Đêm đen che phủ hoàn toàn bầu trời.
Khâu Trừng mắc kẹt trong một giấc mơ, như thể rơi tự do trong một cái hố không đáy.
Tất cả những gì trong quá khứ hiện lên trước mắt, cô không chống lại được, bất lực chịu đựng trái tim và cơ thể mình dồn nén.
Cô sẽ không bao giờ quên buổi chiều nóng như thiêu đốt đó.
Kết thúc kỳ thi cuối năm thứ hai, cô bước ra khỏi phòng thi và thấy trên điện thoại toàn cuộc gọi nhỡ của mẹ.
Chỉ lúc khẩn cấp mẹ cô mới gọi nên cô lập tức gọi lại.
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến tiếng khóc thương tâm đến chết của mẹ cô, Khâu Trừng nghe được tiếng thút thít xuyên qua ống nghe vào lỗ tai cô, run rẩy lên án, “Cam cam, bố con ngoại tình! Thằng cha đó qua lại với người khác!”
Đại não Khâu Trừng ong ong.
Cô đứng đó, ngây người, chỉ biết thản nhiên hỏi, “Sao… chuyện gì hả mẹ?”
Tống Khiết nức nở hệt như đứa bé mách lẻo, giọng nói chói tai, “Bố con tán tỉnh phụ nữ khác, còn định đi ra ngoài thuê phòng! Mẹ còn chụp được lịch sử trò chuyện, ghi âm mà thằng cha đó chưa kịp xoá.”
Khâu Trừng không thể tin được.
Trong mắt cô, bố cô là một người đàn ông ngay thẳng và tốt bụng.
Ông là một người chồng tốt, chăm lo cho gia đình, yêu thương vợ, những ngày kỷ niệm liên quan đến mẹ cũng đều nhớ hết, lần nào cũng cẩn thận chọn rồi tặng quà cho mẹ, chưa có lần nào quên.
Ông cũng là một người bố tốt yêu thương con gái.
Khi cô còn nhỏ, ông sẽ kiên nhẫn dạy cô làm bài tập, khi cô lớn, lúc bối rối, cần đưa ra quyết định, công luôn là người nhắc nhở cô nhưng tuyệt đối sẽ không quyết định một thứ gì cho cô.
Đôi với Khâu Trừng, bố cô không chỉ là bố, mà còn là một người thầy trong cả cuộc đời.
Ở một góc độ nào đó, ông là trụ cột tinh thần và là thần tượng của cô.
Nhưng bây giờ, khi nghe mẹ nói vậy, cô trở nên hoang mang và choáng váng.
Khâu Trừng không muốn tin rằng ông đã làm điều gì đó phi đạo đức.
Nhưng nhìn thấy đống ảnh và tin nhắn mà mẹ cô gửi, Khâu Trừng đột nhiên cảm thấy buồn nôn với những từ ngữ vô cùng tục tĩu đó.
Như thể có thứ gì đột ngột sụp đổ trong cơ thể.
Cô không thể tiếp nhận thông tin này, chỉ biết cố gắng chống lại cảm giác muốn nôn mửa, mắt cô ngân ngấn nước và tầm nhìn dần trở nên mờ mịt.
Hôm đó, quãng đường từ phòng thi đến ký túc xá, mỗi bước đi của cô đều có cảm giác như đâm phải lưỡi dao, trái tim cô khó chịu đến mức ngay cả thở thôi lòng cũng nhói lại.
Sau khi bạn cùng phòng rời đi, cô trốn trong ký túc xá khóc cả một ngày, không màng ăn uống.
Thu Trình đến tận ký túc xá của cô, cô bị cảm xúc lấn át hết nên nói dối với anh là đã về nhà rồi.
Cô kéo vali đi ra khỏi khu túc xá vào lúc đêm khuya, trước giờ kiểm soát của nhà trường.
Cũng chính từ hôm đó, mái ấm của họ không còn rộn rã tiếng cười.
Dù bố cô đã thề thốt rất nhiều lần rằng sẽ không bao giờ để hai mẹ con phải thất vọng thêm lần nữa, nhưng đã tan vỡ rồi thì làm sao có thể hàn gắn lại được nữa.
Mẹ cô thì trở nên đa nghi hơn trước.
Chỉ cần bố ra khỏi tầm mắt của mẹ thì mẹ cô sẽ cảm thấy là bố đang đi bồ bịch.
Và sự thật quả là như vậy, ông bố không hề ăn năn hối cải, mấy lần sau bị mẹ bắt quả tang.
Cả ngày của Khâu Trừng xung quanh chỉ là tiếng cãi vã giữa bố và mẹ.
Bố cô cảm thấy rất áy náy cho nên càng thêm ân cần quan tâm cô hơn; còn mẹ cô thì muốn lôi cô về cùng phe với mình, hễ thấy bố đi khỏi là bắt đầu giao giảng cho Khâu Trừng về tội lỗi ngoại tình của bố, như đang không ngừng nhắc nhở Khâu Trừng nên đứng về phía ai.
Khi chỉ có cô và mẹ ở một mình, bà sẽ dùng đủ từ ngữ dơ bẩn để nhục mạ bố cô, thậm chí còn nói, “đi chết đi”.
Lần đầu tiên Khâu Trừng, người được bố mẹ cưng chiều, hoạt bát vui vẻ, cảm thấy chán nản do gia đình đổ vỡ.
Kỳ nghỉ hè dài vô tận làm cô ngán đến tận cổ, cho nên trốn tránh bằng việc làm gia sư.
Cô dạy kèm cho một cậu bé đang chuẩn bị vào lớp mười hai.
Một hôm vừa lúc Thu Trình đang ở dưới toà nhà lúc cô dạy thêm, vừa vặn nhìn thấy cậu bé kia đuổi theo cô, đưa một chiếc vé xem phim, muốn mời cô đi cùng.
Cô còn chưa kịp từ chối thì Thu Trình đã sải bước đến, lạnh lùng nói với cậu bé, “Cô ấy không đi với cậu đâu.”, rồi nắm tay cô kéo đi.
Mặc tiếng kêu đau của cô, anh siết chặt tay cô như muốn bóp nát xương cốt mỏng manh của cô thì mới bỏ ra.
Thu Trình không đưa cô về nhà mà đặt một phòng ở khách sạn.
Ba ngày sau đó, anh giữ cô ở khách sạn, không cho cô đi đâu.
Còn Khâu Trừng thì kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Cô đã hoàn toàn buông bỏ ý định làm gia sư.
Khâu Trừng lặng lẽ ngồi trong khách sạn, không khóc cũng chẳng làm loạn, không giao tiếp với thế giới bên ngoài, mặc cho anh dỗ dành, ôm hôn, ngoan ngoãn như một con búp bê.
Đẹp, tinh tế nhưng vô hồn.
Ba ngày sau, Thu Trình đến tham gia một cuộc thi học thuật về vật lý mà buông tha cô.
Trước lúc đi, anh còn không kiểm soát được mà hôn cô, mãnh liệt đến mức cắn vào khoé môi cô.”
“Không được đi là gia sư, cũng không được tiếp xúc với người đàn ông khác, ngoan chờ anh, đấu xong rồi anh về nhà với em.”
Giọng nói anh nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại làm đầu óc đối phương tê dại, “Nếu anh biết em không nghe lời, thì sẽ không phải là ba ngày nữa đâu.”
“Cam nhỏ, em phải ngoan.”
“Được.” Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc này đôi môi mỏng của anh mới rời khỏi môi cô.
Nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khoé miệng cô, Thu Trình yêu thương lau hết đi vết máu.
Anh nhìn chằm chằm cô một cách ám ảnh, thì thầm lặp đi lặp lại, “Em là của anh, em là của anh…”
Hôm đó khi cồ về đến nhà, bố mẹ đang cãi nhau kịch liệt, hoá ra bởi vì mẹ rất hận bố nên cũng ngoại tình để trả đũa.
Khâu Trừng cảm thấy tất cả bọn họ đều không bình thường.
Cô đột nhiên muốn rời khỏi đây.
Thoát khỏi bố mẹ và gia đình này, thoát khỏi Thu Trình – người đã nhốt cô trong khách sạn, thoát khỏi mọi thứ ở Thẩm Thành.
Bất chấp bố mẹ ngăn cản, cô quyết định bỏ học đại học Thẩm Thành, đi ra nước ngoài phát triển.
23, Tháng 8, 2012.
Giải đấu đã kết thúc.
Hôm đó là Thất Tịch, cũng là sinh nhật của anh.
Nhưng Khâu Trừng lúc đó rất hỗn loạn và chán nản, chỉ muốn trốn tránh hết mọi thứ, quên mất rằng ngày hôm đó là một ngày rất đặc biệt đối với anh.
Trước khi máy bay cất cánh, cô gửi cho anh một tin nhắn chia tay trên điện thoại di động.
【 Sự hoang tưởng và chiếm hữu của anh càng ngày càng nặng làm cho em ngạt thở không chịu nổi nữa, chia tay đi Trình Thu 】
Từ đầu đến cuối cô đều chưa nói với anh chuyện của bố mẹ cô.
Nói cho anh thì cũng không có tác dụng gì, không ai có thể hiểu được cô tuyệt vọng nhường nào khi chứng kiến gia đình hạnh phúc của mình tan vỡ từng ngày.
___
Khoảnh khắc Khâu Trừng tỉnh dậy từ trong mơ, cơ thể cô không tự chủ được mà co giật, bật lên một cú.
Cô từ từ mở mắt ra, một giọt nước chảy ra từ khoé mắt.
Khâu Trừng trở mình, nằm nghiêng người, nghiêng đầu lau nước mắt.
Cô bàng hoàng, đầu óc không tự chủ được mà nhớ về những thứ xảy ra hôm qua.
Cô đã gặp lại bạn trai cũ, bạn trai cũ là đối tượng xem mắt, sau đó lại cùng hợp tác với nhau để đối phó với bố mẹ hai bên.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy chuyện này không chân thật.
Một lúc sau, bên ngoài có giọng nói và tiếng gõ cửa của Tống Khiết, “Cam cam? Cam cam, con tỉnh chưa? Dậy ăn cơm thôi.”
Khâu Trừng nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ sáng.
Trong lòng đột nhiên một trận khó chịu.
Cô trùm chăn qua đầu, giấu mình trong chăn.
“Cam cam?” Tống Khiết không ngừng gõ cửa, “Con dậy đi, mau lên nào.”
“Vâng ạ.” Cuối cùng Khâu Trừng cũng thoả hiệp.
Cô tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn, chậm rãi nói với Tống Khiết, “Mẹ, hôm nay con không quay chụo gì, nên mẹ cũng đừng gọi con dậy ăn đâu.”
Tống Khiết nhíu mày, nói, “Sao lại như thế, không ăn sáng hại cơ thể.”
Khâu Trừng vốn định nói có thể gọi cô muộn hơn, sáu giờ sáng là quá sớm.
Nhưng cuối cùng chỉ thở dài, không nói nữa.
Quá mệt mỏi.
Năm đó cô đi ra nước ngoài, bố mẹ cô vẫn ly hôn, xe và nhà đều của mẹ cô.
Lúc Khâu Trừng ở nước ngoài, được hỏi muốn ở với ai, cô đã nói rõ ràng cô đã trưởng thành và chẳng đi theo ai cả.
Sau đó, bố cô thì kết hôn với cô bồ kia, còn mẹ cô thì vẫn ở một mình từ đó đến giờ.
Tuy nhiên, kể từ khi mẹ cô ly hôn, mẹ cô coi cô như cả thế giới.
Trước khi cô ra nước ngoài, hai mẹ con cách nhau cả đại dương, ngoại trừ việc nhận được tin nhắn và cuộc gọi WeChat của mẹ lúc nửa đêm thì không còn gì cả, dù sao cô cũng vẫn quen ngủ trong không gian im ắng, không bị đánh thức.
Nhưng sau khi về nước, hai mẹ con ở với nhau, sự can thiệp quá mức vào đời sống của Khâu Trừng vốn đã quen ở một mình khiến cô có chút không quen.
Ngay khi cô vùi đầu vào húp cháo, Tống Khiết đột nhiên đưa cho cô một bức ảnh của người đàn ông.
“Cam cam, con thấy người đàn ông này thế nào? CEO công ty khoa học kỹ thuật, có nhà có xe, điều kiện gia đình cũng tốt.”
Nội tâm Khâu Trừng tích tụ toàn sự phiền muộn.
Cô liếc mắt lấy lệ, nhàn nhạt nói, “Đầu rất dễ hói.”
“Vậy còn người này?” Tống Khiết lấy một bức ảnh khác, “Người này làm ở công ty tài chính, cũng không tệ, có ba căn nhà, hai chiếc ô tô, mỗi tội không đẹp trai cho lắm.”
Khâu Trừng nhìn và nói, “Mẹ, mẹ có hiểu nhầm về việc đẹp trai không? Không đẹp trai mà đẹp trai thì sao?”
Tống Khiết biết rằng con gái mình rất thích người đẹp, cho nên lấy một tấm ảnh của một người đàn ông đẹp trai, đưa cho cô xem.
Khâu Trừng không thể chịu nổi được nữa, đặt bát đĩa xuống, nói với Tống Khiết, “Mẹ, con đang tìm hiểu nói chuyện với người tối qua, bây giờ tạm thời không cần đối tượng khác nữa.”
Tống Khiết lại nói, “Chỉ đang tìm hiểu thôi mà, thế thì vẫn có thể nói chuyện với những đối tượng khác, khéo còn thích hợp hơn người trước thì sao?”
“Người tối hôm qua không có điểm gì phải chê cả, nhưng lại mồ côi bố mẹ, sống với bà, điều kiện gia đình của anh ta chắc chắn không bằng người này…”
Khâu Trừng lập tức cau mày, sốt sắng hỏi, “Mẹ, mẹ nói cái gì thế, mồ côi bố mẹ?”
Tống Khiết gật đầu, “Đúng đúng, thế nên mẹ mới nói vậy chứ.”
Thấy con gái mình thất thần, nói, “Con không cảm thấy anh ta quá tốt, đúng không?”
“Con cảm thấy anh ấy khá tốt”, Khâu Trừng đứng dậy, tỏ thái độ với Tống Khiết, “Con sẽ tìm hiểu anh ấy, mẹ đừng sắp xếp ngừoi khác cho con, con cũng chẳng thèm gặp những người khác đâu.”
“Con ăn no rồi.” Nói xong, Khâu Trừng về phòng.
Cô ngồi yên ở mép giường, có chút thất thần.
Thu Trình mất bố mẹ từ khi còn nhỏ.
Nhưng đến cô cũng chẳng biết.
Lúc còn trẻ, hai người yêu nhau chỉ quan tâm đến ăn gì uống gì, đi đâu, lúc đó tình yêu rất trong sáng, hai đứa yêu nhau bởi vì cảm thấy mình thích người ta thôi, thậm chí còn thấy tình yêu này có thể chống lại cả thế giới, nên sẽ không để ý đến những thứ khác, hiển nhiên cô cũng không để ý đến chuyện gia đình anh.
Nhưng người trưởng thành nói về hôn nhâ, tình yêu đã là một thứ xa xỉ không cần thiết.
Trong buổi xem mắt, đôi bên sẽ hỏi về hoàn cảnh gia đình của đối phương, tìm hiểu công việc và cuộc sống, sau khi xem xét các phương diện thì sẽ coi đối phương như một món hàng để xem ngừoi này có hợp để kết hôn hay không.
Thu Trình chưa bao giờ nói đến việc này, và Khâu Cam cũng chưa bao giờ hỏi.
Đầu óc cô rối bời những sợi chỉ rối, dường như cô đã tìm được đầu dây nhưng không tài nào gỡ được.
Một cuộc điện thoại kéo cô ra khỏi suy nghĩ.
Là một cuộc gọi của Mạnh Cẩn.
Khâu Trừng kết nối như bình thường, cười nói, “Chị Cẩn.”
“Cam nhỏ, em nói muốn chuyển ra ngoài có đúng không?” Mạnh Cẩn nói, “Chị đang muốn hỏi em có muốn thuê nhà không, vợ chồng chị đang có một căn nhà bỏ trống muốn cho thuê, ở Bích Thanh Loan, nếu em muốn thuê thì chị sẽ giảm giá cho em.”
Khâu Trừng như vớ được cọc, suất thời gian qua cô đều nung nấu ý định chuyển ra ngoài, nhưng chưa bao giờ tìm được căn nhà ưng ý.
Vị trí của Bích Thanh Loan khá tốt, mặc dù không được coi là khu nhà giàu cao cấp nhưng người ở đó không thiếu tiền.
Cô đã xem giá thuê trên mạng, căn hộ hai phòng ngủ rẻ nhất cũng 10.000 nhân dân tệ.
*Khoảng 34 triệu Việt Nam Đồng.
Khâu Trừng tính toán khoảng tiền tiết kiệm trong tay, nghĩ đến tất cả những rắc rối khi sống với mẹ, đồng ý ngay lập tức, “Vâng, em sẽ thuê.”
“Cho em thuê nhà cũng bớt lo, nên chị sẽ giảm tiền cho em.”
Mạnh Cẩn dừng một lúc, thương lượng với Khâu Trừng, “5.000 như thế nào?”
Khâu Trừng kinh ngạc nói, “Chị Cẩn… chị chắc chắn chứ?”
“Đúng rồi.” Mạnh Cẩn cười nói, “Địa chỉ là toà 16 khu Bích Thanh Loan, mật mã là 140306.”
“Em dọn qua lúc nào cũng được, trước đây đã có người thường xuyên đến dọn dẹp, nhưng có thể vẫn còn bụi, khả năng là em phải dọn tiếp.”
Khâu Trừng mỉm cười, gật đầu, “Vâng.”
“Em hiểu rồi chị Cẩn, cảm ơn chị.”
Sau khi cúp điện thoại, Khâu Trừng chuyển cho Mạnh Cẩn tiền thuê nhà một năm.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình có thể tự do hít thở và sống.
Như thể cô được tái sinh, cô lập tức đi thu dọn hành lý.
Nhưng vali của cô từ lúc đi nước ngoài về vẫn để la liệt dưới sàn, hầu hết đồ đạc vẫn ở nguyên trong đấy.
Sau khi về Trung Quốc, cô cũng không có ý định ở lại căn nhà này lâu.
Khâu Trừng thu dọn quần áo mặc ở nhà và các đồ dưỡng da vào vali, đợi mẹ ra ngoài mới kéo vali ra khỏi phòng ngủ.
Lên xe taxi, cô bấm số của mẹ, bình tĩnh nói dối, “Mẹ ơi, con phải chuyển ra ngoài, công ty sắp xếp chỗ ở cho con rồi.”
Tống Khiết bất đắc dĩ lẩm bẩm, “Vừa mới về nhà đã dọn đi rồi, nhà kia ở đâu? Có sạch sẽ không? Có giấy tờ không? Con có chia tiền nhà với ai không? Lúc nào con rảnh thì mẹ đến thăm nhé?”
Khâu Trừng trả lời từng câu một, an ủi Tống Khiết.
Sau một cuộc dò hỏi, cuối cùng cô cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Không hiểu sao từ khi cuộc hôn nhân của bố mẹ tan vỡ, cô không thân thiết với bố mẹ như trước, cũng không thể chia sẻ với bọn họ.
Thậm chí theo thời gian, dường như có một sự thôi thúc luôn nhắc cô phải trốn đi.
Như bây giờ.
WeChat phát ra thông báo, Khâu Trừng cúi đầu kiểm tra.
Đấy là Thu Trình.
【QC: Dậy chưa? 】
Lúc này tâm tình của Khâu Trừng rất tốt, cô vô thức nhếch môi, đáp lại anh,【 Dậy rồi, mới sáng sớm mà.
】
【QC: Chào buổi sáng 】
Ngón tay Khâu Trừng lưỡng lự.
Mẹ cô nói anh mồ côi bố mẹ lúc nhỏ.
Thu Trình nhìn chằm chằm vào màn hình, câu “bên kia đang gõ” xuất hiện rồi lại biết mất, như thể cô muốn cho anh biết cô đang lo lắng bối rối đến nhường nào.
Thu Trình đợi rất lâu, chỉ có một câu duy nhất,【 Em đang bận】
Đôi mắt tràn đầy tình cảm của anh đột nhiên tối sầm lại.
Khóe miệng cũng cong xuống trong giây lát.
Anh theo bản năng nhắn,【 Em bận chuyện gì? 】
Nhưng lại anh chóng xoá đi, đáp lại,【 Được.
】
Sau khi Khâu Trùng đến Bích Thanh Loan mới phát hiện một tầng chỉ có hai căn hộ
Cô mở khoá nhà, tầm mắt rơi vào cách bố trí của căn nhà.
Có hai phòng và một phòng khách, ngoài ra còn có một phòng làm việc nữa.
Kể từ bây giờ, đây sẽ là nơi cô sống.
Khâu Trừng mỉm cười, bắt đầu đi dọn phòng.
Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, cô lấy hết đồ trong vali ra, treo quần áo vào tủ, đặt mỹ phẩm lên trên bàn trang điểm.
Làm xong hết, cô mệt mỏi ngã xuống giường, buồn ngủ nên chợp mắt.
Cô không ăn trưa, mở mắt ra lần nữa thì đã đến gần bốn giờ chiều.
Cô theo thói quen mà lướt Weibo, hotsearch chính là #mỗi mùa thu#.
Mùa thu đến rồi.
Khâu Trừng suy nghĩ một lúc, chậm rãi ngồi dậy.
Trời hơi u ám, gió nổi lên.
Có lẽ là trời sắp mưa, lũ ve bên ngoài bay xung quanh kêu rất to.
Khâu Trừng tắt điều hoà, mở cửa sổ.
Cô ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng ve kêu trong gió, ngẩn ngơ nhìn cảnh vật xung quanh.
Đột nhiên, một con ve sầu đập vào lưới chắn côn trùng.
Phá vỡ suy nghĩ của cô.
Khâu Trừng định thần lại, chăm chú nhìn con ve sầu.
Sau đó cô sờ điện thoại, cẩn thận giơ đến trước cửa sổ, nín thở, chụp một bức ảnh.
Cô mỉm cười xem thành quả của mình.
Khâu Trừng mở WeChat, chọn bức ảnh vừa mới chụp, đăng lên trên vòng bạn bè.
Với caption là “Chụp được một con ve mùa thu.”
Giây tiếp theo, đã có bình luận của Thu Trình.
“Có thể lưu lại cả mùa thu.”
— Chụp được một con ve, có thể lưu lại cả mùa thu.
Tim Khâu Trừng bỗng chốc run rẩy, hô hấp khó khăn.
Cô nâng mắt lên, lúc này mới phát hiện con ve đã bay đi.
Hạt mưa rơi từ trên không trung xuống, lạch cạch lạch cạch rơi xuống cửa sổ.
Trận mưa đầu thu, tim cô đập theo nhịp hạt mưa rơi trên cửa sổ.
Cảm giác tê dại lan đến tim kéo dài thật lâu..