắt Thư Ca vừa mê man vừa hơi ướt sũng đáng thương vô cùng trông lên, ai, Thụy vương thầm than một tiếng, thật quá...

"Quên đi, ta cũng đã nói không ép ngươi, đại môn Thụy vương phủ của ta lúc nào cũng mở ra cho ngươi, nhưng, sau này đừng... gọi Vương gia nữa, gọi Thụy, ngươi nhớ kỹ đó," bàn tay to vươn tới, đem Thư Ca ôm vào trước ngực, lại lấy chăn phủ lên hai người, vỗ vỗ," Trước hãy ngủ đi, vừa nãy cũng khiến ngươi mệt mỏi rồi."

"Vương..."

Cằm bị nhấc lên, tinh quang trong mắt người nọ chợt lóe, mơ hồ lộ ra chút hung hãn của hoàng tộc.

"Ưm, Thụy," Thư Ca nuốt yết hầu, thật đúng là Vương gia mà, "Ngươi không quay về sao?"

"Chờ ngươi ngủ ta sẽ đi, ngoan, mau nhắm mắt lại."

Thư Ca khẽ tránh né, người nọ càng siết chặt tay, ai, thôi quên đi, cứ như vậy bị ôm đi vào mộng đẹp.

Ánh nhìn dừng lại ở dung nhan đang ngủ trong lòng, Thụy vương khẽ cúi đầu, liền đầu dựa vào đầu nhắm mắt lại, ngọn nến trên bàn lúc sáng lúc tối, ánh sáng chiếu lên chậu hoa vàng cũng lập lòe...

Thư Ca chọc chọc đóa hoa trước mặt, không khỏi ngạc nhiên, từ đêm đó trở đi, Thụy vương hôm nào cũng chạy tới đây, ban ngày cùng tiểu cung nữ đem cậu trêu ghẹo một phen, sau đó rời khỏi, rồi buổi tối quay lại theo lối cửa sổ, đầu tiên là ôm cậu hôn một lượt từ đầu đến chân, rồi ôm nhau cùng ngủ, nói là do nơi nào đó của cậu bị thương nhẹ, phải tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể mây mưa tiếp, làm mặt Thư Ca đỏ bừng lên. Chẳng sao cả, cậu luôn luôn ngay từ đầu giãy dụa chống lại, nhưng cuối cùng cũng mơ mơ màng màng mặc cho Thụy vương muốn làm gì thì làm. Cũng không biết từ bao giờ quan hệ của hai người đã trở thành như vậy, nhìn thế nào cũng đều giống như là tình lang, lại có cảm giác hàng đêm yêu đương vụng trộm, trên mặt liền nóng lên, Thụy vương này cũng thật lớn gan, nói gì đi nữa ở đây cũng là hậu cung, nếu như bị phát hiện... Thư Ca nhăn mặt, xem ra Thụy vương thật đúng là không chịu buông tha mình, nhưng mình lại không muốn cứ đơn giản vậy mà theo hắn, như thế so với ở chỗ này có gì khác nhau đâu, thật à... Lòng nhất thời lại có chút oán hận.

"Chủ tử, chủ tử..." Tiểu cung nữ nét mặt hoảng hốt lay tỉnh Thư Ca đang đờ ra.

"A, chuyện gì?"

"Nhanh lên, chủ tử, công công trong cung tới."

Gì chứ, Thư Ca vội vàng đứng lên bước ra bên ngoài.

"Thư sài nhân," giọng nói lanh lảnh lộ ra tia nịnh nọt, "Chúc mừng người, Hoàng thượng thỉnh Thư sài nhân thị tẩm, Thư sài nhân, chuẩn bị một chút rồi theo ta đi."

A, thị tẩm, Thư Ca há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch đứng ở trong phòng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận